“Đây là thứ gì vậy?” La Chinh chăm chú nhìn nguồn năng lượng đang di chuyển bên ngoài kia rồi hỏi.
Tiên trong sách lắc đầu: “Chỉ là bùa chú dùng để tránh bụi mà thôi. Tuy ngày nào ta cũng quét dọn Tàng Thư Các, nhưng vẫn không tránh khỏi việc có bụi, chính vì thế mà chủ nhân đã hạ rất nhiều bùa tránh bụi...”
A Phúc di chuyển xung quanh quyển sách vài vòng, sau đó lập tức lắc đầu: “Ta hiểu tính cách của chủ nhân. Bình thường, ngài ấy sẽ không để lại những câu đố không có lời giải như thế này. Cho dù có thì chắc chắn cũng không có trong Tàng Thư Các.”
Nghe xong, La Chinh hỏi tiếp: “Thế bây giờ vị chủ nhân trước đây của Tiên Phủ đang ở đâu?”
Ngay cả con rối mà3ông ấy tạo ra cũng có thể bất tử bất diệt thì có thể tưởng tượng được chủ nhân Tiên Phủ này thần thông tới mức nào. Nhưng không biết chủ nhân đời đầu của Tiên Phủ đã đi đâu?
“Chủ nhân… Sau khi ông ấy tiến vào sâu trong hỗn độn thì vẫn chưa trở về...” A Phúc lẩm bẩm.
“Sâu trong hỗn độn...” La Chinh chợt nhớ đến quyển Hỗn Độn Mục Vân Lục. Hỗn độn vô biên vô hạn, cũng không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có thể thăm dò hết. La Chinh thật sự không đoán ra được.
Tiên trong sách vẫn trầm tư.
Ông ta thân là sử ma của Tàng Thư Các, thế mà lại có thứ mà ông ta không biết. Như vậy chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với ông ta. Dù sao thì0ở Tàng Thư Các này đã nhiều năm như thế, ông ta cũng không thể không biết được.
Im lặng một lúc lâu, tiên trong sách mới chậm rãi lên tiếng: “Quyển sách này đã được đặt ở đây thì tất nhiên là một bản công pháp có thể tu luyện.”
“Nói nhảm.” A Phúc tức giận quát.
Tiên trong sách lắc đầu: “Cả đời chủ nhân lấy được rất nhiều công pháp, nhiều vô số kể. Hơn nữa, những công pháp này không cái nào là ngài ấy không học, không chỗ nào là ngài ấy không tinh, tất cả đều là dùng làm của riêng...”
Nghe tiên trong sách nói vậy, ánh mắt La Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ý của ngươi là, ông ấy đã tu luyện hơn vạn bản công pháp ở đây?”
Tiên trong sách đáp: “Không sai. Công pháp trong5Tàng Thư Các đâu chỉ có ngần ấy, nào chỉ là vạn bản? Với thiên tư của chủ nhân, mỗi ngày tinh thông một môn là cực kỳ đơn giản.”
La Chinh nhất thời rung động. Có lẽ thiên phú này đã đạt đến trình độ mà hắn không thể nào hiểu được…
“Nhưng trong hơn vạn năm trước khi chủ nhân rời đi, ngài ấy vẫn luôn buồn rầu vì một việc.” Tiên trong sách lại nói thêm.
Ánh mắt La Chinh lóe lên: “Đại năng chi sĩ như ông ấy đã tương đương với việc không có gì là không làm được, vậy mà còn có chuyện khiến ông ấy khổ tâm sao?”
Tiên trong sách gật đầu: “Chủ nhân thần thông quảng đại, thế nên chuyện có thể khiến ngài ấy buồn rầu dĩ nhiên rất ít. Nhưng ngài ấy đã tốn gần4vạn năm chỉ để làm một việc, chính là muốn đặt hỗn độn vào trong cơ thể để bản thân ngài ấy sử dụng.”
“Để bản thân sử dụng hỗn độn?” Vẻ mặt La Chinh hiện khiếp sợ.
Đan điền của võ giả là nơi tinh khiết nhất.
Mặc dù có thể bỏ dị vật như công pháp, bảo vật vào trong đó, xem đó như không gian riêng để sử dụng.
Nhưng muốn tạo ra thế giới trong đan điền thì nhất định phải dùng chân nguyên tinh khiết nhất để tạo thành. Ví dụ như hòn đảo nhỏ, biển chân nguyên rộng lớn, sấm sét và tất cả các sinh linh ở thế giới trong cơ thể của Phong Niệm Vân kia chính là do chân nguyên biến hóa thành.
Còn cương nguyên thì rải khắp các nơi trên cơ thể người, lục phủ ngũ9tạng, gân mạch, cơ bắp... Hai loại năng lượng này vốn tách biệt với nhau, nước sông không phạm nước giếng, ngay cả cương nguyên cũng không thể đặt vào trong đan điền, làm sao có thể mang cả hỗn độn vào trong cơ thể?
Tiên trong sách gật đầu: “Đúng, chủ nhân đoán hỗn độn chính là một loại lực nguyên gốc. Âm dương nhị khí cũng là do hỗn độn biến đổi mà thành. Sau đó âm dương nhị khí tăng lên thành tứ tượng… Đủ loại vật thể trong trời đất này đều do hỗn độn tạo ra, ngay cả nguyên khí trời đất cũng vậy. Vậy tại sao không thể biến hỗn độn thành một loại ‘chân nguyên’ chứ?”
La Chinh im lặng, chỉ có thể cho rằng tư duy của những người như vậy cao hơn mình quá nhiều cấp độ. Mặc dù hắn cũng hiểu rõ suy đoán đó có đạo lý riêng của nó, nhưng làm gì có sinh linh nào trong vũ trụ này dám làm như vậy? Quan trọng nhất chính là, hỗn độn nằm bên ngoài vũ trụ. Cho dù là cường giả Thiên Tôn thì cũng không cách nào thoát khỏi vũ trụ để tiến vào trong hỗn độn ấy chứ?
“Chủ nhân của ta có để lại một bản hồi ký, ta tìm được một vài thông tin trong đó. Thật sự ngài ấy đã nghiệm chứng phương pháp của mình, đồng thời còn biên soạn ra một môn công pháp. Nhưng dường như công pháp đó có một hạn chế mà chính bản thân ngài ấy cũng không cách nào tu luyện được.” Tiên trong sách nói: “Ta nghi đây chính là bản công pháp đó.”
Tiên trong sách đã từng đọc hết toàn bộ sách trong Tàng Thư Các. Những gì mà chủ nhân Tiên Phủ để lại, ông ta đều có thể đọc thuộc làu làu. Suy đoán lần này có logic rõ ràng.
Ngay cả A Phúc vẫn luôn không tin tiên trong sách cũng phải gật đầu: “Có lẽ đây chính là cách chủ nhân đã tìm ra. Đáng tiếc, công pháp này dường như không thể mở được.”
La Chinh nhìn quyển sách, trong lòng càng tò mò hơn.
Nói thẳng ra thì La Chinh cũng không thiếu công pháp, nhưng trước đây hắn có quá ít thời gian, không đủ để ngộ ra công pháp. Thế nên đến bây giờ vẫn còn có công pháp mà hắn chưa lĩnh ngộ được hoàn toàn, ví dụ như công pháp do Huyết Ma Đại Đế để lại, còn Sao Chiến Thể thì La Chinh cũng mới chỉ tu đến tầng thứ hai mà thôi...
Nhưng chung quy lại thì La Chinh cũng phải phi thăng lên Thượng Giới, vì vậy, có thể lấy được truyền thừa của Tiên Phủ thì cũng xem như là may mắn của hắn. Sau này, người hắn phải đối mặt không còn là những thiên tài trong Đại Thế Giới này nữa, mà là thiên tài trong mười vạn Đại Giới. Cho dù là về số lượng hay chất lượng thì đều tăng lên đến vài cấp.
Sao Chiến Thể là một bộ thần võ tối cao nhưng không trọn vẹn, tất nhiên La Chinh vẫn sẽ dốc lòng tu luyện, nhưng chắc chắn nó cũng có chỗ thiếu sót. Cũng giống như Ninh Vũ Điệp tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh vậy. Bản thân nó chính là một công pháp không hoàn chỉnh, nên tu luyện đến lúc này liền gặp phải bình cảnh. Thế nên, lần chọn công pháp này vô cùng quan trọng đối với La Chinh.
La Chinh không rõ công pháp của Phủ chủ ở đây như thế nào, nhưng như tiên trong sách đã nói, nếu công pháp này thần kỳ như vậy thì tất nhiên La Chinh muốn xem thử, còn hắn có tu luyện được hay không lại là chuyện khác.
Mấu chốt là ở chỗ, hắn không thể nào mở được quyển sách này.
Chỉ sợ sức mạnh đơn thuần thì không cách nào mở ra được, vậy nếu dùng cuốc Hắc Tinh thì sao?
Nghĩ đến đây, La Chinh liền lấy cuốc Hắc Tinh ra. Hắn muốn dùng cuốc Hắc Tinh bổ nát trang bìa của quyển sách.
Nhìn thấy La Chinh định làm như vậy, mặt tiên trong sách và A Phúc đều biến sắc. A Phúc nhanh chóng bắt lấy tay La Chinh: “Tuyệt đối không được!”
Tiên trong sách cũng vội vàng nói theo: “Chủ nhân kỵ nhất là việc người khác hủy sách. Luật nhân quả trong cuốc Hắc Tinh của ngươi đúng là không tầm thường, nhưng muốn đập nát trang bìa quyển sách này thì vẫn là mơ mộng hão huyền. Huống chi, nếu ngươi hủy quyển sách này, tác động đến sự liên kết chặt chẽ giữa các quyển sách trong Tàng Thư Các thì sẽ là phiền phức lớn...”
Thấy phản ứng của hai người như vậy, ánh mắt La Chinh hơi chớp. Hắn cảm thấy bó tay luôn rồi. Đừng nói là tu luyện công pháp trong quyển sách này, ngay cả việc mở nó ra để nhìn qua cũng không được.
Nhưng đúng lúc này, Tô Linh Vận đang đứng sau lưng không xa chợt chớp mắt: “Hình như giá sách thay đổi rồi.”
“Thay đổi? Thay đổi chỗ nào?” A Phúc hỏi.
Tô Linh Vận chỉ xuống dưới chân, mọi người đều cúi đầu nhìn xuống. Bọn họ chỉ thấy dưới chân xuất hiện một dấu ấn rất mờ, dường như là dấu chân...
Dấu chân kia cực kỳ mờ, thêm vào đó là giá sách màu đen nên nhất thời mọi người đều không chú ý đến. Nhưng khi Tô Linh Vận đánh giá xung quanh đã vô tình để ý thấy những dấu chân này.
“Dấu chân? Dấu chân này từ đâu mà ra vậy?” A Phúc nhìn những dấu chân, hỏi.
Tiên trong sách cũng cảm thấy kỳ lạ: “Giá sách nào ta cũng từng quét dọn vô số lần rồi, nhưng ta chưa nhìn thấy những dấu chân này bao giờ!”
“Chẳng biết nên nói ngươi ngớ ngẩn tới mức nào nữa?” A Phúc trợn mắt.
“A Phúc, Phủ chủ cao bao nhiêu?” La Chinh nhìn những dấu chân, hỏi.
A Phúc đáp: “Hình thể chủ nhân rất khổng lồ. Mặc dù ngài ấy có thể khống chế thể trạng của mình lớn nhỏ tùy ý, nhưng bình thường thì đều cao bằng những giá sách này.”
Cao bằng giá sách, tương đương chiều cao của một ngọn núi. Nếu đã cao như thế thì tại sao chỉ để lại những dấu chân nhỏ như vậy?