Bách Luyện Thành Tiên

Chương 443: Tiểu nha đầu dụng kế



Oành!
Nhất thời Âm phong tàn phá khắp nơi, thi khí cuộn trào nhưng hồng quang vô cùng rực rỡ, Băng Giao cùng Hỏa Long theo sát phía sau. Tiếng bạo liệt ầm ầm truyền vào cái tai, thiên địa nguyên khí bốn phía hỗn loạn đến cực điểm.
Khi Lâm Hiên đang thực hiện kế ném đá xuống giếng thì bên kia Nguyệt Nhi cũng nhân cơ hội rút củi đáy nồi.
Ngọc thủ phất một cái, một khối đá hình bầu dục như quả trứng dài hơn thước bay vút ra. Không tỏa ra quỷ khí nhưng đây chính là bảo vật của Tu La Vương.
Huyền Âm Bảo Hạp! Tuy đang bị phong ấn phần lớn thần thông nhưng uy lực không hề kém Thông Thiên Linh Bảo.
Nguyệt Nhi đem pháp thuật toàn thân cuồn cuộn truyền sang, nhất thời một vầng hào quang bảy sắc như cầu vồng lóe ra. Bảo vật biến thành một thanh đoản kiếm ngắn cỡ một tấc, có lưỡi như hình trăng khuyết tinh mỹ vô cùng. Nơi đốc kiếm có khảm mười viên bảo thạch lớn nhỏ.
Đây là một trong chín kiểu hóa hình của Huyền Âm Bảo Hạp.
Nguyệt Nhi vươn năm ngón tay thon dài nắm lấy Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm rồi chém ra. Tức thời trên kiếm phát ra một đạo sáng màu xanh mờ ảo đường kính hơn trượng, hung hăng chém tới Xà Hạt Tiên Tử.
Nhất kích này còn mang theo vô số quang điểm thiên địa nguyên khí mỹ lệ chung quanh, thanh thế vô cùng kinh người.
Oanh! Tiếng nổ bạo liệt truyền vào tai, đạo sáng mở ảo cùng hàng vạn kiếm khí kích tới lớp kén màu xanh nhạt cách đó hơn mười trượng.
Chịu công kích kinh thiên động địa như vậy nhưng chiếc kén lõm chỉ vào một chút rồi ngay lập tức khôi phục. Đây là bảo vật phòng ngự thuộc tính hết sức quỉ dị. Uy lực của Cửu Cung Tu Du kiếm trận cùng Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm hợp lại mà không thể phá được nó.
Tiểu nha đầu đang ngẩn ngơ nhíu chặt đôi mi thanh tú thì mười hai thanh phi đao mỏng như cánh ve cùng một thanh kiếm tiên màu vàng nhạt, là của Tô Giáng Thuyên và Lưu Oánh tiếp tục ầm ầm kích tới chiếc kén.
Có điều tấm Ngọc Như Ý này vật bất phàm, lai lịch rất bí ẩn. Thuộc tính phòng ngự của nó vô cùng huyền diệu, công kích của phi đao cùng kiếm tiên chỉ làm lớp kém lõm vào một chút mà thôi.
Sắc mặt Nguyệt Nhi trở nên âm trầm. Nhân cơ hội trên phất ngọc thủ một cái, một bảo vật như một chiếc nghiên mực cổ từ ống tay áo bay ra.
"Đi" Nguyệt Nhi điểm ra phía trước một chỉ, bảo vật quay tròn như con vụ rồi bắn ra một cột sáng đen thùi, biến hóa Giao Long dữ tợn giương nanh múa vuốt lao qua đối phương.
Lúc này thân trong chiếc kén màu xanh nhạt, Xà Hạt Tiên Tử cũng không coi Giao Long vào đâu. Phòng ngự của Ngọc Như Ý biến thái đến đâu thì ả là người rõ nhất. Cho dù đích thân Vọng Đình Lâu tới thì nó cũng có thể ngăn cản một lát. Hợp công của bốn người này muốn đả thương ả chỉ là người si nói mộng.
Bất quá hiện tại tiên cơ đã mất, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện phải tính kế thoái lui chờ cơ hội thu thập đối phương.
Lúc này Hắc Long đã bổ nhào tới trước kén, ngoài sự tưởng tượng của Xà Hạt Tiên Tử. Nó không trực tiếp công kích mà hòa thành một tầng hắc vụ, nhanh chóng thấm vào các sợi tơ xanh biếc kia.
Cùng thiếu gia trải qua phong sương, tiểu nha đầu cũng đã biết dụng tâm kế. Uy năng diệu dụng của Quỷ Sát Âm Mặc chính là ô uế bảo vật địch nhân, biến hóa ra hình dáng Giao Long là muốn qua mắt đối phương. Khi Quỷ Sát Âm Mặc thẩm thấu vào chiếc kén thì màu sắc cùng linh quang của nó nhanh chóng ảm đạm xuống.
Hả!
Dung hoa của Xà Hạt Tiên Tử lập tức trắng bệch, cảm giác tâm thần liên hệ cùng pháp bảo đột ngột giảm mạnh. Nhưng còn chưa kịp ứng phó thì một đạo sáng xanh mờ ảo lớn hơn trước gấp bội đã bổ tới trước mắt.
Oành nổ truyền vào tai. Lúc này Ngọc Như Ý đã bị Quỷ Sát âm mực làm ô uế. Do không được tiếp thêm thiên địa nguyên khí nên chiếc kén xanh chịu không nổi, lóe ra linh quang rồi vỡ vụn. Thân hình Xà Hạt Tiên Tử bị lấp hẳn trong đạo sáng màu xanh mờ ảo kia.
Không ổn!
Từ khi tiến giai Ly Hợp, đã lâu chưa từng gặp qua nguy cơ như vậy. Xà Hạt Tiên Tử vừa sợ vừa giận nhưng muốn tránh cũng không được. Ả chỉ kịp đem Linh Khí Hộ Thuẫn mở ra.
Ngũ Hành pháp thuật của Ly Hợp Kỳ tu sĩ có thể tùy tâm thu phát nhưng lực phòng ngự sao có thể bằng các bảo vật. Dưới sự công kích của ba nữ tử cùng hàng vạn kiếm khí, Linh Khí Hộ Thuẫn của Xà Hạt Tiên Tử chỉ kiên trì được một thoáng đã vỡ ra như bóng nước.
A…
Tiếng kêu thảm truyền vào tai, Xà Hạt Tiên Tử tuy là tồn tại đỉnh cao nơi Nhân giới nhưng lúc này thân thể bị đạo sáng mờ ảo kia nuốt sạch. Một đạo hắc quang vừa bay vút ra thì bị bị hút vào Huyền Âm Bảo Hạp trong tay Nguyệt Nhi.
Chỉ một thoáng mà Xà Hạt Tiên Tử đã ngã xuống, Thanh Nguyên Thi Vương không kịp cứu viện. Vẻ mặt không thể tin nổi, mơ hồ toát ra tia sợ hãi.
Uy lực phòng ngự của Ngọc Như Ý mạnh tới đâu thì Thi Vương cũng rất rõ, không ngờ lại bị hủy trong tay mấy tiểu bối Nguyên Anh hậu kỳ này.
Hai mắt hắn tóe lửa, hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tiểu bối này báo thù cho ái thê. Có điều rất nhanh Thi Vương đã tỉnh táo lại. Tiểu gia hỏa trước mắt đã rất khó đối phó chứ đừng nói thêm mấy ả tiện nhân kia.
Song quyền nan địch tứ thủ, tròng mắt Thi Vương đảo liên hồi, hiển nhiên có ý định trốn chạy. Tuy thế Lâm Hiên đã trải qua ba trăm năm gió tanh mưa máu, sao lại không nhận ra ý đồ đối phương.
Còn muốn chạy? Nào có như vậy dễ dàng như vậy?
"Sát!"
Lâm Hiên quát to một tiếng, pháp lực toàn thân truyền vào đoản kiếm trong tay. Nhất thời vô số phù văn lóe ra nhập vào mi tâm. Thông Thiên Linh Bảo giống như cái động không đáy đem hơn năm thành pháp lực của Lâm Hiên hút vào.
Tức thời một cỗ uy áp bàng bạc mênh mang tán bốn phía. Ở cách hơn trăm trượng, Thanh Nguyên Thi Vương thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên âm trầm.
Nếu để mấy ả thiếu nữ kia tới vây công thì không ổn. Trên mặt hiện lệ khí, Vạn Niên thi vương hung hăng gào vang, thi khí quanh thân nhất thời cuồn cuộn, màu sắc đang trắng bệch lại đậm dần rồi thành đen thùi như mực, quỷ dị sáng bóng.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, đương nhiên không để cho đối phương thoải mái thi triển bí thuật, tay phải hung hăng chém ra một kiếm!
Vô thanh vô tức một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng xuất hiện ở trong tầm mắt.
Khác với những lần trước, kiếm quang tỏa ra ngân quang chói mắt, mỹ lệ như một dải ngân hà thu nhỏ, vô số đạo phù văn to như cái đấu lưu chuyển lấp lóe không ngừng. Kiếm quang còn chưa đến nhưng lệ khí đã phô thiên cái địa, uy áp cùng khí lãng ngút trời vô cùng kinh hồn táng đảm.
Thi Vương thấy thế thầm hoảng sợ, vội giơ hai lợi trảo múa trên không. Nhìn qua thì có vẻ cuồng loạn nhưng ngầm có ý huyền cơ, đồng thời có tiếng pháp chú cổ xưa truyền ra.
"Đi!"
Quái vật chỉ về phía trước. Tức thời thi vụ đen như mực cuồn cuộn một hồi, hình thành một lốc xoáy đen thùi khổng lồ chắn trước mặt. Vô số quang điểm linh khí mỹ lệ cũng bị hút vào.
Đạo kiếm quang như chậm mà nhanh, khoảng cách trăm trượng chỉ trong một thoáng đã rút lại, rất nhanh chém vào lốc xoáy quỉ dị kia.
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên động truyền vào tai, thanh thế thiên lôi phích lịch hay băng sơn liệt địa cũng chỉ đến thế mà thôi!
Chỉ thấy Kiếm khí cùng Thi khí đan xen cuồn cuộn, từng hồi cương phong thổi ra rát mặt. Dư chấn lan ra tới hàng trăm dặm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh Nguyên Thi Vương thấy thế thì thở ra một hơi, có điều vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thập Vạn Kiếm Hồng tiếp tục xuất hiện ở chân trời phương xa. Trong mắt hiện tia quyết tuyệt, Thi vương vỗ đoành đoành vào ngực, phun một ngụm thi huyết vào trong thi sương vụ.
Thanh âm ông ông truyền ra. Cơn lốc khổng lồ kia lóe ra huyết quang rồi chuyển thành màu đỏ yêu dị, nhất thời ngăn trở công kích của Ma Duyên Kiếm.
Lão quái vật lộ vẻ vui mừng. Thi khí chợt lóe, thân hình vừa bay thoáng ra phía sau thì đã nghe một tiếng quát vang vọng của Lâm Hiên.
"Hiện "
Nhất thời hàng ngàn con ma trùng quỉ dị hiện ra chắn đường Thi vương, Lão quái vật ngạc nhiên nhưng vẻ sợ hãi nhanh chóng tan đi.
Đám kỳ trùng man hoang này hãy còn chưa trưởng thành, đương nhiên không thể gây khó dễ cho hắn. Thi Vương phất tay áo một cái, một đám thi vụ cuồn cuộn ra, lóe một cái liền biến ra hàng vạn cây phi châm.
Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, linh trùng số lượng đông đảo nhưng dùng phi châm khắc chế là tốt nhất.
"Đi "
Lão quái vật một tiếng gầm lên, những tiếng vèo vèo xé gió truyền ra, phi châm bắn thẳng vào đám ma trùng đang lao tới.
Có điều ở phía xa, trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt quát khẽ một tiếng: "Bạo!"
Phi châm còn chưa tới thì không ngờ đám Ngọc La Phong đã tự bạo thân thể. Ma trùng tuy chỉ to bằng nắm tay nhưng tới hơn vạn con tự bạo tạo thành một đám ô vân che lấp cả vầng thái dương.
Linh trùng này khi còn sống vô cùng dũng mãnh mà khi chết hóa thành dịch thể có tính ăn mòn cường liệt bá đạo. Thi Vương không ngờ nên lập tức bị lớp dịch thể đầy trời bắn lên trên người.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai, trên mặt Lâm Hiên hiện một tia tự mãn. Tay áo phất một cái. Thêm một thanh đoản kiếm dài hơn tấc bay vút ra, kiếm vừa vào tay đã dấy lên hỏa diễm xanh biếc hừng hực.
Thi Vương bị độc dịch của Ngọc La Phong bắn lên thân đang đau lớn lồng lộn. Lâm Hiên cười lạnh chỉ tay một cái. Thanh Hỏa Kiếm hóa thành một ánh sao băng rực cháy trảm xuống yết hầu đối phương.
Đáng giận!
Thi Vương đã bị bức tới tuyệt cảnh, ngửa mặt hét to một tiếng rền vang. Bạch quang chợt lóe, một hài nhi cao cỡ một tấc hiện ra. So với các Nguyên Anh khác thì bộ dáng của tiểu gia hỏa này dữ tợn hơn nhiều.
Chỉ thấy Thanh Hỏa đã chém thân thể Thi Vương thành hai đoạn, theo sau là Bích Huyễn U Hỏa hừng hực cháy thiêu đốt đối phương thành tro bụi.
Thân thể đã bị diệt, trên mặt quái vật hiện lên tia oán độc, nhưng không vội trốn đi mà há miệng phun ra một hạt châu nhỏ như hạt đậu.
Cũng không biết đây là bảo vật gì nó vừa hiện ra đã khiến mi mắt Lâm Hiên máy động, trong lòng cảm giác có điều không ổn.
"Nguyệt Nhi, chạy mau!"
Hắn vội quay sang phía nàng, không ngờ lại thấy tiểu nha đang bay sang phía này. Vẻ mặt trỏ nên cực kỳ hoảng sợ. Lâm Hiên búng ngón tay bắn ra một đạo thanh hà cuốn lấy tiểu nha đầu, theo sau đầu vai khẽ động thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Nhưng đã muộn, Thi Anh hận Lâm Hiên tới tận xương tủy, để sát diệt đối phương nó không tiếc tế ra bảo vật luôn trân quý như tính mạng.
Hỗn Độn Lôi châu!
Nghe nói đây là bảo vật do tu sĩ Linh giới phá toái hư không mang xuống Nhân giới ở thời thượng cổ.
Hỗn Độn lôi châu này chỉ sử dụng được một lần. Trăm vạn năm trước khi cổ tu sĩ đại chiến yêu ma, lôi châu này từng phát uy không nhỏ, danh chấn bát phương.
Thi Vương vận khí không tệ, ở một tình huống vô cùng xảo hợp mới đoạt được nó. Uy lực Lôi châu này bá đạo khủng khiếp, cho dù là lão quái vật Ly Hợp trung kỳ trúng phải không chết cũng trọng thương.
Chỉ thấy một vầng linh quang chói mắt tỏa ra, linh khí tóe ra kinh người. Thân ảnh Lâm Hiên tuy rằng bắt đầu mơ hồ nhưng rất nhanh bị bạch quang bao phủ.
"Không ổn."
Lâm Hiên vừa sợ vừa giận, sắc mặt chuyển sang trắng, trải qua vô vàn gian nan. Chẳng lẽ lại sẽ chết ở chỗ này sao?
Lúc này không kịp tế ra phòng ngự bảo vật, chỉ kịp mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn hộ thể. Rất nhanh vẻ mặt Lâm Hiên trở nên trắng bệch, trong mắt hiện tia hoảng sợ. Không ngờ pháp lực toàn thân đã tan biến. Từ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ biến thành một phàm nhân. Ở trong bạch quang quỉ dị kia thì tình cảnh Nguyệt Nhi cũng không khác biệt, một thân linh lực không thể đề tụ, dung nhan xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tuy không biết vì sao nhưng nhất định phải chết cùng một chỗ. Ý niệm hai người vừa lóe lên thì bạch quang đã hoàn toàn bao phủ thân thể.
"Lâm sư thúc!"
Thanh âm kinh hô truyền vào tai, trên mặt Tô Giáng Thuyên cùng Lưu Oánh tràn đầy vẻ kinh nghi.
Hào quang vừa rồi phóng thích ra linh lực mạnh vượt xa sự tưởng tượng của hai nàng. Ngay cả Lâm Hiên không có chút phản kháng thì các nàng sao có thể hỗ trợ?
Rất nhanh bạch quang tản ra, không gian trong sáng lần nữa ánh vào mi mắt. Tại nơi đó thân ảnh Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi biến mất không còn, dường như chưa từng xuất hiện.
Chẳng lẽ hai người đã hồn phi phách tán?
Nghĩ đến đây sắc mặt hai nàng cực kỳ khó coi, vẻ mặt oán độc nhìn sang Thi Anh.
Không thể buông tha lão quái vật này, viên châu kia uy lực khiến người líu lưỡi nhưng hắn tuyệt không thể còn viên thứ hai.
Thấy vẻ mặt hai nàng bất thiện nhìn mình chằm chằm. Trên mặt Thi Anh đầy vẻ ngạo mạn mở miệng:
"Thế nào, Lâm tiểu tử đã hồn quy địa phủ. Hai người các ngươi tính tìm bổn vương báo thù sao? Cũng tốt, để ta đưa các ngươi xuống đó đoàn tụ với hắn"
Lời còn chưa dứt hai tay Thi Anh múa may đánh ra các đạo pháp quyết, nhất thời thi vụ cuồn cuộn biến thành một con Ma xà thân to như thùng nước, hung tợn lao sang phái hai nàng.
Tô Giáng Thuyên cùng Lưu Oánh tự nhiên không kém thế, hiện tại chỉ là một Thi Anh thì cần gì phải sợ?
Trên mặt Tô Giáng Thuyên chợt lóe sát khí, ngọc thủ phất một cái. Nhất thời một dải hào quang đủ mọi màu sắc vô cùng mỹ lệ bắn ra, linh quang lóe lên biến ảo ra một con Cự Ưng uy mãnh.
Cự Ưng ngẩng đầu trong mắt chiếu ra tử khí, hai cánh giang rộng vỗ một cái, tức thời vô số lưỡi phong đao bắn tới Ma xà.
Thấy thế Cự Mãng há mồm to như cái chậu máu, từng phun ra đạo nọc độc tanh hôi kháng cự.
Lưu Oánh cũng phất ngọc thủ, từ tay áo của nàng bắn ra một cỗ sương vụ màu hồng phấn. Hương vị ngọt ngào cũng theo gió tán ra.
Có độc!
Mới đầu trên mặt còn Thi Anh lộ vẻ khinh thường nhưng hiện đã trở thành ngưng trọng. Sương độc của Khô Dung Quyết này nếu hắn còn thân thể thì không tính là gì. Nhưng hiện tại tu vị đã đại giảm.
Huống chi trong sương mù màu hồng mơ hồ có hàn quang lóe ra, không biết ẩn dấu bảo vật gì bên trong!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.