Bách Luyện Thành Thần

Chương 1889





Chương 1889SỰ THAY ĐỔI CỦA HÀM THANH ĐẾ

Cả điện Linh Tâm đắm chìm trong không khí yên vui…

Các cung nữ dùng liễu thần để vẩy nước quanh một vòng đại điện, phủ lên vì toàn bộ đại điện một lớp lấp lánh sáng rỡ.

Hàm Thiên Tiếu và các nhân vật cấp cao của Hàm gia vừa vào điện đã ngồi xuống. Với họ, mục tiêu lớn nhất chính là giữ được thứ hạng của Hàm gia! Nếu điểm tích lũy cuối cùng không đạt yêu cầu, họ sẽ giải tán điện Tử Hồn theo như lời hẹn lúc trước, để các cô gái này không liên lụy đến Hàm gia.

Nhưng Hàm Lưu Tô lại thắng người giấu tên vào hai ngày cuối, một mình Trưởng công chúa đã làm đảo ngược tình thế của Hàm gia. Với hai triệu điểm tích lũy mà nàng có được, đảo nổi Hàm gia không chỉ không rơi xuống mà thứ hạng còn tăng lên thêm ba bậc. Có thể coi đây là một điều kỳ diệu.

Hàm Cửu Di mặc một bộ quần áo Trung Hoa màu tím, khí tức mê hoặc lòng người đó có thể tách nàng ra khỏi bất cứ thứ gì trên thế gian. Nàng ngả người lên băng ghế, ánh mắt hoàn toàn phiêu đãng, không biết đang nghĩ gì.

“Thật ra người có công lao lớn nhất Hàm gia chúng ta bây giờ, không ai khác ngoài á thánh. Không ngờ vào thời khắc quyết định mà á thánh lại có thể gửi đến một đệ tử tài giỏi như vậy!” Hàm Thiên Tiếu cười ha ha.

Tất cả mọi người của Hàm gia đều hướng mắt về phía Hàm Cửu Di, trong mắt họ đầy vẻ ngưỡng mộ.

Nàng hơi ngẩng lên, tỏ ra hoang mang rồi ngay lập tức hỏi ngược lại: “Không biết lời này của Tộc trưởng là có ý gì? Người có công lớn nhất lúc này phải là Trưởng công chúa chứ?”

“Ha ha ha, á thánh lại khiêm tốn rồi. Nếu người giấu tên kia không phải đệ tử của ngươi, sao hắn có thể dễ dàng để thua Trưởng công chúa được? Huống hồ kiếm trận Lục Thần mà hắn sử dụng cũng là môn thần thông đặc thù của á thánh.” Hàm Thiên Tiếu tiếp tục nói. “Hôm nay Hàm gia ăn mừng, sao á thánh không đưa đồ đệ thiên tài yêu quý đó đến cho mọi người gặp mặt?”

Hàm Cửu Di thản nhiên liếc nhìn hắn: “Ta không biết Tộc trưởng đang nói gì, cái gì mà đồ đệ yêu quý vậy? Điện Tử Hồn của ta không có nhân vật nào như thế. Nghe nói người giấu tên này lại còn thông thạo kiếm trận Lục Thần của ta, càng lạ hơn là hắn còn có thể dùng thần thông Khoa Thế để thi triển kiếm ảo, thật sự khiến người khác không thể nghĩ ra. Ta cũng tò mò lắm chứ!”

Nhiều người đã tin rằng người giấu tên đang ở Hàm gia, trong điện Tử Hồn, thậm chí còn học được bí truyền của nàng, là đệ tử mà nàng mới nhận.

Nhưng nàng không thể công khai thân phận của La Chinh.

Nếu La Chinh là thiên tài tầm thường thì thôi, Đông Phương gia cứ muốn đòi thì nhường cho họ cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì.

Khổ nỗi, thân phận của hắn lại cực kỳ nhạy cảm. Hắn phải đi núi Bất Chu càng sớm càng tốt. Nếu hắn thật sự đến Đông Phương gia, sợ sẽ khó đoán được họa phúc. Nếu lỡ sa bẫy thì đó là thảm họa chết người với hắn…

Vì vậy, sau khi La Chinh bế quan, Hàm Cửu Di đã cố ý giữ khoảng cách với hắn để tránh bị người khác phát hiện.

Còn nếu có bất kỳ ai hỏi đến, nàng chỉ cần giả ngu là được. Ít nhất cũng không trực tiếp chứng minh rằng người giấu tên đang ở điện Tử Hồn…

“Người giấu tên kia thật sự không ở điện Tử Hồn à?” Thấy vẻ mặt Hàm Cửu Di như vậy, Hàm Thiên Tiếu cũng ngạc nhiên. Vốn hắn còn cho rằng nàng sẽ thoải mái thừa nhận.

“Người giấu tên này rất có thể ở Mục gia, cũng có thể ở Hàm gia chúng ta, hoặc có khi là Lãnh gia. Tất nhiên cũng có khả năng hắn ở điện Tử Hồn, nhưng rốt cuộc là ai thì ta lại chẳng biết.” Nàng tiếp tục lắc đầu cười nói.

Hàm Cửu Di trả lời như vậy khiến vẻ mặt của Hàm Thiên Tiếu hơi cứng đờ, cuối cùng không biết nói tiếp thế nào.

Nếu theo lời nàng thì người giấu tên kia thật sự không phải người của Hàm gia? Chỉ là hắn xui xẻo nên mới thua trưởng công chúa sao? Nếu vậy thì coi như đó đúng là may mắn lớn của Hàm gia!

Đúng lúc này, một tràng cười thản nhiên truyền đến, vang vọng trong điện Linh Tâm.

Nghe tiếng cười đó, các thị vệ, thị nữ và rất nhiều vị thần trong đại điện đua nhau quỳ xuống đất, đồng thanh cất lời: “Cung nghênh Thánh Hoàng đến thăm!”

Là Thánh Hoàng của Hàm gia, Hàm Thanh Đế rất ít khi xuất hiện.

Tuy chuyện thứ hạng của đảo nổi Hàm gia là một chuyện vui đáng ăn mừng, nhưng mọi người đều thấy bất ngờ khi Thánh Hoàng xuất hiện trong điện Linh Tâm.

Khuôn mặt Hàm Cửu Di nở một nụ cười thâm thúy. Nàng thong thả đứng dậy, cúi đầu nhẹ về phía Hàm Thanh Đế.



Hàm Thanh Đế cười nói: “Nếu mọi thứ đều là ăn may thì người giấu tên sẽ không thua dưới tay Lưu Tô. Nếu hắn thuộc về đảo nổi Hàm gia thì hắn cố tình để thua Lưu Tô do sợ bị lộ lúc tổng kết lưu ý. Ta nghe Lưu Tô nói, hắn cũng không đồng ý gia nhập Đông Phương gia.”

“Có lẽ là vậy thật, chỉ là ta chuyện này không biết.” Hàm Cửu Di cười nhạt. Nàng đã thầm bất mãn với Hàm Thanh Đế từ lâu. Thánh Hoàng này sớm đã không còn tâm chí mạnh mẽ của năm đó, mấy năm nay đã bắt đầu dựa dẫm vào Đông Phương gia.

Ngay lúc này, Hàm Thanh Đế chợt thu lại nụ cười trên mặt. Đôi mắt sâu thẳm đã nhìn đời nhiều năm nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói: “Dù người nọ là ai, dù ngươi có ý nghĩ và mục đích gì thì vẫn phải tìm ra người này.”

Nụ cười trên mặt Hàm Cửu Di lập tức cứng đờ. Bầu không khí yên vui của điện Linh Tâm cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Đám người Hàm Thiên Tiếu vẫn giữ vẻ ngồi nghiêm túc vững vàng. Họ không biết vì sao Thánh Hoàng đại nhân lại chợt trở mặt, dường như trong đó có điều gì mà họ không biết…

“Rốt cuộc Thánh Hoàng có ý gì? Ta không hiểu.” Khuôn mặt của Hàm Cửu Di được che phủ bởi một lớp sương giá mỏng manh.

“Đông Phương gia phải đưa hắn đi. Hàm gia chúng ta không giữ nổi người này.” Hàm Thanh Đế tiếp tục nói.

Nàng hừ lạnh: “Nếu ta nói không thì sao?”

Nếu đã nói đến vậy, nàng cũng biết giả ngu chẳng có tác dụng, không hề tiếp tục giấu giếm.

Khuôn mặt của Hàm Thanh Đế xuất hiện nụ cười lạnh lùng: “Ngày mai chính là ngày Lăng, sau ngày Lăng thì Đông Phương gia sẽ đích thân phái người đến. Nếu ngươi có thể đối phó được với họ thì xem như ngươi có bản lĩnh!”

Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi…

“Hàm Thanh Đế!”

Bỗng nhiên Hàm Cửu Di la lớn, cả người nàng căng cứng, đường nét thân hình hoàn hảo hiện ra, vẻ mặt khá phẫn nộ.

Dù nàng là á thánh thì cũng không thể gọi thẳng tên Thánh Hoàng ngay trước mặt như vậy được…

Hàm Thiên Tiếu và các nhân vật cấp cao của Hàm gia đột nhiên giật mình. Chắc thánh nhân và á thánh Hàm gia sẽ không đánh nhau chứ?

Hàm Thanh Đế đứng lại.

“Hàm gia chúng ta lại phải trở thành kẻ lệ thuộc người khác sao?” Nàng lớn tiếng hỏi.

Thánh nhân là người điều khiển cả vũ trụ, đã vượt khỏi cấp thần. Sau khi xây dựng nên một thế giới khổng lồ và phức tạp, lĩnh ngộ về thế giới và sinh mệnh của họ lại sâu sắc hơn một bậc. Có thể hiểu, mỗi thánh nhân đều có trí tuệ hoàn hảo, họ đã chứng kiến thế giới sụp đổ, gặp trăm tỷ sinh linh sinh ra rồi chết đi, cũng trải qua vòng luân hồi vô tận.

Chẳng lẽ một thánh nhân như thế lại trở thành kẻ lệ thuộc vào người khác ư?

Trong mắt Hàm Cửu Di, Hàm Thanh Đế vẫn luôn là một người vô cùng oai vệ. Hàm gia lại chưa từng phải dựa vào ai, vì sao mấy năm nay hắn lại đổi thay quá vậy?

Hàm Thanh Đế quay nhìn chằm chằm vào nàng rồi nghiêm túc nói: “Không có tư cách khiến ta trở thành kẻ lệ thuộc. Lãnh Diệu không thể, Mục Hải Cực không thể, ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng không thể…”

Vừa dứt lời, hắn cũng không giải thích gì nữa, chỉ nhẹ nhàng bay đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.