Bách Luyện Thành Tiên

Chương 136: Trêu chọc tiểu sát tinh



Lâm Hiên nghe mà thầm mắng, quả nhiên gừng càng già càng cay. Thảo nào Bách Độc Thần Quân dễ dàng đem bảo vật giao tới trong tay hắn. Hóa ra chính là mồi dử mà thôi.
Trước tiên cấp cho một chút tiện nghi, khiến hắn biết rõ là cạm bẫy cũng không thể không nhảy xuống. Một chiêu này quả nhiên thật độc.
Tuy nhiên Lâm Hiên rất nhanh đã khôi phục vẻ bình ổn, bất kể như thế nào quyền chủ động vẫn ở trong tay hắn. Nếu như sau này có thể Kết anh thành công mà nắm chắc sát diệt được Hỗn Nguyên Lão Tổ, Lâm Hiên cũng không ngại mượn máu huyết lão này một phen, xem như là báo thù thay cho Bách Độc Thần Quân.
Không thì cùng lắm là hắn không động đến thượng cổ tàn thiên này, dù sao đã vô công mà học được một loại bí pháp cũng không tính là chịu thiệt. Ngược lại thu được chút tiện nghi.
Bách Độc Thần Quân vô cùng giảo hoạt, hiển nhiên đã nhìn thấu ý này của Lâm Hiên nhưng lão cũng không phát tác cho nổi. Thọ nguyên của lão còn lại không nhiều, ngoài thiếu niên trước mắt thì đâu có lựa chọn nào khác. Với lại lão tin rằng Lâm Hiên học được bí pháp kia. Sau khi thử nghiệm uy lực vô cùng nhất định sẽ chịu không được sự cám dỗ muốn học các bí pháp khác trong tàn thiên.
Thiếu niên này trẻ tuổi như thế đã Ngưng Đan thành công, tiền đồ sau này rất xán lạn. Cơ hội trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ không nhỏ. Hỗn Nguyên lão gia hỏa đừng nghĩ ngươi quá sớm đắc ý, sẽ có người giúp lão rửa hận.
Trong lòng hai người đều có tâm tư riêng, một lão một tiểu hồ ly cùng nở nụ cười gian xảo.
"Được rồi yêu cầu tiền bối khi vãn bối có năng lực sẽ đi thực hiện. Trước mắt vãn bối còn có một yêu cầu." Lâm Hiên đem hai cái ngọc giản thu vào trong túi trữ vật, dáng vẻ tươi cười cũng thu liễm.
"Ồ! Ngươi nói nghe một chút. Nếu giúp được lão phu tự nhiên sẽ không keo kiệt."
"Đối với tiền bối mà nói chỉ là một cái nhấc tay" Lâm Hiên nhếch miệng lộ ra một chút cười khổ: "Vãn bối tại một động phủ thượng cổ tu sĩ bỏ hoang tầm bảo, trong lúc vô tình chạm đến cổ truyền tống trận đi vào nơi này."
Bách Độc Thần Quân gật đầu. Mặc Nguyệt Tộc là định cư sâu trong dãy Khuê Âm Sơn, đừng nói là một Ngưng Đan sơ kỳ tiểu tử cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái muốn đi vào nơi này cũng cần có vài phần vận khí.
Đến nơi đây bằng cổ truyền tống trận là giải thích hợp ý, nên với Lâm Hiên lão không có hoài nghi chút nào.
"Ngươi muốn đi ra ngoài?"
"Đúng vậy." Trên mặt Lâm Hiên lộ chút hi vọng: "Người cũng biết quý tộc và Tần tộc ta chính là kẻ thù truyền kiếp. Nếu một khi thân phận tại hạ bại lộ, đừng nói tăng tiến tu vị tìm Hỗn Nguyên Lão Tổ báo thù mà tính mạng của ta sẽ gặp nguy. Vãn bối nghe nói nơi này có một đạo lộ an toàn, tiền bối đã đi qua U Châu chắc là đã biết vậy cho nên..."
Lâm Hiên lời còn chưa dứt ý đã rất rõ ràng. Nhưng Bách Độc Thần Quân không trả lời mà lạnh lùng nhìn hắn.
"Tiền bối. Ta nói sai gì sao?"
"Tiểu tử, lão phu tin tưởng lời ngươi là thật nhưng Mặc Nguyệt Tộc có thể sinh tồn đến sau này, toàn bộ đều trông vào dãy Khuê Âm Sơn này che chở, nếu như chỉ con đường kia cho ngươi, chẳng phải lão phu thành tội nhân thiên cổ bản tộc sao. Vạn nhất ngươi có ý bất hảo..." Vẻ mặt Bách Độc Thần Quân có chút âm lãnh nói.
"Tiền bối yên tâm, vãn bối có thể phát thệ, hơn nữa ngay cả trấn tộc chi bảo người cũng có thể cho ta. Chẳng lẽ còn để ý đến sự tồn vong của Mặc Nguyệt Tộc sao?"
"Tiểu tử, ta muốn ngươi biết rõ. Lão phu thù hận chỉ là Hỗn Nguyên gian tặc mà thôi. Cho ngươi trấn tộc chi bảo cũng là vì lấy thủ cấp của hắn làm giao dịch, so với tồn vong của Mặc Nguyệt Tộc vốn là hai chuyện khác nhau. Ta dù sao cũng là sinh trưởng ở địa phương này. Với lại lão phu vừa nói sẽ không tin tưởng cái lời thề rắm chó nào nữa."
"Thật thất lễ, là vãn bối lỡ lời." Lâm Hiên ôm quyền, bây giờ đang cầu cạnh đối phương tự nhiên không thể làm lão quái này tức giận: "Nếu tiền bối không chỉ đường cho vãn bối thì ta sao rời khỏi nơi này, nhưng cũng không thể ở Khuê Âm Sơn tu luyện."
"Ngươi yên tâm. Lão phu đã muốn ngươi giúp ta báo thù. Tự nhiên sẽ không để cho ngươi ngã xuống, tuy ta không chỉ con đường kia cho ngươi nhưng còn phương pháp đặc biệt khác."
"Phương pháp khác?" Lâm Hiên giật mình một chút, điều này thật sự có chút bất ngờ!
"Không sai, ngoài con đường bí mật cổ truyền kia ra, lão phu năm đó còn ngẫu nhiên phát hiện một nơi có cổ truyền tống trận đơn hướng, lợi dụng trận này là có thể trở lại U Châu" Bách Độc Thần Quân chậm rãi mở miệng.
Lâm Hiên tự nhiên không có dị nghị. Truyền tống trận đương nhiên an toàn hơn, nhưng nghe câu kế tiếp của lão khiến hắn thiếu chút nữa nhịn không được giậm chân mắng to.
"Chỉ là địa hình nơi đó tương đối lạ lùng, yêu thú rất nhiều. Ài … tiểu tử, với tu vị của ngươi hẳn là không sợ yêu thú tam cấp. Nhưng nơi đó còn có một Hóa Hình Kỳ tứ cấp yêu tộc. Ngươi nên cẩn thận tránh xa."
"Tứ cấp?" Sắc mặt Lâm Hiên bỗng khó coi vô cùng, đang mở miệng cầu thì Bách Độc Thần Quân cắt ngang mà nói: "Tiểu tử, ngươi không cần tốn miệng lưỡi. Bất kể như thế nào lão phu cũng sẽ không nói con đường kia cho ngươi."
Lâm Hiên thở dài, thái độ đối phương kiên quyết vô cùng. Hiển nhiên là không muốn thương lượng điều này.
"Bây giờ ngươi đưa cho lão phu một cái ngọc giản trống, ta sẽ đem vị trí truyền tống trận kia khắc ấn vào."
"Được" Lâm Hiên cũng thẳng thắn, nhiều lời chỉ vô ích. Hắn đem thần thức rót vào túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một cái ngọc giản còn trống.
Bách Độc Thần Quân mặc dù là một phế nhân nhưng thần thức cường đại không thua gì Nguyên Anh kỳ lão quái, dùng niệm lực nâng ngọc giản lên, gần như trong chớp mắt đã khắc xong địa đồ. Lâm Hiên sau khi nhìn thoáng qua cũng đem nó thu vào.
"Còn có một việc nữa xin thỉnh giáo tiền bối."
Bách Độc Thần Quân sửng sốt, lại có vẻ không kiên nhẫn nói: "Tiểu tử ngươi sao nhiều chuyện vậy, còn có điều gì mau nói."
Lão quái này tính tình không phải hảo nhân, nhưng Lâm Hiên là giúp lão báo thù đành phải nén lại nhẫn nhịn một chút.
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nghe nói Mặc Nguyệt Tộc có Nguyên Kim Quả...."
Lâm Hiên vừa nói tới đây lão đột nhiên biến sắc: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi có ý đồ gì Thánh thụ của chúng ta, thật sự không phải cùng tộc kỳ tâm nhất dị, ngươi rốt cuộc tồn tại ác tâm gì đối với Mặc Nguyệt Tộc ta?"
Cũng khó trách Bách Độc Thần Quân kích động như thế, Lâm Hiên là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ đẳng cấp đã xem như là cao. Bách Độc Thần Quân tuy một đời anh kiệt nhưng lão nằm mộng cũng không nghĩ ra Lâm Hiên không có linh căn, hắn hỏi đến Nguyên Kim Quả làm gì? Hơn phân nửa là muốn phá hủy thánh thụ bản tộc. Như vậy số lượng vu sư sẽ giảm mạnh không ít, đây chính kế sách rút củi dưới đáy nồi.
Thấy vẻ mặt thần quân như vậy, Lâm Hiên không khó đoán ra ý nghĩ của lão nên vội cười khổ phân bua: "Tiền bối người đang hiểu lầm, vãn bối đối với quý tộc thực sự một điểm xấu cũng không có, tìm hiểu tin tức Nguyên Kim Quả là vì vãn bối có một vị hảo hữu tại thế tục, do không có linh căn không có cách nào bước trên tu tiên đạo, nên...."
"Người kia vốn là một nữ tử?"
Lời của Bách Độc Thần Quân khiến Lâm Hiên sửng sốt. Chỉ thấy lão lại nói tiếp: "Thời thượng cổ, sáng lập ra phương pháp luyện kỳ đan là một tiền bối cũng khốn vì tình, luyến ái một nữ tử phàm nhân. Muốn giúp nàng bước trên con đường tu tiên nhưng đã thất bại. Linh đan này mặc dù có thể tạo ra linh căn nhưng phẩm chất không cao, người phục dụng không có mấy khả năng thành tựu cao."
"Nhưng vãn bối nghe nói với tài trí của quý tộc đã thay đổi được phương pháp luyện đan, có khả năng tạo ra chân linh căn." Lâm Hiên vừa nói vừa nhìn chăm chú vào đối phương.
"Hừ. Không nghĩ tới tiểu tử ngươi thăm dò sự tình trong tộc ta rõ ràng như thế, tuy nhiên lão phu nói thực với ngươi, phương pháp luyện đan quả thật có thay đổi nhưng khả năng tạo ra hảo linh căn là thấp đến đáng thương, lão phu khuyên ngươi không nên mang hi vọng ấy làm gì."
"Vãn bối không phải là ngốc tử, cũng tự nhận thấy điều này. Ta thấy tiền bối nhiều lần can ngăn, không biết là có dụng ý khác nào không."
"Khá cho tên tiểu tử không biết suy xét, lão phu chỉ là không muốn phương diện tu luyện ngươi bị phân tâm. Thôi ý ngươi đã quyết, lão phu không thể nói gì hơn, ngươi hãy từ nơi này quay về, rồi quẹo qua mé tả, lại xuyên qua một con đường đi tới một gian tiểu phòng. Ở nơi đó, ngươi có thể tìm được vài viên linh đan."
"Đa tạ tiền bối tác thành." Lâm Hiên thầm mừng rỡ, liền hướng sang đối phương thi lễ một cái sau đó từ đường cũ lui trở về.
Bách Độc Thần Quân trông theo bóng Lâm Hiên khuất dần, sắc mặt lão ảm đạm lại mang một chút hi vọng, không biết là lão đang nghĩ gì!
Lâm Hiên vốn là rất gấp, dù sao không thể ở nơi này trì hoãn nữa. Nếu Hỗn Nguyên Lão Tổ trở về thì hắn chỉ có thể để lại cái mạng nhỏ mà thôi
Sau khi từ thang đá đi lên, dựa theo hướng Bách Độc Thần Quân chỉ bảo, hắn dễ dàng đi tới một gian thạch phòng.
Bên trong bày biện đơn sơ, chỉ có một cái bàn đá một cái hồ lô.
Lâm Hiên do dự một chút rồi đưa tay cách không một trảo. Hồ lô kia như bị một sợi dây vô hình kéo gọn vào tay hắn, hồ lô lắc lắc vài cái vang lên mấy tiếng nhỏ. Đã có ba hạt linh đan vàng óng xuất hiện ở trước mặt.
Lâm Hiên tự nhiên chưa từng thấy qua thượng cổ linh đan nhưng chắc Bách Độc Thần Quân sẽ không nói dối. Đem linh đan cẩn thận thu vào sau đó Lâm Hiên mau chóng rời khỏi Thiên Tinh Cung.
Đường ra coi như thuận lợi, dù tình cờ gặp vài vu sư Lâm Hiên đều nhờ vào thần thức cường đại tránh đi trước một bước, chỉ kinh mà không hiểm.
Tình huống bên ngoài lúc này vẫn khá hỗn loạn. Phần lớn tiếng vang là từ nơi của phàm nhân trong Khuê Nguyệt Thành truyền tới. Khi Lâm Hiên đi ra, chung quanh lôi đài có một số vu sư làm nhiệm vụ giới bị, đứng đầu là một vu sư cảnh giới tu vị tương đương hắn, những kẻ khác là Trúc Cơ Kỳ đệ tử.
Nơi này quá rộng và thoáng nên muốn tránh cũng không được, rất nhanh Lâm Hiên đã bị nhóm vu sư kia phát hiện. Chỉ thấy đối phương lạnh nhạt xem thoáng qua bên này sau đó thu hồi thần thức.
Lâm Hiên vốn định tìm cớ hợp lý để đi qua nhưng lúc này xem ra không cần phải động thủ.
Canh gác lại có thể dễ dàng như vậy khiến Lâm Hiên cảm thấy tò mò.
Nghĩ ngợi một thoáng thì hắn đã đoán ra.
Hạo Thiên làm loạn tại Mặc Nguyệt Tộc, tuy có thể biến hóa ngưng thành thân thể nhưng trên ngườiluôn phát ra tức khí âm u quỷ dị. Các vu sư nhìn thấy là có thể nhận ra. Đối phương nhìn thấy hắn cũng là vu sư tự nhiên sẽ không sinh nghi gì.
Không muốn xen vào những phiền phức, Lâm Hiên bước nhanh quay trở về dịch quán.
Đương nhiên trước đó hắn đã vận dụng công pháp biến ra hình dáng Lạc Y.
Khi đi qua một nơi không bóng người, đột nhiên đôi chân mày Lâm Hiên cau lại. Thân hình lăng không dịch chuyển ra mấy trượng.
Một đạo Nguyệt Nha Nhận lóe lên trảm qua nơi hắn vừa đứng rồi biến mất vô ảnh vô tung.
"Ơ?"
Một âm thanh âm hàn vang lên, ngữ điệu bao hàm sự kinh ngạc. Lâm Hiên quay đầu nhìn lại. Đã thấy một độc nhãn vu sư cao gầy. Cả người toát ra âm khí nặng nề như một con xà độc đang rình người mà phệ.
Lúc này tay của hắn vẫn đang giơ lên cao, hiển nhiên đòn tập kích vừa rồi chính là hắn ra tay.
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia sát khí, chậm rãi phun ra hai chữ: "Kiêu Khôn?"
"Không ngờ tiểu tử ngươi phản ứng rất nhanh. Với lại còn nhận biết được bổn đại gia."
"Xem ra Phong Trần bộ ở trên đại hội thua không phục, lại muốn sử dụng mánh khóe hèn hạ. Các hạ là một Ngưng Đan Kỳ cao thủ lại đi tập kích một vãn bối như ta, không sợ mất thân phận sao? Với lại ngươi không sợ làm trái với thiết luật cấm tư đấu của Vu tộc sao?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
"Hừ. Cái thiết luật vô dụng, nếu không phải có cái quy củ cổ hủ kia thì bổn đại gia đã sớm tìm Khô Diệp báo thù, còn ngươi bây giờ chỉ là ta tính thêm một chút lợi tức. Lúc này quỷ đế đang gây náo loạn như vậy, cho dù ngươi chết thì mọi người cũng cho rằng là hắn đã hạ thủ. Ai có thể hoài nghi đến ta." Kiêu Khôn mặt đầy vẻ hung quang, cười đắc ý nói. Đúng là y đã sớm có dự tính từ trước.
"Thật sao?" Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn hững hờ hỏi một câu bâng quơ. Thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng Kiêu Khôn mơ hồ cảm thấy không ổn. Tên này đối mặt với Ngưng Đan Kỳ cao thủ như hắn sao không hoảng hốt?
Chẳng lẽ hắn cậy vào thần thông gì hay sao?
Không đúng, đối phương chỉ là một vu sư Trúc Cơ Kỳ, cho dù là có chút thủ đoạn cũng chỉ là tiểu kỹ, nhất định là hắn giả dạng khí định thần nhàn muốn kéo dài thêm chút hơi tàn.
Nghĩ đến đây Kiêu Khôn thầm trách hắn vừa rồi thần hồn nát thần tính, dữ dằn cười rộ lên: "Tiểu tử không cần uổng phí tâm cơ. Muốn kéo dài thời gian chỉ là phí công mà thôi, Ta đã chọn nơi này động thủ. Tự nhiên là không có người đến giúp ngươi đâu."
"Thật vậy sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lại nhếch lên cười nhạt: "Nghe những lời này ta đã an tâm, không có người đến cũng tốt, vậy sẽ không có ai cho rằng là ta đã giết ngươi."
"Cái gì?" Nghe đối phương cuồng vọng nói như vậy. Trong một thoáng Kiêu Khôn ngây người ra, tên này chẳng lẽ là đầu óc bị phát nhiệt, đang nằm mộng giữa ban ngày a, bằng tài năng của hắn mà có thể đả bại một Ngưng Đan Kỳ đại cao thủ như y sao?
Nhưng mà sau một khắc, trên mặt của y đã lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật, đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế xuất ra, lúc này trong phạm vi hơn mười trượng, độ nhiệt chợt giảm xuống, mơ hồ lại xuất hiện bông hoa tuyết bay lượn.
"Pháp bảo!" Kiêu Khôn chăm chú nhìn Lâm Hiên kinh hoảng la lên:"Ngươi không phải chỉ là Trúc Cơ Kỳ sao..Cũng ngưng thành kim đan. Không... Không đúng, ngươi không phải vu sư chúng ta. Ngươi là tu sĩ Tần tộc."
"Ngươi đáp chính xác lắm." Song thủ Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, hướng về phía đỉnh Tiên kiếm điểm xuống: " Ngươi có thể đi tìm chết được rồi."
Rẹt! Đùng!.. Xen lẫn trong tiếng lôi minh, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đột ngột hóa lớn, trong nháy mắt đã biến thành Cự kiếm dài hơn hai mươi trượng, mang theo những bông hoa tuyết đẹp đẽ, hướng về đối phương lành lạnh bổ tới.
Nhất kiếm này thanh thế kinh nhân, Kiêu Khôn thầm hoảng sợ. Sự tình đột biến, y đành vội vã ứng chiến, hai ngón tay bấm vào nhau đem một Thiết trảo xuất hiện giữa không trung.
Bảo này hình dạng kỳ lạ gần giống hổ trảo, thanh quang phát ra xung quanh. Xen lẫn trong tiếng gió nghênh đón tiên kiếm.
Lâm Hiên hừ một tiếng. Tả thủ lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một Tiểu kính được chạm khắc những cổ hoa văn kỳ lạ. Dưới sự thúc dục của pháp lực, từ mặt kính bắn ra bảy tám luồng sáng màu đen cỡ nắm tay.
Những luồng sáng kia tốc độ cực nhanh, phát sau mà đến trước đánh vào trên pháp bảo Hổ trảo của Kiêu Khôn, đem nó bao bọc vào trong.
Kiêu Khôn thấy vậy thì giật mình, sau một khắc thì cảm thấy linh tính của pháp bảo mất đi. Pháp lực như nước vỡ đê nhanh chóng tán hết ra ngoài.
Mà sắc mặt Lâm Hiên lạnh lùng một lần nữa chỉ vào Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, chỉ thấy tiên kiếm như có linh thông chợt đổi hướng vẽ ra một đường cầu vồng đẹp đẽ tránh qua Hổ trảo chém về phía đối phương.
Lúc này Kiêu Khôn sắc mặt trắng bệch, song thủ lập tức chụp lại, vợi tế ra một tấm khăn lụa. Khăn lụa nhanh chóng phát ra hồng quang rồi biến thành một vòng huyết sắc hộ tráo.
Xem ra khăn lụa rõ ràng là một cổ bảo chuyên phòng ngự.
Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên lộ ra vẻ diễu cợt. Thần niệm chuyển động, đã thấy thêm một cây Ngọc Địch xanh biếc hiện lên phía trên đầu.
Lần này độc nhãn còn lại của Kiêu Khôn trợn lên, vẻ mặt hoảng sợ thốt lên.
"Không có khả năng, ngươi sao có nhiều pháp bảo như vậy, rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Người có nhiều pháp bảo quá nửa đều là những Nguyên anh kỳ lão quái. Mà thiếu niên trước mắt này chỉ là Ngưng Đan sơ kỳ. Sao có thể có nhiều pháp bảo như vậy?
Xem ra lần này y là đâm vào tổ ong vò vẽ. Khi không lại dám trêu vào tiểu sát tinh này.
Kiêu Khôn thầm hối hận muốn chết. Nhưng đã đến nước này chỉ đành liều mạng đấu pháp.
Một tiếng vang thật lớn truyền lọt tai. Bạch quang cùng hồng quang lấp lánh trên không trung không ngừng, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm sau khi chém vào huyết sắc hộ tráo một khoảng cuối cùng bị cản lại.
Đôi chân mày Lâm Hiên cau lại có chút kinh ngạc, uy lực như thế nào. Không ngờ Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lại công không phá được huyết sắc hộ tráo kia. Xem ra khăn lụa này cũng là một cổ bảo phòng ngự đứng hàng đầu.
Lâm Hiên đâu ngờ trong lòng Kiêu Khôn so với hắn càng thêm hoảng sợ, sống lưng y toát hàn lạnh. Khăn lụa này là bảo vật đời đời tương truyền của Phong Trần bộ. Nghe nói là vài ngàn năm trước do một vị trưởng lão Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong lưu lại. Bảo này là dùng tài liệu đặc biệt để luyện chế, có hiệu quả Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm kinh nhân. Pháp bảo bình thường khác đừng nói là công phá mà không thể tổn hao nó chút nào.
Nhưng mà một đòn vừa rồi ...
Kiêu Khôn chỉ có thể là thầm hô may mắn mà thôi.
Nhưng y đâu có thời gian để nghỉ ngơi. Lâm Hiên lại giương một tay lên, Ngọc Địch trên đầu hắn đã dài ra bảy tám trượng, nhìn ra là một Cự mãng thân xanh biếc đang há mồm đỏ lòm như chậu máu hướng về Kiêu Khôn.
Đây không phải là Hóa Hình Thuật mà là thần thông của Ngọc Địch. Bảo này chính là một thú hồn bảo hiếm thấy.
Trong chớp mắt Cự mãng đã tới trước mặt Kiêu Khôn rồi há to miệng. Từ bên trong phun ra một màn sương mù màu xanh lục tụ lại mà không tán, rồi tụ thành mấy trăm cái Xà nanh sắc nhọn.
Chúng hóa thành vô số mảnh băng màu bạc giống như mưa đá liên tiếp va chạm vào tầng huyết sắc hộ tráo, một mảnh có lực công kích không quá lớn nhưng số lượng lớn như vậy thì đáng sợ đến cực điểm.
Lần này chỉ kiên trì được một thoáng, huyết sắc quang tráo đã dao động sắp vỡ, Kiêu Khôn kinh hãi vội vàng hai tay huy động liên tục, đem pháp lực toàn thân liều mạng rót vào, huyết sắc quang tráo lấp lánh không ngừng một lúc mới không tan ra, miễn cưỡng ổn định trở lại.
Đáng tiếc cố gắng của y chỉ là hoài công mà thôi!
Lâm Hiên giơ hữu thủ lên nhẹ nhàng bắn nhanh ra một cây phi châm óng ánh xanh biếc.
Chỉ nghe bụp một tiếng. Lực công kích của Bích Lân Châm tập trung hơn hai cổ bảo kia, khi chạm vào huyết sắc quang tráo lại như là lạc đà nhai rơm. Chỉ thấy vô vàn tia sáng màu hồng tản ra bốn phía, huyết sắc quang tráo như bóng nước vỡ ra.
Kiêu Khôn cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó cắm một cây tiểu châm xanh biếc, vết thương dù không lớn nhưng tâm phế đã bị uy năng pháp bảo đánh cho vỡ nát!
"Muốn trách thì trách ngươi đại thiên môn lại không tới, quỷ giới không lối vẫn muốn vào." Đây là âm thanh cuối cùng hắn nghe được. Sau đó trước mắt tối sầm mất đi cảm giác.
Lâm Hiên phất tay đem túi trữ vật đối phương thu lại. Sau đó bắn ra một hỏa cầu đem thi thể Kiêu Khôn hóa thành tro tàn.
Lại đem thần thức thả ra đảo qua chung quanh vài dặm nhưng không thấy bóng người.
Kiêu Khôn này quả nhiên chọn được địa điểm động thủ tốt, hắn cũng đỡ phiền toái.
Đã không có người Lâm Hiên đương nhiên an tâm hóa thành một đạo độn quang rời khỏi nơi này. Áng chừng sau một khắc hắn đã về tới dịch quán. Khác với cục diện hỗn loạn bên ngoài, nơi này có vẻ tương đối tĩnh lặng nhưng vẫn tồn tại một không khí khẩn trương.
Mặc Nguyệt Tộc từ khi di dời vào Khuê Âm Sơn đến nay, đã trăm vạn năm qua không bị ngoại thù xâm phạm. Lần này xuất hiện chính là quái vật cấp quỷ đế. Hạo Thiên này lại giảo hoạt vô cùng khiến nơi này người ngã ngựa đổ hỗn loạn vô cùng.
Dù sao điều này cũng không quan hệ gì tới hắn. Lâm Hiên khai mở cấm chế, trở lại trong phòng nghỉ ngơi một thời gian.
Lần này hắn mệt mỏi không ít, không phải là tiêu hao pháp lực khi diệt Kiêu Khôn vừa rồi mà là khi lẻn vào Thiên Tinh Cung vô cùng căng thẳng, lại cùng Bách Độc Thần Quân đấu trí tâm tư cực kỳ hao tổn tâm thần.
Lần này Lâm Hiên ngủ tới một ngày một đêm. Cho đến hoàng hôn ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Tinh thần rạng rỡ, trong ánh mắt thoáng lên những tia mãn nguyện. Hành trình lần này tới Khuê Nguyệt Thành thu hoạch thật không nhỏ. Chỉ cần không xảy ra bất ngờ, không bao lâu nữa hắn có thể đột phá bình cảnh.
Dù sao những năm gần đây, Lâm Hiên vài ngày mới dùng vào một viên đan dược. Tích lại từng ngày, thu hoạch cũng phải không nhỏ. Hiện tại chỉ kém một bước, là có thể đột phá tầng thứ ba tiến vào cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ. Nhưng có lẽ do tư chất của hắn, vài lần trùng quan đều thất bại ảm đạm, lần này thu được nhiều thảo dược cùng thượng cổ kỳ đan do Nguyên Kim Quả luyện chế, Lâm Hiên nắm chắc tới bảy thành trùng quan thành công.
Trong lòng đang mừng rỡ nghĩ thầm, đột nhiên Lâm Hiên vẻ mặt khẽ động. Đưa tay đánh một đạo pháp quyết ra bên ngoài. Cấm chế tách ra, một vị vu sư tướng mạo thanh kỳ đi đến.
"Trưởng lão!" Lâm Hiên thi lễ một cái.
Khô Diệp gật đầu nhưng trên mặt có chút lo lắng. Đến khi nhìn về phía Lâm Hiên mới lộ ra chút tươi cười khen ngợi nói: "Lạc Y, ngươi làm tốt lắm, lần này ở Vu Pháp đại hội có thể thắng liên tiếp ba trận, là mười hai thanh niên vu sư mạnh nhất. Vì thế Thiên Thương Bộ ta có được bốn viên linh đan."
Nói xong lão lấy ra một cái bình ngọc. Đổ ra một viên linh đan màu vàng óng ả đưa cho Lâm Hiên.
"Đây là..." Lâm Hiên sửng sốt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Còn ngây ngốc làm chi, đây là thưởng cho ngươi, dựa theo quy củ Thiên Thương Bộ ta, vu sư mang lại chiến thắng cho bản bộ cũng được chia một viên linh đan. Ở trong bộ lạc có hậu nhân thân hữu của ngươi, có thể đem linh đan này ban cho bọn hắn, như vậy gia tộc của ngươi sẽ có thêm một tu tiên giả."
Lời này của Khô Diệp quả thực khiến Lâm Hiên bất ngờ. Sớm biết như thế, hắn tội gì vì đan dược này mà hao tâm tổn trí. Dù sao mỗi người nhiều nhất chỉ có thể dùng một viên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy nhiên lần này xông Thiên Tinh Cung chủ yếu vẫn là bức địa đồ. Nếu không làm như vậy hắn sao có thể gặp được Bách Độc Thần Quân, vô công mà được không ít lợi ích.
Tóm lại lần này thu hoạch phong phú tuyệt đối bù lại những nguy hiểm. Trong lòng đổi qua các ý nghĩ, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ mừng rỡ :" Đa tạ trưởng lão. Lạc Y khắc sâu đại đức trong lòng."
"Không cần khách sáo, điều này chỉ là phần thưởng ban đầu, sau khi trở lại bộ lạc bổn trưởng lão còn sẽ cho ngươi vài món thượng cổ Linh Khí, là của riêng ta khích lệ đối với ngươi."
"Đa tạ trưởng lão." Lâm Hiên đành phải lần thứ hai giả ra vẻ mặt vui mừng. Thực ra với tu vị thần thông của hắn bây giờ. Đừng nói Linh khí, cho dù là pháp bảo bình thường cũng không để mắt tới.
"Ừm." Khô Diệp vuốt râu, hiển nhiên hết sức hài lòng đối với thái độ của Lâm Hiên:
"Lạc Y, ngươi đi thu dọn một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
"Bây giờ đã đi sao, không phải là sau Vu Pháp đại hội còn cử hành nghi thức tế mạc tổ tiên?" Lâm Hiên kinh ngạc mở miệng.
"Bây giờ sao còn quan tâm đến những chuyện này." Kho Diệp thở dài: "Hạo Thiên Quỷ Đế quấy nhiễu khiến toàn bộ Khuê Nguyệt Thành này không khí ngột ngạt. Phàm nhân thì thương vong nặng nề. Vu sư Ngưng Đan cũng thiệt mất hai vị. Bây giờ là đại phong tỏa toàn thành. Nghi thức này tự nhiên phải hủy bỏ."
"Chỉ là một âm hồn mà thôi, chẳng lẽ còn chưa bắt được?" Lâm Hiên biết rõ những vẫn cố hỏi.
"Một âm hồn? Hừ, ngươi nói thật dễ dàng. Thôi, tu vị ngươi quá nhỏ nên có một số việc đương nhiên không biết. Hạo Thiên này chính là quỷ đế chi tôn. Luận bàn tu vị, đủ có thể sánh cùng Nguyên Anh kỳ tiền bối trong tu tiên giả chúng ta." Khô Diệp cười khổ giải thích thêm: "Nghe nói Hạo Thiên Quỷ Đế này tiến giai không lâu nhưng thần thông kỳ lạ khó lường. Tới như Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ không cẩn thận một chút cũng để cho hắn chạy thoát."
Lâm Hiên gật đầu. Những việc này hắn sao lại không rõ nhưng lại ra vẻ không biết hỏi han là muốn thăm dò thêm tình báo. Khô Diệp vốn không chút hoài nghi, tự nhiên nói tiếp.
"Tên kia mặc dù chạy thoát nhưng vốn là trúng mai phục trong cấm chế, rồi sau đó cùng Hỗn Nguyên tiền bối tranh phong, thời điểm đó bị bức hạ đành sử dụng bí thuật, bị thương không phải nhẹ. Hiện tại cũng không biết hắn trốn ở nơi nào, tóm lại chúng ta hãy rời khỏi chỗ thị phi này. "
"Vâng" Lâm Hiên tự nhiên không có dị nghị, hắn cũng không có gì để thu dọn. Thân là tu tiên giả, vật tùy thân đều là chứa ở trong túi trữ vật. Hai người nói đi là đi ngay.
Ngoài hai người bọn họ thì một số vu sư cao thủ của đại bộ lạc, tiểu bộ lạc khác cũng đều đã rút đi. Thứ nhất, bọn họ cho dù ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, thứ hai, trong những tiểu bộ lạc thì trưởng lão Ngưng Đan Kỳ chỉ có một hai người. Nếu như ngã xuống ở chỗ này thì rất có khả năng đoạn truyền thừa, cho nên đối với sự đào tẩu của bọn họ thì Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng im lặng, đành nhắm một mắt làm ngơ.
Dọc trên đường đi hai người vô cùng cẩn thận, chọn những đường hoang vắng, ẩn nấp mà độn quang đề phòng xui xẻo gặp phải Hạo Thiên Quỷ Đế, cũng may lo lắng là thừa. Sau mấy ngày, hai người thuận lợi về tới lãnh địa Thượng Thiên Bộ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.