Bách Luyện Thành Thần

Chương 1894





Chương 1894LỜI MỜI

Mấy nghìn vòng tròn trong suốt từ từ trồi lên từ ngay dưới đảo nổi, đậu sát ở cửa đảo nổi.

Trong các đảo nổi lớn đều có thần bước lên vòng tròn, từ từ đi xuống đáy đảo nổi. Tu vi của những thần này không giống nhau, có thần cấp thấp, cũng có đại viên mãn. Song, cho dù là tu vi gì thì bọn họ đều là tinh anh của các nhà quyền thế lớn.

Trong đảo nổi của Hàm gia cũng có hơn mười vòng tròn trong suốt đáp xuống.

Trên mặt Hàm Lưu Tô không biểu lộ cảm xúc gì, một mình đứng lên một vòng tròn.

Mà trên một vòng tròn khác, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đứng cạnh nhau.

Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đang thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Hàm Lưu Tô một cái. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu kia của Hàm Sơ Nguyệt đầy vẻ lo lắng. Trong khoảng thời gian này, Hàm Lưu Tô vẫn luôn nhốt mình trong phòng cố gắng tu luyện, bỗng chốc nàng như biến thành một người khác.

Thật ra, thông minh như Hàm Sơ Nguyệt rất dễ dàng đoán ra được mấu chốt của vấn đề. Sự thay đổi của Hàm Lưu Tô trăm phần trăm là bắt nguồn từ La Chinh. Nhưng giữa tỷ tỷ và La Chinh đã xảy ra chuyện gì, nàng lại không thể đoán được.

“Muội cảm thấy tâm trạng của tỷ tỷ Lưu Tô không tốt, là bởi vì La Thiên Hành kia.” Hàm Bích La khẽ nói.

“Tỷ cũng thấy vậy…” Hàm Bích La không biết thân phận thật sự của La Thiên Hành, nhưng Hàm Sơ Nguyệt lại biết. Nàng mơ hồ có một dự cảm xấu, nếu như tỷ tỷ tiếp tục dây dưa với La Chinh thì sợ rằng sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.

Rất nhiều muội muội thuở nhỏ có sự sùng bái trời sinh với tỷ tỷ, Hàm Sơ Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Thật ra, phần lớn cảm tình của nàng đối với La Chinh cũng là bởi vì Hàm Lưu Tô. Dường như thứ tỷ tỷ thích chính là thứ tốt nhất thế giới, thậm chí nàng mơ hồ còn có cảm giác ghen tỵ.

Nhưng nếu như La Chinh hại chết tỷ tỷ thì đây không phải là kết quả nàng muốn nhìn thấy.

“Chờ sau ngày Lăng, tỷ sẽ lặng lẽ tìm La Thiên Hành.” Hàm Sơ Nguyệt khẽ nói.

Cùng lúc đó, Hàm Thương Yên cũng bước lên vòng tròn trong suốt từ một bên khác. Hàm Thương Yên vẫn luôn khá bận rộn, lúc trước rất ít khi chú ý đến Hàm Lưu Tô. Hiện tại, thấy Hàm Lưu Tô lẻ loi một mình, sắc mặt lại rất khó coi, hắn bèn mở miệng hỏi: “Lưu Tô, sao lại không vui thế?”

Nghe vậy, Hàm Lưu Tô bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng miễn cưỡng cười trừ một cái: “Ca ca, Lưu Tô không hề không vui.”

“Vậy thì tốt!” Hàm Thương Yên mỉm cười: “Hôm nay là ngày Lăng, phải biểu hiện thật tốt!”

“Lưu Tô biết.” Hàm Lưu Tô gật đầu đáp lại.

Không lâu sau, đoàn người đã hạ xuống dưới đáy vòng tròn khổng lồ, dưới chân bọn họ chính là biển Thời Gian sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Trên vòng tròn đã đứng đầy tinh anh của các nhà quyền thế, bọn họ ở đây chờ lời mời của Nhật Manh tộc.

Ngoại trừ thánh nhân và á thánh ra, Nhật Manh tộc sẽ không đặc biệt mời ai. Các thần đang chờ ở chỗ này đều cần ước lượng thực lực của mình một chút, xem bản thân có đủ tư cách hay không.

Người của Nhật Manh tộc vốn còn có một tài năng đặc biệt, bọn họ có thể cảm ứng được mọi động tĩnh trong biển Thời Gian. Nếu không phải là ngày Lăng thì chỉ cần đứng ở bất kỳ chỗ nào trên biển Thời Gian, bọn họ đều sẽ xuất hiện, chèo thuyền đưa ngươi đến nơi cần tới.

Ngày Lăng cũng như thế, nếu bọn họ cảm thấy ngươi có thể tham gia sự kiện ngày Lăng thì tất nhiên sẽ có một chiếc thuyền nhỏ thuộc về ngươi.

Từng chiếc thuyền nhỏ lắc lư đi từ trong biển Thời Gian mênh mông vô biên tới, những người của Nhật Manh tộc kia huýt sáo, mời từng vị thần lên thuyền nhỏ của mình, sau đó lại dùng tốc độ khó có thể tin nhanh chóng rời đi…

Không lâu sau, Hàm Lưu Tô, Hàm Thương Yên, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La đều được những người Nhật Manh tộc khác nhau đón đi.

Những người còn lại thì nghển cổ nhìn, tiếp tục chờ…

Thấy đã gần đến giờ, La Chinh bèn rời khỏi thành Thánh Hoàng, đi tới mép đảo nổi, bước lên một vòng tròn trong suốt.

Ngoài La Chinh ra, còn có một số đệ tử Hàm gia, hay thậm chí là một số người ngoại tộc.

Mỗi lần sự kiện ngày Lăng diễn ra đều sẽ có người lựa chọn thử vận may. Mặc dù bản thân không phải là đệ tử trong tộc, nhưng dù sao vẫn có cơ hội thử một lần. Ngộ nhỡ người Nhật Manh tộc thật sự mời mình thì sao? Tuy xác suất của chuyện này không lớn, nhưng dù sao vẫn có người thành công.

Những thần đi xuống cùng La Chinh đều có suy nghĩ này.

Không phải mỗi một tinh anh của đảo nổi đều sẽ được mời. Không ai biết tiêu chuẩn và căn cứ để đánh giá của người Nhật Manh tộc là gì. Cho nên luôn có một nhóm người bị đánh tan hy vọng, thậm chí còn nổi giận đùng đùng.

“Những người Nhật Manh tộc này đều là người mù! Đường Tú Nguyên ta đứng thứ ba trăm hai mươi trong thần cấp trung, dựa vào đâu mà không mời ta!” Thần cấp trung của Đường gia nhìn thuyền nhỏ không ngừng đi xa, hùng hổ nói.

Thấy không có thuyền nhỏ chạy đến nữa, sắc mặt của những đệ tử tinh anh này đều khá kém, cũng khá giận dữ.

Đúng lúc này, đám người La Chinh cũng bước xuống vòng tròn trong suốt. Nhóm người bọn họ dĩ nhiên là muốn đến “thử vận may”.

Vốn dĩ Đường Tú Nguyên đã rất thất vọng, thấy nhóm người này thì càng tức giận hơn. Tuy nói những tên nhóc thử vận may này rất ít khi có tư cách có thể được mời, nhưng hằng năm luôn có vài kẻ gặp may, quả thật được người Nhật Manh tộc mời.

“Đám rác rưởi các ngươi còn mong tham gia sự kiện ngày Lăng? Ha ha, thật sự là cười chết ta, cũng không biết ước lượng thực lực của mình xem!” Đường Tú Nguyên lớn tiếng châm chọc.

“Trên thế giới này có nhiều thằng nhãi không biết tự lượng sức, chấp nhặt với bọn họ làm gì?” Một đệ tử tinh anh khác nói hùa theo.

Nghe được những lời nói này, tất nhiên trong lòng những thần định thử vận may kia không dễ chịu gì. Nhưng xét cho cùng, bọn họ không trêu chọc nổi những tinh anh nhà quyền thế kia. Một đám chỉ có thể nén giận, yên lặng đứng một bên, giương mắt hy vọng có thuyền nhỏ có thể đón mình đi.

La Chinh thẫn thờ đứng một bên, không nói tiếng nào.

Đường Tú Nguyên oán giận một hồi, cũng là âm thầm có ý muốn khiêu khích. Nếu như đám nhãi ranh này dám lỗ mãng, vậy tất nhiên là hắn có thể ra tay dạy dỗ một chút. Nhưng nhóm người này mỗi người đều giống như kẻ ngốc vậy, ngậm miệng không nói.

Thế là sau khi nhìn quét một vòng, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía La Chinh: “Ồ? Còn có một tên thần cấp thấp cũng chạy tới tham gia náo nhiệt. Bây giờ, càng ngày càng nhiều người tự phụ. Ngày nào đó, có lẽ một nhóm lớn võ giả chứng thần cũng muốn tham gia náo nhiệt cho vui!”

Các thần muốn đến thử vận may, phần lớn vẫn có chỗ dựa. Hoặc là cảm thấy thiên phú của mình không tệ, hoặc là cảm thấy tu vi của mình không tệ, hầu như đều là thần cấp trung và thần cấp cao, chỉ có một mình La Chinh là thần cấp thấp.

Vốn dĩ La Chinh đang mặt vô cảm nhìn biển Thời Gian nơi xa, thấy Đường Tú Nguyên nhìn chằm chằm vào mình, hắn bèn dứt khoát nhắm mắt lại.

Không ngờ, Đường Tú Nguyên lại không chịu từ bỏ, mà đi lên trước mặt La Chinh: “Nói đi, ngươi đến từ đảo nổi của nhà nào?”

La Chinh giống như pho tượng, vẫn không nhúc nhích.

“Ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?” Đường Tú Nguyên thấy La Chinh không đáp lại, trong lòng càng bực bội.

Các thần khác chú ý tới động tĩnh bên này đều lộ vẻ thương hại. Đại khái là cảm thấy La Chinh xui xẻo. Bọn họ thấy La Chinh nên mở miệng chịu thua, ít nhất có thể khiến Đường Tú Nguyên buông tha hắn.

Thấy La Chinh vẫn nhắm mắt, sắc mặt của Đường Tú Nguyên càng trở nên lạnh lùng. Hắn đưa tay ra khẽ lật một cái, bàn tay kia nhanh như chớp đánh lên mặt La Chinh, đồng thời trong miệng mắng: “Ông đây hỏi ngươi đấy…”

Ngay trong nháy mắt Đường Tú Nguyên ra tay, hai mắt La Chinh đột nhiên mở ra, đầu hơi ngửa về sau.

Đầu ngón tay Đường Tú Nguyên lướt qua chỗ cách chóp mũi hắn một tấc, cái tát này đã đánh trật.

Hắn phát hiện La Chinh dễ dàng tránh được cái tát của mình như thế thì cũng hơi sững sờ.

Ngay sau đó, hắn liền thấy bóng người La Chinh lóe lên, vạt áo của hắn đã bị đối phương túm chặt. Một luồng sức mạnh không thể chống lại truyền đến, cả người hắn mất khống chế mà ngã về phía sau!

Vốn dĩ hắn đang đứng ở rìa vòng tròn lớn, phía sau chính là biển Thời Gian sóng lớn cuồn cuộn. Nếu như ngã xuống biển Thời Gian, đừng nói là thần cấp trung như hắn, cho dù là đại viên mãn hay á thánh cũng sẽ bị nước biển xé nát.

Ngay lúc đang hoảng sợ thì thân hình hắn đột nhiên dừng giữa không trung, đồng thời một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Đường đường là thần cấp trung, tính tình lại giống như côn đồ thấp kém trong người thường, nhà quyền thế nào có phần tử cặn bã như ngươi, thật là bất hạnh!”

“Ngươi, ngươi, ta, a…”

Vòng tròn lớn này nổi trên biển Thời Gian, cách biển Thời Gian rất gần. Vùng biển Thời Gian màu sắc rực rỡ, thường thường có một ít sóng lớn lan về phía đầu Đường Tú Nguyên, có thể cắn nuốt hắn bất cứ lúc nào. Làm sao hắn còn dám phản bác lời của La Chinh chứ? Hắn chỉ có thể không ngừng thét lên, thái độ lên mặt quát người lúc trước cũng biến mất không còn một chút!

Các thần khác thấy cảnh này thì đều hít sâu một hơi. Bọn họ hoàn toàn không ngờ vị thần cấp thấp bề ngoài không có gì đặc biệt này lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.