Bách Luyện Thành Thần

Chương 924



:

Trong Thượng Giới, thực lực của Ma tộc không hề yếu kém, nhưng chủng tộc này lại cực kỳ ngang ngược!

Thiên Vị tộc tồn tại ở vị trí trung lập trên Thượng Giới, mục tiêu của bọn họ khác hẳn những chủng tộc khác. Mục tiêu chính của các chủng tộc như Nhân tộc, Yêu Dạ tộc, Ma tộc là khuếch trương chủng tộc của chính mình, nhưng của Thiên Vị tộc lại là tập hợp của vô số những thiên tài trong các chủng tộc khác nhau. Chủng tộc này luôn hành động độc lập riêng biệt, mục tiêu của bọn họ hoàn toàn không mang ý nghĩa như các chủng tộc khác.

Bởi vì Thiên Vị tộc ở thế trung lập,3đồng thời bọn họ cũng vô cùng mạnh mẽ, nên quan hệ với đa số các chủng tộc mạnh khác như Nhân tộc, Yêu Dạ tộc cũng coi như không tệ.

Nhưng Thiên Vị tộc và Ma tộc vẫn luôn trong tình trạng xích mích. Một phần vì người Ma tộc vốn có ý thức chủng tộc rất mãnh liệt, không cho phép bất kỳ thiên tài Ma tộc nào gia nhập Thiên Vị tộc, một khi điều tra ra, người đó sẽ bị coi là người phản bội, bị Ma tộc đuổi giết khắp thiên hạ.

“Nếu như hai vị tiền bối không nhúng tay vào chuyện này, Song Ma thánh địa ta tất nhiên sẽ dâng toàn bộ báu vật2trong tộc lên, cúi đầu xưng thần với các ngươi.” Ma Khiếu nói tiếp.

“Đủ rồi!” Vũ Trạch ngáp một cái, giơ đao Hắc Minh trong tay lên, sau đó lộ ra một nụ cười không đứng đắn: “Ta không có hứng thú với báu vật trong một cái thánh địa nho nhỏ này, so ra thì ta thấy hứng thú với việc tàn sát Ma tộc hơn đấy!”

“Ra tay đi, đừng lằng nhằng nữa!” Cổ Bội Nhi cũng cười, đóa hoa trong mắt bắt đầu xoay tròn.

Thấy chính mình xin tha cũng không có một chút tác dụng nào, sắc mặt Ma Khiếu, Ma Vô Lượng và Ma Cực chợt biến đổi, cương nguyên trong cơ thể ba người chợt bộc phát3ra, sau đó bay đi ba hướng khác nhau!

Không ai muốn ngồi yên chờ chết, nếu biết rõ không thể nào đánh lại kẻ thù thì ba người đồng thời lựa chọn chạy trốn!

Một phần khác là vì người Ma tộc vốn có tính cách kiên cường, mạnh bạo, đã từng giao tranh với Thiên Vị tộc mấy lần, thậm chí ngay cả nhân vật lớn cấp bậc Thiên Tôn cũng đã ra tay.

Cứ như vậy, tất nhiên ấn tượng của người Thiên Vị tộc đối với người Ma tộc sẽ vô cùng xấu. Bây giờ đến Hạ Giới cỏn con này, đụng phải những người Ma tộc Hạ Giới thì làm sao bọn họ có thể bỏ qua đây?

Nhưng nếu9không phải bởi vì thời gian gấp rút, thì cứ cho là không phải bởi vì La Chinh, bọn họ cũng có thể tiện tay tiêu diệt thánh địa của Ma tộc này.

Nghe thấy lời nói của Cổ Bội Nhi và Vũ Trạch, Ma Khiếu bắt đầu cuống lên. Mặc dù không nghĩ ra những cường giả này từ đâu đến, nhưng gã tuyệt đối không cho phép thánh địa Viêm Ma của mình dễ dàng diệt vong như thế!

“Hai, hai vị tiền bối! Có thể nghe ta nói một câu hay không!” Giọng nói thô kệch của Ma Khiếu kia lại run lên.

“Hử? Chuyện gì?” Vũ Trạch lạnh nhạt nhìn Ma Khiếu.

Ma Khiếu vội vàng nói: “Đây là ân oán3giữa Song Ma thánh địa và thánh địa Thiên Vũ, hai vị tiền bối can thiệp vào như vậy, e là không thích hợp lắm?”

Vũ Trạch lại khẽ mỉm cười. Đương nhiên hắn hiểu rõ đại năng Thần Hải Cảnh này của Ma tộc đang giãy giụa lần cuối: “Không thích hợp? Có cái gì không thích hợp?”

“Tranh chấp giữa hai tộc chúng ta, tất nhiên phải do chính chúng ta giải quyết, hai vị tiền bối có thể giơ cao đánh khẽ được không...” Ma Khiếu cũng biết lý do mình bịa ra rất tệ, võ giả tôn sùng tư tưởng kẻ mạnh là trời, người ta muốn ra tay thì có thể tìm cả trăm lý do. Nhưng lần này Ma Khiếu cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng với hy vọng hai người này tha cho bọn họ một con đường sống.

Nhất thời, vẻ mặt hai người Lam Băng và Thiên Tuyền đều căng thẳng. Tình thế bây giờ rất đơn giản, hai vị cường giả Thần Cực Cảnh trước mắt này chính là người quyết định kết cục cuộc chiến. Mấu chốt là hai người này chưa chắc sẽ đứng về phía La Chinh, lỡ như đối phương bị Ma Khiếu lung lay thì làm thế nào?

“Đủ rồi!” Vũ Trạch ngáp một cái, giơ đao Hắc Minh trong tay lên, sau đó lộ ra một nụ cười không đứng đắn: “Ta không có hứng thú với báu vật trong một cái thánh địa nho nhỏ này, so ra thì ta thấy hứng thú với việc tàn sát Ma tộc hơn đấy!”

“Ra tay đi, đừng lằng nhằng nữa!” Cổ Bội Nhi cũng cười, đóa hoa trong mắt bắt đầu xoay tròn.

Thấy chính mình xin tha cũng không có một chút tác dụng nào, sắc mặt Ma Khiếu, Ma Vô Lượng và Ma Cực chợt biến đổi, cương nguyên trong cơ thể ba người chợt bộc phát ra, sau đó bay đi ba hướng khác nhau!

Không ai muốn ngồi yên chờ chết, nếu biết rõ không thể nào đánh lại kẻ thù thì ba người đồng thời lựa chọn chạy trốn!

“Muốn trốn?” Vẻ mặt Vũ Trạch lạnh lùng, thân thể chợt hóa thành một bóng đen, sau khi xoay tại chỗ một vòng thì thoắt cái liền biến mất.

Ngay sau đó, mọi người liền thấy bóng đen kia xuất phát sau mà đến trước, bay về phía Ma Vô Lượng. Mọi người cũng không thấy rõ Vũ Trạch ra chiêu như thế nào, chẳng qua sau khi thấy bóng đen kia nhẹ nhàng lóe lên một cái thì thân hình như ngọn núi nhỏ của Ma Vô Lượng liền phun ra một đống máu, sau đó rơi xuống.

Sau khi Vũ Trạch giải quyết xong người thứ nhất thì lại hóa thành một vệt dài, tiến về phía Ma Cực.

Còn Cổ Bội Nhi thì cười vang lên, tiếng cười như tiếng chuông bạc, đuổi theo Ma Khiếu! So sánh với đao pháp sắc bén và tốc độ kinh khủng của Vũ Trạch, Cổ Bội Nhi ngược lại chỉ chậm rãi bám theo sau lưng Ma Khiếu, còn đóa hoa trong mắt kia đang bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Bị ánh sáng kia bao phủ, tốc độ của Ma Khiếu dần dần chậm lại. Sau đó trên mặt Ma Khiếu liền hiện ra vẻ sợ hãi. Gã không ngừng phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, mà cây trượng đầu quỷ trong tay cũng không ngừng vung ra từng đợt lửa rực cháy, điên cuồng công kích vào khoảng không.

“Bụp! Bụp! Bụp!”

Tốc độ vung tay của Ma Khiếu càng lúc càng nhanh, nhưng từ ngực gã bất chợt tuôn ra một dòng máu tươi, không ngờ trái tim của gã lại tự động vỡ ra. Vóc người của Ma tộc rất lớn, trái tim cũng mạnh mẽ hơn sinh linh bình thường nhiều, sau khi trái tim bị vỡ liền bắn ra máu tươi, phun ra xa vài chục trượng.

Sau khi trái tim gã vỡ ra, sức mạnh của Ma Khiếu cũng nhanh chóng suy kiệt, thân thể rơi thẳng xuống dưới. Lúc chết, hai mắt gã vẫn trợn trừng, gã vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.

“Là ảo cảnh.” Lam Băng nói nhỏ.

“Không ngờ lại bị dọa đến mức nổ tim mà chết.” Thiên Tuyền cũng âm thầm gật đầu. Thấy phản ứng của Ma Khiếu, trong lòng nàng cũng có sự đồng cảm.

Tuy Ma tộc thật sự rất ngang ngược, nhưng người Ma tộc lại rất anh dũng, có thể khiến Ma Khiếu sợ hãi đến mức nổ tim mà chết, rốt cuộc ảo cảnh kia kinh khủng đến mức nào?

Cổ Bội Nhi vẫn mang dáng vẻ tươi cười đó, hai tay chắp sau lưng, đóa hoa trên mắt phải đã ngừng xoay tròn, sau đó bay thẳng tới chỗ La Chinh.

“Vèo!”

Giải quyết xong Ma Cực và Ma Vô Lượng, Vũ Trạch cũng xuất hiện bên cạnh La Chinh, hắn lạnh giọng thúc giục: “Được rồi, đã giải quyết xong ba con chuột này, làm phiền mấy người bạn Yêu Dạ tộc của ngươi giúp chúng ta gom đủ vật liệu đi!”

Bây giờ ba vị đại năng Thần Hải Cảnh của Ma tộc đều đã bị giết hết, trong nháy mắt, tinh thần của những người Ma tộc còn lại đã giảm xuống tới mức thấp nhất, rối rít chạy tán loạn khắp nơi.

Còn tinh thần người của Yêu Dạ tộc lại tăng lên nhiều, thừa thắng xông lên, bắt đầu đuổi giết.

Lam Băng và Thiên Tuyền đều không ra tay. Thắng bại đã định, hai người bọn họ càng rõ bản thân phải làm như thế nào.

Cho nên La Chinh còn chưa trả lời Vũ Trạch thì Lam Băng đã cung kính cúi mình với Vũ Trạch một cái: “Tiền bối, Yêu Dạ tộc ta trọn đời ghi nhớ ân tình của người, không biết các người cần vật liệu gì? Thánh địa Thiên Vũ ta sẽ dốc hết toàn lực tương trợ!”

Nào ngờ Vũ Trạch lại cười ha ha, vô cùng khách khí cười nói với Lam Băng: “Ha ha, cũng không phải vật liệu đặc biệt gì, các ngươi cứ tiêu diệt đám chuột nhắt kia xong rồi lại nói.”

Thấy thái độ của Vũ Trạch, vẻ mặt La Chinh vô cùng khó hiểu. Tính cách tên Vũ Trạch này rất đáng ghét, mấy lời từ miệng hắn nói ra không có câu nào nghe được cả, thế nào lại khách khí với Yêu Dạ tộc như vậy?

La Chinh rất khó hiểu, Cổ Bội Nhi bên cạnh lại cười, nhỏ giọng giải thích với La Chinh: “Người trong lòng của thằng nhóc này, chính là một cô gái Yêu Dạ tộc.”

Vừa nghe thấy thế, La Chinh như bừng tỉnh, Thiên Vị tộc bao gồm thiên tài ở các chủng tộc, người của Yêu Dạ tộc xuất hiện trong nội bộ Thiên Vị tộc cũng không phải chuyện kỳ lạ. Nhưng không ngờ tên Vũ Trạch này lại yêu ai yêu cả đường đi lối về. Đối với Yêu Dạ tộc khách khí như vậy, khó trách vừa rồi lại ra sức tiêu diệt Ma tộc.

Lúc này Thiên Tuyền lại đầy lo âu nói: “Lam Băng, không biết tình hình của Lưu Vũ đại nhân bây giờ thế nào rồi. Nếu thánh địa Khủng Ma thật sự đuổi giết Lưu Vũ đại nhân thì e rằng nàng đã...”

Mắt La Chinh bỗng nhẹ nhàng lóe lên, suy nghĩ chìm vào trong ký ức của Đại Thế Giới, sau đó hắn mới thở phào một hơi, cười nói: “Lưu Vũ không sao, bây giờ nàng đang trên đường trở về rồi.”

Nói xong, La Chinh ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau hơn mười nhịp thở liền thấy một vệt sáng từ phía chân trời bay thẳng về phía thánh địa Thiên Vũ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.