Bách Luyện Thành Thần

Chương 1903





Chương 1903BAO VÂY

Đám sinh linh hình người này giống như u hồn, cơ thể chập chờ mơ hồ, hơi thở tản ra cũng có vẻ đặc biệt mạnh.

“Ai da, thật xui xẻo...” Nhìn thấy đám oán linh Thời Gian đó, Hàm Sơ Nguyệt mếu máo.

“Sao thế? Mấy thứ này dường như không lợi hại mấy mà.” La Chinh khó hiểu hỏi.

Hơi thở tràn ra từ oán linh chỉ tương đương với thực lực của ác linh bình thường, giết chết chúng không khó.

“Oán linh Thời Gian này quả thật không mạnh, nhưng bản thể của chúng nó lại tự do ở một điểm thời gian khác, hoàn toàn không thể đánh tới. Hơn nữa, một khi bị oán linh Thời Gian nhập vào người, nó sẽ kéo ngươi khe hở thời gian, rồi xé thành hai nửa.” Có vẻ Hàm Sơ Nguyệt chuẩn bị kiến thức khá đầy đủ về cấm địa trên biển Thời Gian.

Biển Thời Gian sở dĩ đáng sợ, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Cả vùng biển Thời Gian tạo thành do vô số mảnh vụn thời gian, mỗi một bọt sóng là một thời không khác nhau. Nếu như rơi vào trong đó, chẳng khác nào cơ thể rơi vào những thời gian khác nhau. Bỏ qua vấn đề thời gian thì nó giống như cơ thể bị vô số khe không gian cắt qua vậy.

Chẳng qua, về phương diện này thì quy tắc thời gian đáng sợ hơn khe không gian. Giống như trước đó, La Chinh có thể chống đỡ được sự cắn xé của khe không gian, mặc dù khe không gian trong Thần Vực lợi hại hơn trong vũ trụ, song vẫn không thể sánh bằng khe thời gian. Bởi vì cái gọi là khe kia không phải chỉ một cái khe thật, mà là chỉ những khoảng thời gian khác khau bị chia tách.

May mắn, cao thủ trong đám thần ở đây nhiều như mây. Tập hợp nhiều thần cấp cao và cấp trung đứng đầu như vậy, tất nhiên sẽ có người nghĩ ra biện pháp, La Chinh chẳng mấy lo lắng.

Bao gồm cả Hàm Thương Yên, một đám thần thảo luận trong chốc lát, sau đó còn có người tự đề cử mình.

“Chẳng phải chỉ là một đám oán linh Thời Gian thôi sao? Nó không có trí tuệ, ta dẫn chúng nó đi là được rồi.” Người nói chuyện là một thanh niên tóc đen, trông cực kỳ trẻ, nhưng đã là thần cấp cao.

Thần cấp cao có thể bay trong cấm địa, nhưng nơi đây phủ đầy bẫy rập, bọn họ không dám giống đám người đại viên mãn xông thẳng về phía trước.

Rất nhiều thần nghe thanh niên tóc đen nói vậy đều lộ vẻ vui mừng. Có người dẫn đầu mở đường đương nhiên là chuyện tốt.

Thanh niên đi về phía giao lộ, hắn lấy một sáo trúc từ trong ngực ra vẩy ra. Trong ống sáo có thứ gì đó màu vàng bị vẩy ra rơi xuống, không ngờ lại là sáu bảy con rối hình người!

Chỉ nhìn bề ngoài thì có vẻ nó không có chỗ đặc biệt gì. Nhưng sau khi thanh niên tóc đen làm một động tác tay khó hiểu xong, một luồng thế vô hình bỗng khuếch tán ra. Mọi người cảm nhận được luồng thế mạnh mẽ kia thì liền xuất hiện ảo giác “bản thân bị mất khống chế”.

“Thuật Đại Khống Chế?” La Chinh hỏi.

Trên đấu trường của các vị thần, La Chinh đã từng cảm nhận được loại thế giống vậy. Nhưng hắn chỉ gặp thần cấp thấp, không có bá đạo như thanh niên tóc đen kia.

Hàm Sơ Nguyệt gật đầu: “Hắn là Phương Ẩn của Phương gia, chìm đắm trong chế tạo luyện chế con rối, đã tu luyện thuật Đại Khống Chế tới cảnh giới cực cao. Con rối hắn luyện ra cũng vô cùng lợi hại. Mỗi một con có thực lực tương đương với một thần cấp trung! Nghe nói, hắn còn có một con rối rất đặc biệt, có thể đánh chết thần cấp cao.”

Một số thần đạo nhìn có vẻ rất yếu, nhưng tu luyện tới tới cảnh giới cực cao thì cũng có chỗ mạnh của nó.

Khi những con rối kia được Phương Ẩn đánh thức, từ trong cơ thể chúng nó tràn ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn thần cấp trung rất nhiều! Không biết trong chúng có chứa linh hồn lợi hại không, hay thông qua phương pháp khác trao khí thế cho chúng.

“Đi!”

Thanh niên tóc đen nhẹ chỉ ngón tay, mấy con rối kia liền đi về phía đám oán linh Thời Gian.

“Keng keng keng...”

Mấy con rối bắt đầu chạy tới, cả người phát ra tiếng kim loại va vào nhau, gây ra tiếng động chói tai.

Thậm chí, trong đó còn có một con xoay cánh tay lộ ra một ống tên hình tròn. Ống tên đó nhắm về phía oán linh Thời Gian, bắn ra từng mũi tên màu vàng.

“Chíu chíu chíu chíu...”

Mấy con rối kia nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của oán linh Thời Gian.

“Ong...”

Mọi người cảm giác màng tai mình bị rung lên từng đợt, đây là tiếng rít của oán linh Thời Gian, chúng nó lơ lửng nhào về phía mấy con rối.

Bản lĩnh dùng “thuật Đại Khống Chế” điều khiển những con rối kia của Phương Ẩn đã sớm đạt đến trình độ sâu không lường được. Chúng gần như trở thành hai cánh tay của hắn, cực kỳ linh hoạt.

Thấy con rối luyện kim đã thu hút sự chú ý của oán linh Thời Gian, đôi mắt hắn hơi hơi lóe sáng. Hắn bỗng vung tay lên, con rối lập tức thay đổi phương hướng bay vọt về phía khác.

Giao lộ của chín con đường vào cấm địa biển Thời Gian là nơi oán linh Thời Gian chiếm cứ, Phương Ẩn liền dẫn chúng nó đến con đường khác. Chẳng qua trong quá trình đó, có một con rối luyện kim tốc độ hơi chậm chút, bị một con oán linh Thời Gian bò lên, nó lập tức bị mất khống chế.

Con rối xoay tại chỗ vài vòng. Đầu nó bị mở ra từng vòng từng vòng, nhanh chóng hóa thành những mảnh nhỏ bằng nhau, ầm ầm sụp đổ, rơi vãi trên mặt đất...

Thấy cảnh như vậy, sắc mặt rất nhiều vị thần đều trở nên khó coi. Con rối luyện kim của Phương Ẩn được tạo ra từ những vật liệu chắc chắn nhất trong Thần Vực, vậy mà bị oán linh Thời Gian bám vào một cái cũng không thể chịu nổi.

“Ong ong ong...”

Hình như đám oán linh Thời Gian kia vô cùng phấn khích, liên tục đuổi theo con rối luyện kim. Con đường trước mặt mọi người xem như được khơi thông.

“Chính là bây giờ!” Phương Ẩn hô to một tiếng, chính mình thì xông thẳng về phía trước.

“Vèo vèo vèo...”

Ngoài Phương Ẩn ra, các thần khác nghe vậy bèn lập tức hành động, tốc độ của ai cũng nhanh như chớp.

“May mắn có Phương Ẩn, không thì muốn đuổi đám oán linh kia đi chẳng phải chuyện dễ dàng gì...” Một vị thần xông lên phía trước cười nói.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, sắc mặt liền cứng lại, không nói được nữa...

Ở phía trước lại xuất hiện một mảng lớn oán linh Thời Gian nữa!

“Sao có thể có nhiều như vậy!”

.

“Tầng thứ nhất của cấm địa biển Thời Gian không thể nào nguy hiểm như thế được...”

“Hay là chúng ta trở về đi!”

Người có tư cách tiến vào cấm địa biển Thời Gian hầu như đều là đệ tử trung tâm của các nhà quyền thế, là những người ưu tú nhất trong đảo nổi.

Tuy cấm địa biển Thời Gian nguy hiểm, nhưng nguy hiểm ấy còn nằm trong giới hạn khống chế được. Chỉ cần bọn họ không xông vào tầng thứ ba của nó là được.

Vì vậy, các Thánh Hoàng cũng đồng ý cho con cái và đệ tử của mình tiến vào trong đó rèn luyện. Dù sao ngoài Thần Vũ tệ ra, còn có thể kiếm được một vài cơ hội khá tốt.

Nhưng lúc này, trong cấm địa lại xuất hiện nhiều oán linh Thời Gian như thế, khiến các thần trở tay không kịp.

Có người lựa chọn rút lui...

Nhưng họ vừa lui về phía sau mấy bước, liền nhìn thấy phía sau cũng xuất hiện một đám oán linh Thời Gian. Đám oán linh bị con rối luyện kim dẫn đi đó đã sớm xé chúng thành mảnh nhỏ, rồi lại vây đến đây lần nữa. Tất cả các vị thần đều rơi vào cảnh khó khăn, không lùi cũng không tiến được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La trắng bệch. Hai người bọn họ đều ôm tâm lý dạo chơi, dù gặp nguy hiểm cũng chỉ cảm thấy phiêu lưu kích thích, chứ tuyệt đối không muốn bỏ mạng ở nơi này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.