Bách Luyện Thành Thần

Chương 970





Sau khi cất sợi xích Tuyệt Mệnh vào trong nhẫn tu di, La Chinh cũng không nôn nóng bóp nát những mảnh vỡ còn lại. Trước mắt, hắn cần phải thành thạo công pháp sư phụ vừa mới truyền cho đã.

Sư phụ đã truyền công pháp vào trong đầu La Chinh. Công pháp này là do sư phụ sáng tạo ra, tên của nó tất nhiên cũng là do ông đặt, gọi là bí thuật Hỗn Độn. Việc chỉ thêm hai chữ “bí thuật” vào đó cũng đủ để thấy được người đặt tên cho nó lười đến cỡ nào.

Nhưng thực lực của võ giả mạnh yếu thế nào không phải được quyết định bởi tên của võ giả. Tất nhiên3độ mạnh yếu của công pháp cũng không thể khẳng định thông qua tên gọi của công pháp.

Thật ra, La Chinh cũng hơi lo lắng về việc tu luyện công pháp. Dù sao Phủ chủ cũng chỉ suy diễn ra mà thôi, chính bản thân ông cũng chưa từng tu luyện. Nhưng thế gian chính là như vậy, nếu một con đường có quá nhiều người đi thì lợi ích trên con đường đó đều đã bị người ta chia sạch từ lâu rồi.

Con đường mà La Chinh đi bây giờ có lẽ là một con đường “trước chưa có ai đi, sau cũng chẳng có ai tới”. Nếu có thể đi hết, ai biết hắn sẽ phát hiện được điều0gì ở cuối đường?

La Chinh dựa theo phương pháp ghi chép trong công pháp, chậm rãi ngưng tụ chân nguyên trong đan điền. Luồng khí hỗn độn vốn đã biến mất không thấy đâu đột nhiên nhảy nhót trong đan điền của hắn. Lúc này, La Chinh mới hiểu được cái gì gọi là đau đớn!

Trong nháy mắt cơn đau truyền đến, sắc hồng hào trên mặt La Chinh đột nhiên biến mất, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, cả người đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích nổi, ngay cả bản năng kêu rên cũng không còn...

“Sao vậy?” Thấy La Chinh tiến vào trong sách, đạt được truyền thừa, ba cô gái đều cảm thấy rất vui.5Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt La Chinh trở nên tái nhợt khiến Ninh Vũ Điệp lập tức lo lắng hỏi.

Cơn đau từ đan điền truyền đến giống như có một cây giũa thô ráp đang không ngừng mài đan điền của hắn. Đan điền là nơi quan trọng nhất của võ giả, nên nó cũng rất mẫn cảm. Khi cơn đau xuất hiện, nó kích thích từng sợi dây thần kinh của La Chinh.

Khê Ấu Cầm bước lên phía trước, lo lắng nhìn La Chinh: “La Chinh, chàng cảm thấy khó chịu lắm sao?”

La Chinh không trả lời, hai mắt trợn ngược, sau đó bất tỉnh.

Hắn rất hy vọng mình sẽ ngất luôn, bởi chỉ cần thời gian hắn tỉnh lại4sớm hơn một nhịp thở thôi cũng đã là một sự tra tấn chẳng khác nào địa ngục đối với hắn rồi.

Ba cô gái nhìn thấy La Chinh như vậy thì ai nấy đều biến sắc, vội vàng vây quanh hắn.

“Phu quân, chàng sao vậy?”

“Tại sao lại ngất đi như vậy...”

“Hu hu...”

Tiên trong sách nhìn thoáng qua La Chinh: “Chỉ là bị ngất thôi mà, chắc là... do đau quá.”

Một lúc lâu sau, La Chinh tỉnh lại, nhưng cơn đau đó vẫn cứ như hình với bóng. Lần này La Chinh kêu lên một tiếng, sau đó mắt lại trợn trắng, hôn mê một lần nữa.

Không phải ý chí của La Chinh không đủ mà là nỗi đau này đã vượt9ra khỏi sức chịu đựng của nhân loại vô số lần. Trong đan điền vốn chứa chân nguyên tinh khiết, sao có thể chuyển thành vật lạ khác?

Quá đau đớn nên cơ thể La Chinh đã khởi động cơ chế tự bảo vệ, ép La Chinh ngất đi.

Thấy bộ dạng La Chinh như vậy, ba cô gái không biết nên nói gì, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.

Bọn họ không hiểu La Chinh đã gặp phải chuyện gì, tại sao hắn lại đau đớn như thế?

Một lúc lâu sau, La Chinh tỉnh lại, nhưng lần này La Chinh vẫn không nói câu nào. Chẳng qua, lần này thời gian hắn tỉnh lại dài hơn lần trước một chút. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn chỉ trụ được một nhịp thở. Lần thứ ba tỉnh lại, hắn đã trụ được năm sáu nhịp thở rồi mới ngất đi.

Lần thứ tư tỉnh lại, hắn chịu được khoảng hai mươi nhịp thở. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã phải kêu rên vô số lần.

Lần thứ năm tỉnh lại, La Chinh chịu được khoảng năm mươi nhịp thở.

Lần thứ sáu, một trăm nhịp thở...

Lần thứ bảy, một nén nhang...

Lần thứ tám...

Ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất, La Chinh vẫn chưa thích ứng được với nỗi đau đớn này. Nỗi đau đớn đó không phải thứ mà nhân loại có thể thích ứng được. Tuy nhiên, nghị lực chịu đựng đau đớn của hắn vẫn đang nhanh chóng gia tăng.

Sau lần tỉnh lại thứ mười một, bờ môi La Chinh run rẩy, rốt cuộc cũng nói ra được một câu: “Chúng ta xin cáo từ trước... Về Trung Vực trước rồi tính.” Sau đó lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

La Chinh có được lệnh bài chữ “Cấn”. Cầm được lệnh bài này thì tương đương với việc thiết kế được một giao điểm không gian, cực kỳ thuận tiện cho việc trở về Tiên Phủ. Nhưng thời gian để La Chinh suy nghĩ không nhiều. Dưới nỗi đau đớn cùng cực như vậy, tập trung tinh thần là một chuyện vô cùng khó khăn. Mọi chuyện cứ chờ về lại Trung Vực rồi tính.

Nếu La Chinh đã nói như vậy, ba cô gái tất nhiên sẽ đưa La Chinh về Trung Vực.

Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng vỗ một cái, lấy ra con rối Giao Long mà lúc trước La Chinh đã liên thủ với nàng để lấy được.

Khi La Chinh tỉnh lại lần nữa, hắn miễn cưỡng từ biệt tiên trong sách và A Phúc, sau đó cùng ba cô gái cưỡi con rối Giao Long rời khỏi Tiên Phủ. Về đến Đông Vực, nó lại bay từ núi Cửu Âm mà đi.

Trong núi Cửu Âm có một sơn cốc tên Ngọc Long Cốc. Vốn có người truyền rằng trong Ngọc Long Cốc có rồng hiển linh.

Khi con rối Giao Long rời khỏi núi Cửu Âm, không ít người trong quận Quảng Hán đều nhìn thấy cảnh tượng này. Điều này lại càng khẳng định truyền thuyết núi Cửu Âm có rồng.

Nếu đó là sào huyệt của rồng, tất nhiên là phải cung phụng. Nếu chọc giận Chân Long thì sợ rằng chúng sinh sẽ bị giáng tội. Vì thế, một số tộc lớn của quận Quảng Hán đã ban bố lệnh cấm, người không phận sự không được vào núi Cửu Âm.

Trong cơ thể con rối Giao Long, La Chinh vẫn không ngừng ngất đi, tỉnh lại. Nói chung, thời gian hắn ngất dài hơn thời gian tỉnh rất nhiều. Thường hắn chỉ tỉnh trong một hai nén nhang, nhưng ngất thì lại đến mấy canh giờ.

Mấy ngày sau, Ninh Vũ Điệp đã điều khiển con rối Giao Long về đến Vân Điện.

Nàng dặn dò bên dưới chuẩn bị một chỗ ở cho Tô Linh Vận, sau đó ở lại bên La Chinh trong Băng Cung.

Thoáng một cái đã ba tháng trôi qua.

Trong ba tháng này, La Chinh vẫn cứ ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất. Dù là ai thì chuyện này cũng chẳng khác gì tra tấn, tất nhiên La Chinh cũng không ngoại lệ.

Nỗi đau này kéo dài quá lâu, thậm chí còn khiến cho tâm tình La Chinh có thay đổi. Hắn vô cùng hối hận. Sớm biết là đau đớn như vậy thì có đánh chết hắn cũng không tu luyện bí thuật Hỗn Độn gì cả.

Điều này không thể trách La Chinh không đủ nghị lực. Hắn không phải là thần thánh không gì không làm được. Cho dù tâm võ đạo của hắn kiên cố hơn người bình thường; cho dù nghị lực của hắn vượt xa người bình thường đi nữa, nhưng nỗi đau đớn này thật sự không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được, hoặc có thể nói là nó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của sinh linh. Trừ khi La Chinh là một tảng đá thì may ra còn chịu được.

Thấy La Chinh đau khổ như vậy, tâm trạng của ba cô gái làm sao mà tốt được?

Ninh Vũ Điệp luôn túc trực ngày đêm trong Băng Cung. Những chuyện khác của Vân Điện, cơ bản nàng đều giao lại cho Đại Mộng chân nhân xử lý.

Thời gian nỗi đau kéo dài càng lâu thì thời gian La Chinh tỉnh lại cũng càng lúc càng dài. Nỗi thống khổ đó cũng không phải là cảm giác “chết lặng”. Từng cơn đau đớn truyền đến đều rất rõ ràng, khiến đầu La Chinh có cảm giác giống như muốn nổ tung. Hắn thà rằng thời gian mình tỉnh lại ngắn hơn một chút...

Đến một hôm, khi La Chinh tỉnh lại, hắn biết mình phải tiếp tục trải qua sự giày vò suốt mấy canh giờ nữa.

Nhưng trong nháy mắt khi tỉnh lại, hắn đã nghe được một tiếng đàn rất êm tai, là Khê Ấu Cầm đang đánh đàn ở một góc trong Băng Cung. Tiếng đàn đó rất thư thái, rất dịu dàng, giống như gió xuân thổi qua, khiến cho người ta có cảm giác yên lặng.

Mặc dù tiếng đàn này không thể áp chế được nỗi đau đớn, nhưng vẫn giúp cho hắn dễ chịu hơn một chút. Hắn động đậy, muốn đứng lên, Ninh Vũ Điệp đã ở bên cạnh đợi chờ nhiều đêm lập tức đỡ lấy hắn: “Cẩn thận...”

Nhưng đúng lúc này, La Chinh chợt phát hiện, nỗi đau đớn trong đan điền đã hoàn toàn biến mất. Sự tra tấn kéo dài nửa năm cứ như vậy mà kết thúc! 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.