Cái cuốc Hắc Tinh này rất nhỏ, thoạt nhìn giống như là một cây búa be bé. Cho nên quan sát hết lần này đến lần khác mà La Chinh vẫn không thể nhìn ra cách sử dụng nó.
“Cái cuốc này cần kích hoạt bằng chân nguyên sao?”
Nghĩ tới đây, trong tay La Chinh liền xuất hiện một luồng chân nguyên, hắn rót chân nguyên vào cái cuốc này.
Thông thường, chân nguyên có thể thẩm thấu vào vũ khí một cách rất dễ dàng. Thế nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được dường như cái cuốc này kháng cự lại chân nguyên, vì luồng chân nguyên kia căn bản không thể rót vào trong đó được...
“Cảm nhận...”
Tiếp đó La Chinh dùng linh hồn của mình để cảm nhận. Nhưng mới vừa tiếp xúc tới cuốc Hắc2Tinh thì lại bị một luồng sức mạnh vô hình tương tự ngăn cách ở bên ngoài.
“Chẳng lẽ phải lấy máu nhận chủ?”
Trong chớp mắt, ngón tay La Chinh khẽ phẩy một cái, một tia máu tươi liền bắn ra. Thế nhưng giọt máu kia còn chưa tiếp xúc với cuốc Hắc Tinh thì đã chảy sang hai bên.
Điều này...
Nhìn chiếc cuốc Hắc Tinh dầu muối đều không nhận này, thoáng chốc La Chinh sinh ra một loại cảm giác như đi vào một kho báu mà ra về tay không vậy. Hắn không biết phải làm thế nào với cái thứ này.
La Chinh bất đắc dĩ chớp mắt một cái, nhìn đám thiên tài cấp Thần ở phía xa xa. Lúc này không ai dám tới gần hắn, mà cũng không thể trông mong rằng9bọn họ sẽ nói ra phương pháp.
Vào lúc La Chinh đang hết đường xoay xở thì một giọng nói xa xăm lại vang lên trong đầu...
“Cuốc Hắc Tinh? Khà khà, thần khí chí tôn... Ta biết nó bị giấu ở trong cây đất mẹ, nhưng không ngờ ngươi lại thực sự lấy được nó ra...” Giọng nói xa xăm của Thanh Long vang tới.
“Ngươi tỉnh rồi!” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn vốn cho là Thanh Long sẽ phải ngủ say rất lâu.
Giọng nói hờ hững của Thanh Long vang tới, trong đó còn lộ ra vẻ uể oải: “Ta cảm nhận được cái thần khí chí tôn này.”
Bây giờ La Chinh cũng đang sốt ruột, nên khi nghe giọng điệu của Thanh Long có vẻ nó hiểu rất rõ về cây6mỏ và cuốc Hắc Tinh này thì hắn lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng: “Hình như ta không thể sử dụng chiếc cuốc này.”
Thanh Long cười khà khà nói: “Thần khí chí tôn mà vừa lấy được đã có thể sử dụng thì mới là chuyện kỳ quái!”
“Vậy ta phải làm thế nào?” La Chinh liền vội vàng hỏi.
Long mạch tộc là một nhánh của Chân Long tộc, mang trong mình huyết thống nửa rồng nửa người. Còn Thanh Long chính là thần thú siêu cấp trong Chân Long giới, thuộc Chân Long tộc hàng thật giá thật. Nếu như ngay cả Thanh Long cũng không biết cách sử dụng cuốc Hắc Tinh này thì những người khác lại càng không có khả năng biết.
“Thôi thì để ta dạy cho ngươi cách nhận chủ0vậy.” Thanh Long nói.
“Dễ không?” La Chinh hỏi.
“Làm theo phương pháp của ta thì tất nhiên sẽ không quá khó khăn.” Thanh Long nói thêm.
Nghe Thanh Long nói vậy, La Chinh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, hắn đang ở trên địa bàn của tứ đại thần quốc, hơn nữa theo như lời nhóm Yến Vương nói thì các đại năng Thần Hải Cảnh kia còn muốn đến bí cảnh Vũ Hoàng bắt trùng ăn khoáng thạch để lấy Hồn Hạch ở trong bụng chúng. Nếu không thể bắt cuốc Hắc Tinh nhận mình làm chủ thì tất nhiên thứ này sẽ bị các Chiến Hoàng, Chiến Đế đó đoạt đi mất.
“Thấy ba cái thần văn trên cái cuốc này không?” Thanh Long tiếp tục nói, “Chỉ cần kích hoạt ba cái thần văn7cấp mười này thì ngươi có thể nhận chủ.”
La Chinh gật đầu. Ba cái thần văn cấp mười trên cuốc Hắc Tinh này là do Chân Long tộc truyền lại, không hề có liên quan đến Nhân tộc.
Trước đây La Chinh cũng nghĩ, không biết có phải cần kích hoạt ba cái thần văn cấp mười này thì mới có thể nhận chủ hay không? Cho nên hắn mới thử rót chân nguyên vào trong cuốc Hắc Tinh. Thế nhưng lúc hắn rót chân nguyên vào thì cái cuốc Hắc Tinh này lại không hề có phản ứng. Thế nên hắn cũng đành chịu...
“Ngươi chỉ cần dựa theo ba cái thần văn cấp mười này mà vẽ ra ba cái thần văn khác ngược lại là kích hoạt được nó rồi.” Thanh Long cười nói.
“Ba cái thần văn khác ngược lại?” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Chắc không phải là vẽ thần văn cấp mười đấy chứ?”
Với lực linh hồn bây giờ của La Chinh thì cũng chỉ có thể vẽ thần văn cấp năm, cùng lắm là cấp sáu. Thần văn cấp bảy thì căn bản hắn không thể vẽ ra được. Về phần thần văn cấp mười, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thanh Long thản nhiên nói: “Khà khà, nếu đúng là thần văn cấp mười thì dưới vòm trời này có lẽ cũng chẳng mấy ai có thể khiến cuốc Hắc Tinh nhận chủ... Ngươi tự tưởng tượng một chút rồi đảo ngược thần văn này lại thì sẽ hiểu ngay.”
“Đảo ngược lại?” Lông mày La Chinh nhướng lên, ba cái thần văn cấp mười liền đập vào trong tầm mắt hắn.
La Chinh liền hình dung hoa văn tương phản của thần văn này trong đầu, sau đó gương mặt lập tức hiện vẻ ngạc nhiên, “Không ngờ đây lại là ba đường thần văn cấp một. Hơn nữa còn là thần văn định thần mà ta luyện lúc tu luyện thần văn trước đây.”
Thần văn cấp mười này vẽ ngược lại chính là thần văn cấp một...
La Chinh cũng không biết đây là trùng hợp hay là do đại năng thiết kế ra thần văn này cố ý làm vậy.
“Đúng! Có điều, người biết cái bí mật này quá ít... Cho dù cuốc Hắc Tinh bị kẻ khác lấy đi mà họ không biết bí mật trong đó thì căn bản cũng không thể khiến nó nhận chủ.”
La Chinh gật đầu, sau đó nói: “Ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ tới nhận chủ.”
Đến bước này La Chinh cũng đã sốt ruột lắm rồi. Nhưng vừa liếc nhìn một cái liền thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người mình, La Chinh lạnh lùng cười. Hắn đột nhiên vung cuốc lên rồi đập mạnh xuống mặt đất!
Mặc dù chưa nhận chủ, nhưng độ cứng của cuốc Hắc Tinh này cũng không hề tầm thường. Khi La Chinh vung như vậy, mặt đất tức khắc bị hắn đào ra thành một cái hố sâu. Sau đó La Chinh liền nhảy vào trong hố, phóng chân nguyên ra, bao phủ phạm vi xung quanh.
Dù sao thì cũng chỉ cần ba cái thần văn cấp một là đã có thể giải được thần văn cấp mười trên cuốc Hắc Tinh này ra rồi. Trong tứ đại thần quốc cũng được truyền thụ thuật thần văn, cũng có sự tồn tại của thần văn sư, hắn không muốn tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Ở dưới đáy hố to này, La Chinh lôi ra một ít vật liệu, hai tay khéo léo chế tạo mực nước để vẽ thần văn.
Vẽ ra thần văn định thần cấp một cũng không quá khó. Trước đây La Chinh còn để thừa lại một ít vật liệu, nên hắn liền thuần thục hoàn tất việc chuẩn bị. Sau khi trải giấy vẽ thần văn, một luồng linh hồn từ giữa chân mày hắn bay ra, kết nối với bút phù văn rồi bắt đầu múa trên mặt giấy.
Với bản lĩnh bây giờ của La Chinh, việc chế tạo thần văn cấp một chẳng qua là chuyện trong khoảnh khắc. Sau mười mấy nhịp thở, ba tờ thần văn định thần đã được vẽ hoàn tất.
Hắn cầm ba tờ thần văn định thần này lên so sánh với thần văn cấp mười trên cuốc Hắc Tinh.
Quả thực, nếu như vẽ ngược thần văn cấp một này lại thì gần như chính là hoa văn của thần văn cấp mười.
La Chinh vốn nghĩ cấu trúc của thần văn cấp mười sẽ vô cùng phức tạp, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là khác xa so với mình tưởng tượng. Như vậy có thể thấy, ý nghĩa thật sự chính là trăm đường đều quy về một mối.
“Giờ làm thế nào nữa?” La Chinh hỏi.
“Dùng chân nguyên kích hoạt thần văn cấp một này, sau đó ấn lên phía trên là được rồi.” Thanh Long lại nói.
Làm theo lời Thanh Long hướng dẫn, La Chinh liền ấn một tờ thần văn lên mặt trên. Ngay nháy mắt đó, một cái thần văn trên cuốc Hắc Tinh đột nhiên phát sáng.
La Chinh không hỏi lại Thanh Long nữa mà tiếp tục ấn tờ thần văn thứ hai lên, sau đó là tờ thứ ba...
“Vù vù vù...”
Đến lúc này, cuối cùng cuốc Hắc Tinh cũng được kích hoạt rồi!
Bề ngoài chiếc cuốc hiện lên màu sắc đẹp đẽ giống như một lớp dầu nổi trên mặt nước, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
“Thật là đẹp!” La Chinh khen ngợi một câu.
“Đừng có cảm thán nữa, nhanh lấy máu nhận chủ. Nhưng mà phải nhắc nhở ngươi một chút, đây chính là thần khí chí tôn. Nó tự có ý thức độc lập để nhận định chủ nhân của mình, không phải ai cũng có thể khiến nó nhận chủ đâu.” Thanh Long nói.
“Ừm! Ta hiểu!” La Chinh gật đầu.
Bận rộn một lúc lâu như vậy, cho dù thực sự không thể nhận chủ thì La Chinh cũng đành chịu chứ biết làm sao. Dù sao thì hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi!
Gật đầu xong, ngón tay La Chinh nhẹ nhàng vẩy một cái, một giọt máu bắn về phía cuốc Hắc Tinh...
Tuy La Chinh hiểu rõ, nếu thật sự không thể lấy máu nhận chủ thì cũng là số mệnh của mình. Làm đến bước này rồi thì đã không còn chuyện hắn có thể điều khiển được nữa. Thế nhưng trên mặt hắn vẫn có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào giọt máu nhỏ kia...