Bách Luyện Thành Thần

Chương 194: Còn sợ gì nữa?




Trên mặt Mạc Hưu Ngôn lộ ra tia cười giảo hoạt, đứa cháu này đúng là dễ gạt, vì vậy trên mặt lão ta lại khôi phục bộ dáng ưu nhã quý khí trước đây rồi cười nói: “Đã như vậy, hôm nay...”

“Đợi một chút!” Mạc Hưu Ngôn còn chưa nói hết lời, Chu Thiên Ngưng lại đứng ra.

Mạc Hưu Ngôn nhíu mày, lão thân là gia chủ, bình thường chẳng mấy ai dám xen ngang lúc lão đang nói, nhưng hôm nay đã có vài tiểu bối cắt ngang lời lão rồi. Chỉ là thấy đối phương là Chu Thiên Ngưng, lúc này lão cũng không dám thể hiện vẻ bất mãn, ngược lại hỏi: “Chu gia đại tiểu thư, còn có chuyện gì?”

“Ngươi suýt chút nữa giết chết La Chinh, chuyện này tính thế nào?”

Phần lớn phụ nữ đều bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, mong Chu Thiên Ngưng cư xử như quân tử coi như không có chuyện gì, đó là chuyện không thể.

Huống chi, Mạc Hưu Ngôn vừa mới suýt chút nữa giết chết La Chinh, đây là chuyện dù thế nào nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ!

Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn trầm xuống, hôm nay mặt mũi của lão đã hoàn toàn mất rồi, thế nhưng mà đứa con gái này của Chu gia vẫn bám chặt lão không buông, thật sự được voi đòi tiên! Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn cũng trầm lại: “Chu gia đại tiểu thư, ta đã nói rồi, chuyện hôm nay tất cả mọi người đều có chỗ không đúng, coi như là một hiểu lầm. Nếu cảm thấy Mạc mỗ đã làm quá, mong thông cảm nhiều hơn.”

Chu Thiên Ngưng lại cười lạnh nói: “Lúc trước ta khuyên ngươi không nên ra tay, sao không thấy ngươi thông cảm cho ta? Nếu không có tiểu thúc Thương Tù ở đây, ngươi sẽ thông cảm sao? Vậy ngươi nói xem, ta dựa vào cái gì thông cảm cho ngươi?”

“Chẳng lẽ Chu gia đại tiểu thư nhất định phải nắm việc này không buông?” Mạc Hưu Ngôn lui không thể lui, mặt mũi âm trầm hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là thế!” Chu Thiên Ngưng mang bộ dạng đương nhiên là thế.

“Hừ! Khinh người quá đáng!” Mạc Hưu Ngôn rốt cục nhịn không được. Là người đều có ba phần tỳ khí, Mạc Hưu Ngôn nhịn đến bây giờ, đã mất hết mặt mũi của một gia chủ từ lâu, thế nhưng lão ta cũng không thể bị một tiểu bối đè ép mãi được. Vì sự bức bách của Chu Thiên Ngưng, lão không thể dễ dàng tha thứ.

Lúc này, Thương Tù giữa không trung toát ra một nụ cười âm nhu: “Nếu Thiên Ngưng đã không thoải mái, ta tất nhiên sẽ giúp con bé, Thiên Ngưng con nói xem ta nên làm thế nào?”

Chu Thiên Ngưng khóe miệng hơi nhếch lên, đang muốn để Thương Tù dạy dỗ Mạc Hưu Ngôn một trận, lúc này Mạc Vân bên cạnh lại kéo ống tay áo nàng một cái.

Trên mặt Mạc Vân tái nhợt, mặt mũi đều là vẻ mặt khẩn cầu, nhẹ giọng nói: “Thiên Ngưng tỷ, van cầu tỷ tha cho cha ta một lần, chuyện này cứ như vậy có được hay không?”

Mạc Vân dù sao cũng là bạn tốt của Chu Thiên Ngưng, mà nàng lại là con gái Mạc Hưu Ngôn, lúc này nàng rất khó xử.

Chu Thiên Ngưng nhìn bộ dáng của Mạc Vân, trong lòng lập tức cũng mềm nhũn ra, cuối cùng Chu Thiên Ngưng thở dài một hơi, mới nói với Thương Tù: “Thương Tù thúc thúc, được rồi, hôm nay chuyện này dừng ở đây thôi.”

Bản thân Thương Tù và Mạc Hưu Ngôn không có ân oán gì, Chu Thiên Ngưng đã nói như vậy, bản thân hắn ngược lại cũng không có dị nghị gì, chỉ là lộ ra một nụ cười quỷ dị với Mạc Hưu Ngôn, sau đó những bông tuyết xung quanh hắn lập tức bắt đầu nhao nhao lên, bao bọc toàn bộ thân hình hắn vào trong, bay ra phía bên ngoài.

Mạc Xán đeo vòng Hỗn Nguyên Huyết của cha vào xong cũng không muốn ở lại Mạc gia này thêm nữa, hắn liền nói với La Chinh: “La Chinh huynh, chúng ta cũng đi thôi.”

La Chinh gật gật đầu, lúc này mới gọi bọn người Chương Vô Huyền, Chu Hiển chuẩn bị rời đi.

Chương Vô Huyền cũng nói vài lời với Thạch Hổ, Thạch Hổ lúc này mới cầm rìu đốn củi đi ở sau cùng.

Người cuối cùng đi ra ngoài là Chu Thiên Ngưng, lúc trước muốn dạy dỗ cha Mạc Vân, lúc này ngược lại là đi an ủi Mạc Vân vài câu, lại hung hăng mà trừng Mạc Hưu Ngôn một cái, giống như đang nói, nếu không nể mặt con gái ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Sau đó nàng liền chạy theo phía sau, vô cùng bất mãn hô: “Này! Các ngươi chờ ta với!”

Đợi đến lúc bọn người La Chinh đi khỏi, Mạc Hưu Ngôn mới thở dài một hơi, khoát tay, một cái ghế bành tự động di chuyển tới, cả người lão ta giống như tê liệt, ngồi cái rầm xuống ghế.

Từ lúc lão trở thành Mạc gia chủ đến nay, chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy.

Những người khác ở Mạc gia lúc này đều giữ im lặng, bọn họ cũng biết, giờ phút này Mạc Hưu Ngôn đang rất tức giận, nếu ai đi lên nói chuyện với lão ta, nhất định sẽ trở thành đối tượng xả giận của lão.

Ngược lại Mạc Vũ là con hắn, không kiêng kị như vậy, tiến lên nói với Mạc Hưu Ngôn: “Cha, chuyện này cứ như vậy là xong?”

Mạc Hưu Ngôn thở dài một tiếng, hỏi ngược lại: “Không như vậy thì thế nào?”

Mạc gia hắn có cái gì để đối đầu với Chương gia, Chu gia? Căn bản là xách giày cho người ta còn không xứng chứ không nói tới có tư cách trở thành đối thủ của người ta.

Mạc Vũ cắn răng, hai mắt đỏ bừng như một con thú bị vây khốn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến chuyện này vốn là do Mạc Xán, trong lòng mới âm thầm thề, thù này hắn nhất định phải báo, nhất định phải làm cho Mạc Xán hối hận vì sống trên đời này!

Còn La Chinh đã đánh bại hắn, thù này hắn cũng không dám trông mong gì, hắn biết rõ mình và La Chinh không phải người cùng một đẳng cấp, cho dù là cha cũng không làm được gì thằng nhóc kia thì mình lại càng không rồi.

Đúng lúc này, một vị quản sự trong Mạc phủ vội vàng chạy tới.

Quản sự hình như có chuyện gì muốn báo cáo, nhưng những người Mạc gia bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta đừng quấy rầy Mạc Hưu Ngôn lúc này.

Lúc này mà quấy rầy gia chủ, đó chính là tìm chết.

Thế nhưng mà chuyện quản sự kia muốn báo cáo hình như rất quan trọng, trong lúc nhất thời ông ta cũng khá do dự, mặt mũi tràn đầy lo lắng, đi tới đi lui bên cạnh.

Như thế liền bị Mạc Vũ nhìn thấy, hắn đi tới hỏi quản sự kia: “Ngươi có chuyện gì muốn báo cáo?”

Quản sự nhìn Mạc Vũ, sắc mặt hết sức khó coi, rồi mới lên tiếng: “Mới nãy ta đi kiểm tra trong phủ, nhà cửa, phòng ốc trong phủ bị thẳng nhóc kia đâm sập ba trăm ba mươi sáu gian...”

“Cái gì!” Sắc mặt Mạc Vũ cũng đại biến.

Tuy mới vừa rồi nghe tiếng va đập kịch liệt, Mạc Vũ cũng đoán trong phủ tổn thất nặng nề.

Diện tích Mạc phủ gồm tổng cộng năm trăm sáu mươi mốt gian tiểu viện, tuy tu sửa cũng không phải việc khó gì, nhưng dù là sĩ tộc nào cũng đều chú trọng việc truyền thừa.

Những phủ đệ này đa số là do tổ tiên Mạc gia truyền lại, không nghĩ tới lần này đánh nhau lại hủy diệt tận ba trăm gian, hầu như là hơn phân nửa rồi. Đối với Mạc gia mà nói cũng là một loại tổn thất vô hình.

Nghe quản sự báo cáo, hận ý của Mạc Vũ càng đậm, nhìn qua cửa lớn Mạc phủ, đó là phương hướng Mạc Xán đi khỏi: “Mạc Xán... Ta nhất định phải tự tay tiêu diệt ngươi!”

Mạc Xán tất nhiên không nghe được lời của Mạc Vũ, cho dù lấy được vòng Hỗn Nguyên Huyết, nhưng tâm tình của hắn vẫn rất sa sút.

Ngày bình thường hắn vô cùng lạc quan, lúc này lại là một bộ dáng rầu rĩ không vui.

Chương Vô Huyền và Chu Hiển nhìn bộ dạng này của Mạc Xán thì chỉ biết nhìn nhau, lúc này bọn hắn cũng không có cách gì để khuyên nhủ Mạc Xán.

Dù sao đột nhiên biết được cha mình có khả năng là bị chết oan, hơn nữa càng có khả năng là bị tam thúc của mình giết chết, trong lòng có thể khó chịu tới mức nào?

Đoán chừng sau này Mạc Xán cũng không trở về Mạc phủ nữa.

Loại cảm giác này, đối với Chương Vô Huyền và Chu Hiển cũng không quá sâu sắc, người trải qua cảm giác này ở đây trừ Mạc Xán ra thì chỉ có La Chinh.

Cảnh ngộ của La Chinh sao mà giống Mạc Xán đến thế?

Cha hắn, La Tiêu, chính là bị Nhị thúc và Tam thúc làm hại. Cảnh ngộ của La Chinh so Mạc Xán thậm chí còn thảm hại hơn, chính hắn bị giáng xuống làm bia thịt, chịu đủ mọi thứ chèn ép cùng làm nhục, suýt nữa phải trả giá bằng tính mạng.

La Chinh bỗng nhiên bước nhanh lên, vỗ vai Mạc Xán nói: “Mạc Xán, huynh muốn biết chân tướng, báo thù cho cha huynh không?”

Mạc Xán đứng thẳng, gật gật đầu: “Muốn! Thế nhưng mà ta không làm được.”

“Không làm được?” La Chinh trên mặt hiện lên một nét trào phúng: “Nếu làm không được, huynh còn sống trên đời này làm gì? Không bằng nhảy xuống sông Kim Thủy bên cạnh chết đi cho rồi?”

Lúc này đám người bọn họ đang ở đầu một con sông, con sông này tên là Kim Thủy, chính là sông lớn nhất trong nội thành Đế Đô. Trên mặt sông sóng nước lăn tăn, dưới ánh trời chiều phản xạ lên ánh sáng vàng không theo quy tắc, trông cả con sông như được dát vàng.

Mạc Xán nhìn con sông Kim Thủy bên cạnh, trong mắt lộ vẻ chán nản: “Đúng vậy! Cha chết oan, con trai không chỉ không thể điều tra chân tướng, cho dù đã biết chân tướng, cũng không thể báo thù... Thật sự không bằng chết đi cho rồi, sông Kim Thủy này hàng năm đều có vài trăm người chết đuối, thêm ta nữa cũng chẳng sợ nhiều quá...”

Chương Vô Huyện và Chu Hiển nghe thấy lời của La Chinh, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái, có cách an ủi người như vậy sao? La Chinh đây không phải khích lệ Mạc Xán tự sát à? Chẳng qua La Chinh không bao giờ làm chuyện không chắc chắn, chắc hẳn La Chinh có cách làm của mình nên hai người bọn họ cũng không xen vào mà chỉ yên lặng theo dõi. Nếu Mạc Xán thật sự muốn nhảy sông tự sát, vậy bọn họ tất nhiên không cho phép.

Đúng vào lúc này, La Chinh lại cười nói: “Ta nghĩ huynh đã yếu đuối đến hết thuốc chữa rồi, không nghĩ tới huynh còn rất có dũng khí!”

Mạc Xán buồn bực nhìn La Chinh, kỳ quái nói: “Dũng khí? Ta có dũng khí chỗ nào?”

“Chết còn không sợ thì huynh còn sợ cái gì? Huynh còn e dè cái gì? Nếu trước mặt huynh bây giờ là Mạc Hưu Ngôn, cùng lắm lão ta cũng chỉ có thể dùng một kiếm giết huynh, còn có thể làm gì được nữa?” La Chinh hỏi liên tiếp vài câu, “Đến chết còn không sợ, vậy thà liều mạng còn hơn dày vò chính mình! Nếu sau này huynh có thực lực thì lại đi tìm Mạc Hưu Ngôn đòi lẽ phải. Mạc Hưu Ngôn lão còn có thể làm gì huynh? Nếu huynh đã xem thường sống chết, vì sao không liều thử một phen?”

Nghe được lời La Chinh nói, trái tim Mạc Xán bỗng nhiên đập mạnh...

Mạc Xán tính tình hiền lành, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trong lòng cũng rất bền bỉ! Nếu không thì chỉ với sự giúp đỡ của La Chinh, hắn cũng không thể vào được Thanh Vân Tông.

Lời La Chinh nói có lý, đời người chịu khổ một hồi, đến lúc chết đi khó tránh khỏi tiếc nuối, còn không bằng dốc toàn lực đi liều một phen, cuối cùng thất bại thì đã sao? Cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là một chữ “Chết”!

Mạc Xán suy nghĩ theo lời chỉ dẫn của La Chinh, cứ như có một cánh cửa mới được mở ra. Mạc Xán cũng không đòi hỏi quá nhiều với thế giới này, mặc dù thi vào Thanh Vân Tông, phấn chấn tu luyện nhưng cũng không chịu khó, theo kiểu sống ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng bây giờ Mạc Xán đã có mục tiêu của mình. Đúng vậy! Hắn muốn dẫm Mạc Vũ dưới chân, hắn muốn chất vấn Mạc Hưu Ngôn, cha hắn chết như thế nào! Điều kiện tiên quyết để làm được những điều này chính là hai chữ thực lực!

Càng nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn lại càng sáng, hai tay siết thành nắm đấm, mơ hồ run rẩy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.