Bách Luyện Thành Thần

Chương 899





Mỗi chủng tộc khác nhau thì các phương pháp khảo hạch cũng sẽ khác nhau.

Ngoài thử thách hoa sen ra thì trong vũ trụ còn có ba phương pháp thử nghiệm chính xác nhất của ba chủng tộc. Trong đó có “Thiên Hành Lộ” của Nhân tộc, “Hố Thần Ma” của Ma tộc, sau đó chính là ba tòa tháp của Thiên Vị tộc.

Nếu có thể đạt được bất cứ danh hiệu gì trong ba tòa tháp này thì sẽ được Thiên Vị tộc che chở chu đáo, trở thành nhân vật quan trọng của Thiên Vị tộc! Cho dù là danh hiệu cấp đồng đen như “Sồ Tâm”, “Hải Chí” thấp kém nhất thì cũng vậy.

Cho tới nay, trong số đám người thế hệ sau2của Thiên Vị tộc, số sinh linh dành được danh hiệu tuyệt đối không vượt qua mười vạn! Mà trong mười vạn sinh linh thì đã có tới tám vạn sinh linh đều là danh hiệu đồng đen!

Số sinh linh đạt được danh hiệu màu bạc chỉ có hơn một vạn tám nghìn sinh linh!

Sinh linh đạt được danh hiệu màu vàng, chắc chỉ hơn một nghìn…

Vấn đề là trong số hơn một nghìn danh hiệu màu vàng này, có lẽ chỉ có năm sáu mươi sinh linh đạt được danh hiệu La Sát và Tu La…

Còn về danh hiệu Thiên Vị...

Từ xưa tới nay, chỉ có chưa đầy sáu người đạt được danh hiệu này. Hiện giờ sáu người này đều là những lãnh đạo7đứng đầu Thiên Vị tộc, đều là kiểu nhân vật truyền thuyết.

Đây là nguyên nhân khiến Cổ Bội Nhi khó có thể tin nổi!

Kẻ có được thiên phú nghịch thiên như thế mà lại có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, Cổ Bội Nhi chợt cảm giác tất cả đều có chút không chân thật. Không phải nàng không tin, mà là không thể tin được!

Lúc trước, khi nàng nghe được tung tích của tháp Linh Lung, trong lòng còn không ngừng mừng thầm. Chuyến đi này bảy người bọn họ không chỉ thu hoạch được rồng tổ và tà long, lập được công lớn, mà còn ngoài ý muốn tìm được tung tích của tháp Linh Lung. Nếu mang được tháp Linh Lung về9Thiên Vị tộc, đó chắc chắn chính là công lớn. So sánh ra thì rồng tổ và tà long cũng không quan trọng bằng!

Nhưng trước mắt, khi phát hiện ra một tên có được danh hiệu Thiên Vị màu vàng thì có vẻ chuyện tháp Linh Lung lại trở nên bé nhỏ không đáng kể…

Thậm chí vào giờ phút này, Cổ Bội Nhi còn muốn tạm dừng việc đuổi bắt tà long và rồng tổ để đi tháp Linh Lung tìm kiếm chân tướng. Nếu La Chinh thật sự thông qua khảo nghiệm của bia thiên phú, giành được danh hiệu Thiên Vị màu vàng, như vậy bọn họ có thể phải đưa cái tên trước mặt này về Thiên Vị tộc trước đã!

Cổ Bội Nhi5gần như có thể tưởng tượng, sau khi mình mang cái tên này về sẽ khiến những người đứng đầu Thiên Vị tộc khiếp sợ đến thế nào…

“Ngươi… Thật sự không lừa ta đó chứ?” Cổ Bội Nhi không nén được sự kích động trong lòng, giọng nói cũng trở nên run run.

Thật ra, việc Cổ Bội Nhi có thể đứng ở hàng đầu tiên trên bia thiên phú vốn đã khiến nàng vô cùng kiêu ngạo. Nhưng mỗi khi nàng gặp được những sinh linh giành được danh hiệu ở Thiên Vị tộc thì trong lòng khó tránh khỏi có chút không phục, thậm chí còn có chút tự ti!

Nhưng Cổ Bội Nhi hiểu, thiên phú cũng chỉ là một tiêu chí đối với võ3giả mà thôi. Nếu ngày sau bản thân nỗ lực, hơn nữa còn có được chút may mắn thì chưa chắc đã không vượt qua được những sinh linh có được danh hiệu kia, những chuyện thế này nơi đâu cũng có.

Nhưng hiện tại, khi đối mặt với cái tên này, Cổ Bội Nhi lại hoàn toàn không có cái cảm giác ấy. Bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến nàng không cách nào sinh ra suy nghĩ so sánh ở trong lòng được.

La Chinh gật đầu, thản nhiên nhìn Cổ Bội Nhi cười nói: “Đúng vậy, ta không lừa ngươi… nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Cổ Bội Nhi chớp đôi mắt hỏi, nàng sợ La Chinh lại trực tiếp phủ nhận, làm nàng mất công kích động.

La Chinh lại cười: “Hình như rồng tổ sắp nở rồi…”

Vừa rồi, trong lúc đang nói chuyện, cuối cùng trứng rồng tổ cũng hoàn toàn nở ra dưới sự bao vây của từng tầng xiềng xích. Một cái mũi mềm mại đẩy mở vỏ trứng, lộ ra một thân thể lông lá bên trong.

Nhìn qua thì thân hình nho nhỏ kia cũng không giống một con rồng con mới nở cho lắm, mà giống như một con hải mã nho nhỏ, đầu thon dài, mắt rất lớn, còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lá!

Sau khi con rồng tổ chui ra khỏi vỏ trứng nó liền cắn từng miếng một, ăn sạch vỏ trứng. Ăn xong, con rồng con liền bắt đầu nhìn xung quanh.

Trong quá trình này, Phong Niệm Vân liền bắt đầu nhắc nhở La Chinh: “Ngươi tiếp tục bịa chuyện, lừa cô nàng kia đi. Để con rồng tổ này chú ý tới ngươi, chỉ cần ánh mắt đầu tiên thành công thì cũng sẽ có dấu ấn rồi…”

Phong Niệm Vân ở thế giới bên trong cơ thể nghe được La Chinh nói một tràng đủ các thể loại, có vẻ đã lừa được cô gái tóc bạch kim kia. Tuy bản thân nàng cũng từng nghe nói về cái tháp gì đó của Thiên Vị tộc, nhưng vẫn chưa từng đến, nên cũng không rõ ràng lắm về ý nghĩa cụ thể trong lời nói của La Chinh.

Đối với lời La Chinh vừa nói, Phong Niệm Vân cũng vô cùng bội phục. Đương nhiên, không phải nàng bội phục việc đạt được danh hiệu linh tinh gì đó, mà là bội phục năng lực nói dối của La Chinh. Năng lực nói dối của hắn quả thực là thuộc hàng đỉnh cao, thật sự có thể lừa được cô gái Thiên Vị tộc kia ngây ngốc tin theo. Nàng không hề cảm thấy La Chinh nói thật, mà lại cảm thấy La Chinh hoàn toàn chỉ đang nói bừa thôi.

Năng lực khoác lác này của La Chinh, thật đúng là không phải dạng vừa đâu.

Chờ đến khi con vật nhỏ đầy lông lá kia mở to một đôi mắt lớn ra nhìn chằm chằm vào La Chinh một lúc lâu thì La Chinh mới cười nói cho Cổ Bội Nhi biết rồng tổ đã nở rồi!

“Kéc!”

Rồng con mình đầy lông lá rơi bịch một cái, dễ dàng bay ra từ trong không gian khúc xạ kia và nhào về phía La Chinh.

Trước đây, nếu Cổ Bội Nhi thấy cảnh tượng này thì có lẽ nàng đã giận tím mặt rồi. Bọn họ cực khổ bố trí đủ các loại cơ quan ở thánh địa Thiên Thần này là vì muốn một mẻ bắt gọn cả tà long và rồng tổ. Nhưng trước mắt lại bị La Chinh quấy rối, đây tuyệt đối là một chuyện tệ hại.

Nhưng khi Cổ Bội Nhi xác định lời La Chinh nói có tám phần là sự thật thì trứng rồng tổ cũng chẳng còn quan trọng như vậy nữa. Cho nên thật ra giờ phút này tâm tình của nàng vô cùng bình tĩnh.

Nếu tên này thật sự có được danh hiệu Thiên Vị màu vàng, lại được rồng tổ chấp nhận thì đó cũng là vận may của hắn. Thậm chí còn có thể coi như là vận mệnh đã định trước…

“Kéc, kéc!”

Rồng con vừa mới nở ra không hề cảm thấy xa cách với La Chinh mà liền nhào vào lòng hắn, cái đầu nhỏ đầy lông của nó không ngừng cọ loạn trong lòng La Chinh.

Bình thường, sinh linh được sinh ra dưới dạng trứng thì sau khi phá xác sẽ có được năng lực hành động tương đối hoàn chỉnh, cũng có trình độ tư duy độc lập nhất định. Cho nên mới khiến cho trên người một sinh linh có thể xuất hiện hành vi ấn tượng. Nói cách khác, khi ánh mắt đầu tiên của nó nhìn thấy ai thì sẽ nhận định người đó chính là mẹ mình.

Nhưng với sinh linh là nhân loại, sau khi sinh ra hoàn toàn ở vào trạng thái mơ hồ, cần huấn luyện và bồi dưỡng lâu dài mới có thể từng bước thành lập nên một mức độ nhận thức nhất định. Với những sinh linh như vậy thì sẽ không xảy ra việc bị đánh dấu.

Rồng tổ có lẽ là tín ngưỡng của Chân Long tộc, nhưng nó cũng vẫn chịu ảnh hưởng của hành vi ấn tượng.

Cho nên trong tư duy của rồng con đã khắc ghi một dấu ấn sâu đậm! Cũng do dấu ấn này ảnh hưởng nên nó đã coi La Chinh trở thành mẹ của nó!

Thật ra, bảy người của Thiên Vị tộc vì phòng ngừa hành vi ấn tượng này nên cũng đã có vài chuẩn bị. Bọn họ vốn định lợi dụng quy tắc thời gian, làm trứng rồng tổ nở, sau đó phong ấn rồng tổ mang về Thiên Vị tộc. Bọn họ chỉ cần không cho rồng tổ sinh ra hành vi ấn tượng là được. Còn về những chuyện phía sau thì giao cho những người đứng đầu Thiên Vị tộc xử lý.

Nhưng tốc độ rồng tổ nở ra nhanh hơn so với dự đoán của bọn họ, mà khi La Chinh bị Cổ Bội Nhi truy đuổi, đánh bậy đánh bạ thế nào lại chạy vào trong tháp nhọn này. Hơn nữa còn có Phong Niệm Vân ở bên cạnh bày mưu tính kế, nên chỉ trong gang tấc mà mọi kế hoạch của bọn họ liền thất bại.

Ôm con rồng tổ nho nhỏ này, La Chinh vốn cho rằng Cổ Bội Nhi sẽ nổi cơn thịnh nộ rồi tấn công mình, nên hắn còn đang mải suy nghĩ xem nên cướp đường mà chạy như thế nào.

Nhưng hiện tại, Cổ Bội Nhi lại không hề có động tĩnh nào, chỉ đứng tại chỗ ngây ngốc, chăm chú nhìn hắn, thậm chí còn không thèm để ý đến con rồng con đang được hắn ôm trong tay!

“Cô gái này làm sao vậy?” Trong lòng La Chinh cũng thấy kỳ lạ, vì thế hắn liền dò hỏi Phong Niệm Vân ở thế giới trong cơ thể. Phong Niệm Vân lại lắc đầu: “Không rõ lắm, có phải do mấy lời nói phét vừa rồi của ngươi đã dọa cô ta rồi không?”

“Vừa rồi ta không hề nói phét…” La Chinh phản bác.

“Ha ha, ai tin được?” Phong Niệm Vân đã được nếm thử khả năng khoác lác của La Chinh nên bây giờ những lời La Chinh nói nàng căn bản đều không tin.

Đúng lúc này, Cổ Bội Nhi lại nhẹ giọng nói: “Ngươi đi theo ta!”

“Đi theo ngươi?” La Chinh lập tức sửng sốt.

“Chuyện trứng rồng tổ, ta có thể không truy cứu, nhưng có một số việc ngươi phải phối hợp với ta trước đã!” Cổ Bội Nhi nghiêm mặt nói.

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.