Bách Luyện Thành Thần

Chương 990





Cho nên, đa số các võ giả Thần Hải Cảnh đều thà tốn thời gian tìm kiếm đá chân nguyên cực phẩm ở tầng dưới còn hơn tìm kiếm ngọc chân nguyên ở tầng đáy.

Nhờ Mộ Minh Tuyết nên hai người tranh thủ được thời gian, cả hai lao thẳng lên cái động vuông góc mà La Chinh đã đào lúc trước. Hai người không dám dừng lại dù chỉ một giây, không ngừng lao thẳng về phía trước.

Nhưng làm gì có chuyện con rắn chín đầu kia buông tha cho bọn họ?

“Phì!”

Tất cả chín đầu rắn đều dựng đứng lên, cơ thể lao nhanh theo bọn họ.

Thân hình con rắn chín đầu quá lớn, còn cái hang mà La Chinh đào chỉ rộng khoảng ba trượng. Nhưng con này dựa vào sức mạnh của nó mà3cố gắng tiến lên.

“Đùng!”

Toàn bộ cái hang đều bị nó phá tan, hơn nữa hai bên còn không ngừng sụp xuống. Cho dù vậy, tốc độ của nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Mộ Minh Tuyết vừa lao về phía trước, vừa phóng ra từng luồng nhũ băng.

Công kích của đại năng Thần Hải Cảnh không kém, nhưng vấn đề là con rắn chín đầu này quá mạnh. Dù nhiều nhũ băng đến mấy thì cũng không phá vỡ được phòng ngự của nó. Mặc dù có một số nhũ băng đã đâm vào lớp vảy bên ngoài của nó, tạo thành những vết thương rất nhỏ, nhưng vết thương này đã nhanh chóng lành lại.

Trong số các thần thú, lực công kích của rắn chín đầu thuộc loại yếu nhất. Nhưng thế giới này luôn có0sự công bằng. Lực công kích của nó không mạnh, thay vào đó lực khôi phục lại đứng hàng số một, số hai trong các thần thú. Nghe nói, cho dù có chém đứt đầu của nó thì trong một khoảng thời gian ngắn nó vẫn có thể mọc ra cái đầu mới.

Lúc trước, khi La Chinh bước lên Thanh Vân Lộ, hắn đã lấy được Huyết Phách Cửu Đầu Long, tăng cường huyết lực của bản thân, giúp cho năng lực khôi phục của hắn tăng lên một bậc.

Cũng may, rắn chín đầu không quá am hiểu công kích và đuổi giết. Nếu đổi lại là một mãnh thú cấp mười hai khác, chỉ sợ La Chinh và Mộ Minh Tuyết đã không thể ra ngoài được nữa.

Nhưng cho dù vậy, thần thú có nhỏ yếu5đến đâu thì vẫn là thần thú.

Con rắn chín đầu này không ngừng truy đuổi, nhưng dường như nó đã không còn kiên nhẫn được nữa, một cái đầu của nó thét to: “Chúng ta phải giết được bọn chúng, giết bọn chúng. Thả máu độc ra ngoài đi.”

“Phì phì!”

Những cái đầu khác cũng kêu lên. Mỗi cái đầu rắn đều há to miệng, ngưng tụ từng luồng ánh sáng màu đỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt Mộ Minh Tuyết liền trắng bệch. Nàng và La Chinh đều đang ở trong con đường bay lên trên, mà con đường này lại quá nhỏ hẹp, hoàn toàn không có chỗ để né tránh, cảnh tượng trước mặt chính là tình thế không lối thoát rồi.

“Vù!”

Sau khi luồng ánh sáng màu đỏ ngưng tụ trong miệng chín4cái đầu rắn xong liền phun ra thành từng cột máu đỏ tươi.

Chín cái đầu rắn phun ra chín cột máu trong con đường này, La Chinh và Mộ Minh Tuyết lập tức ngửi thấy mùi máu tươi xộc đến. Cùng với đó còn kèm theo mùi hôi thối khủng khiếp, rõ ràng trong những cột máu đó đều chứa kịch độc.

“Làm thế nào đây...” Lúc này, Mộ Minh Tuyết đã buông xuôi, không chống cự nữa. Nàng chỉ dựa theo bản năng mà lao về phía trước. Tuy nàng vẫn cố chấp cho rằng La Chinh yếu hơn mình, nhưng lúc này, ngoại trừ La Chinh thì còn ai có thể giúp nàng được nữa?

Thật ra, nàng cũng không trông cậy vào việc La Chinh có thể cứu được mình. Trong tình huống này, cả hai9đều sẽ phải chết. Cho nên hỏi La Chinh cũng chỉ là phản xạ có điều kiện.

Biểu hiện của La Chinh vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn chỉ xoay người, một tay ôm lấy Mộ Minh Tuyết.

“Ngươi làm gì vậy?” Dường như Mộ Minh Tuyết đã hiểu ra điều gì. Nàng cho rằng La Chinh muốn biến nàng thành tấm chắn để che cột máu chứa độc đang phun đến kia.

Chẳng ai mong mình trở thành lá chắn cho người khác. Cho nên, Mộ Minh Tuyết phản kháng lại theo bản năng, lật La Chinh xuống dưới.

Nhưng Mộ Minh Tuyết không ngờ La Chinh chẳng những không phản kháng, mặc cho nàng kéo ngược lại, mà còn ngoan ngoãn che phía sau cho mình. Lúc này, Mộ Minh Tuyết liền ngẩn người. Xem ra nàng đã hiểu lầm La Chinh.

Hắn làm vậy chỉ vì muốn che chắn cho nàng?

Nàng và La Chinh chỉ mới quen biết nhau mà thôi, cũng không thân lắm. Mặc dù đã đi cùng nhau một khoảng thời gian ngắn, cũng có được sự tin tưởng nhất định, nhưng sự tin tưởng này vẫn còn quá mong manh.

Cho dù là huynh đệ thì chỉ sợ cũng khó mà chắn đao cho nhau trong lúc nguy hiểm được. Nhưng anh chàng Sinh Tử Cảnh trước mặt này lại che chắn cho nàng, vì nàng mà ngăn cản cột máu chứa chất độc trí mạng kia?

Lúc này, vẻ mặt Mộ Minh Tuyết là cảm xúc kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.

“Ngươi!” Mộ Minh Tuyết hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc, nàng không khỏi nhìn chằm chằm vào La Chinh.

La Chinh mỉm cười, mở rộng hai cánh tay, duy trì tốc độ tiến lên, đồng thời mở rộng phạm vi lớn nhất mình có thể để ngăn cản cột máu chứa độc.

“Xèo xèo...”

Những cột máu chứa độc này có thể ăn mòn mọi thứ. Tầng núi đá và thạch anh xung quanh đều có phản ứng kịch liệt, sủi bọt màu trắng ngà và khói màu đen, đồng thời để lại đầy lỗ thủng. Nhưng tình huống này cũng không quá phức tạp đối với La Chinh. Máu độc chỉ ăn mòn quần áo sau lưng hắn, hơn nữa, lực tấn công của cột máu lại càng giúp hắn tăng tốc độ.

“Cơ thể bách độc bất xâm?” Mộ Minh Tuyết nhìn La Chinh, trên gương mặt lại xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Rốt cuộc bây giờ nàng mới phát hiện ra, nàng đã quá coi thường La Chinh. Chỉ sợ bí mật trên người hắn còn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.

Cùng lúc đó, gương mặt Mộ Minh Tuyết hiện vẻ xấu hổ. Vừa rồi người ta muốn cứu mạng nàng, vậy mà nàng lại đi hiểu lầm người ta...

“Ầm ầm...”

La Chinh đã ngăn được những cột máu trí mạng kia, nhưng nguy cơ vẫn chưa được hóa giải. Con rắn chín đầu đã phá con đường này ra rộng gấp mười lần lúc trước, tiếng vang như tiếng động đất không ngừng chấn động tầng đáy và tầng dưới. Xem ra, nó vẫn đuổi theo.

Nhưng hai người đã chạy ra khỏi con đường kia, từ tầng đáy chạy thẳng lên tầng dưới, không có cơ hội dừng lại mà thở, cứ thế cướp đường mà trốn.

Trên đường chạy, cái hang càng lúc càng hẹp, con rắn chín đầu cũng không ngừng va chạm xung quanh nhiều hơn, nó chỉ có thể không ngừng phun cột máu để công kích từ phía sau.

Tâm trạng của Mộ Minh Tuyết cũng đã bình tĩnh hơn, nên nàng vừa tránh công kích của con rắn chín đầu, vừa chạy lên phía trước, thỉnh thoảng còn ngưng kết Lĩnh Vực Tuyết Rơi để làm giảm tốc độ của con rắn. Khi thật sự trốn không kịp, La Chinh lại chắn đằng sau nàng.

Không bao lâu sau, La Chinh và Mộ Minh Tuyết đã từ tầng dưới chạy lên tầng giữa.

Còn khi con rắn đuổi theo đến đây, dường như nó kiêng kỵ thứ gì đó, nên cái đầu nhỏ nhất hiện vẻ không cam lòng, gào thét với hai người La Chinh: “Lần sau, nếu lần sau các ngươi còn dám xông đến, ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về.”

Đe dọa xong, con rắn chín đầu di chuyển cơ thể quay trở lại...

Đến lúc này, hai người La Chinh mới thở phào một hơi. Có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, tất nhiên ai cũng vui mừng. Mà càng vui mừng hơn chính là bọn họ còn thu hoạch được ba mươi chín viên ngọc chân nguyên.

“Tạm dừng thăm dò ở đây thôi. Sau khi trở lại chỗ nghỉ, ta và ngươi mỗi người một nửa.” La Chinh thản nhiên nói.

“Ừm!” Tuy nàng tin La Chinh sẽ không độc chiếm ngọc chân nguyên, nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì trong lòng mới thật sự cảm thấy an tâm.

Hai người một trước một sau bay thẳng lên tầng trên. Lúc này, La Chinh cầm một viên ngọc chân nguyên, cẩn thận đánh giá.

Ngọc chân nguyên và đá chân nguyên chỉ khác nhau có một chữ, nhưng La Chinh lại cảm nhận được không ít sự chênh lệch trong đó.

Nói trắng ra, đá chân nguyên chỉ là một loại khoáng thạch đặc biệt, có tính chất cất giữ nguyên khí trời đất. Cho dù là đá chân nguyên cực phẩm thì tác dụng của chúng cũng như nhau. Chẳng qua đá chân nguyên cực phẩm cất giữ nhiều nguyên khí trời đất hơn, chân nguyên cũng càng tinh khiết hơn.

Còn ngọc chân nguyên thì dường như có “sinh trưởng”, là do nguyên khí trời đất trực tiếp ngưng kết thành. Tác dụng của nó không chỉ là cung cấp chân nguyên, mà còn có tác dụng khác.

Điều này có thể nhìn ra được từ giá trị của nó. Một trăm viên đá chân nguyên thượng phẩm có thể đổi được một viên đá chân nguyên cực phẩm, nhưng phải một mười nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm mới đổi được một viên ngọc chân nguyên.

Viên ngọc chân nguyên trong tay La Chinh rất mát và trơn, cho dù không bóp nát thì nó cũng không ngừng phóng ra chân nguyên tinh khiết, võ giả có thể trực tiếp hấp thu.

Nhưng La Chinh không dùng được. Thứ mà bây giờ hắn dựa vào chính là khí hỗn độn, vì thế hắn không cần bổ sung chân nguyên.

Khi hắn vừa cầm ngọc chân nguyên bước ra khỏi huyệt động, đã có sáu bảy vị võ giả bay vụt đến từ phía chân trời, tu vi đều là Thần Hải Cảnh.

“Đứng lại, tên nhóc kia...” Một võ giả Thần Hải Cảnh lạnh lùng lên tiếng.

“Sao? Chỉ là một tên nhóc Sinh Tử Cảnh? Lần đầu tiên mới thấy, ha ha...” Một võ giả Thần Hải Cảnh khác cười nói. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.