Bách Luyện Thành Thần

Chương 1864





Chương 1864TIẾP NHẬN THÁCH ĐẤU

Khi nhìn La Chinh, vẻ mặt của những thần cấp thấp này không giống nhau.

Có người thì bái phục, có người thì đề phòng cảnh giác, cũng có người hâm hộ...

“Đây chính là người giấu tên kia?”

“Còn chưa chứng thần đạo, hắn đã đứng hạng thứ chín mươi sáu rồi!”

“Vấn đề là hắn còn đánh bại tên béo đáng chết Huyền Nguyệt Mục kia. Ngươi có biết, với thực lực của Huyền Nguyệt Mục, muốn xông vào tốp mười người đứng đầu cũng không thành vấn đề không?”

“Cứ đà này thì sợ rằng hắn có thể tiến vào tốp mười người đứng đầu nhỉ? Vậy thì có thể lũy kế được bao nhiêu điểm tích lũy?”

“...”

Nhân vật chính của trận chiến công khai này còn chưa xuất hiện, đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía La Chinh rồi.

Không chỉ những thần cấp thấp quan tâm tới La Chinh, mà cả một số thần cấp trung và thần cấp cao cũng đã chú ý tới hắn. Dù sao hiện này, các gia tộc lớn đều đang điều tra lai lịch của người giấu tên. Bọn họ cũng có nghe nói đến...

Hàm Lưu Tô cũng chú ý đến người giấu tên đầu tiên. Nàng vòng qua đoàn người phía trước đi đến gần La Chinh.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người giấu tên.

Hiện tại, mặt La Chinh là trạng thái hoàn toàn mơ hồ, đương nhiên không thể nào nhận biết. Hơn nữa quần áo đồng tâm của hắn cũng đã đổi màu sắc.

Hàm Lưu Tô nhìn La Chinh một lúc. Nàng cảm thấy người giấu tên này mang lại cho nàng cảm giác quen thuộc, nhưng nàng không dám xác định. Nếu như đúng là La Chinh thì nàng cũng không dám xác nhận trước mặt nhiều người như vậy.

La Chinh mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy vẻ bối rối của Hàm Lưu Tô, dù hắn có lộ ra bất kỳ biểu cảm nào thì người ngoài cũng không thể nhìn thấy.

Hàm Lưu Tô khá lễ phép nói: “Xin chào... người giấu tên.”

“Có chuyện gì không?” Hắn đè thấp giọng nói xuống, nghe càng trầm hơn, dễ dàng thay đổi giọng nói của mình.

“Tại sảnh chúng thần, ngươi có thể nhận lời khiêu chiến của ta không?” Hàm Lưu Tô nhẹ giọng nói. Cho dù là ai tiếp cận khiêu chiến người giấu tên thì đều là vì số điểm tích lũy cực lớn của hắn. Nhưng Hàm Lưu Tô cố gắng biểu lộ một chút sự chân thành của mình.

Nhìn vẻ mặt bối rối lại cẩn trọng của Hàm Lưu Tô, nụ cười của La Chinh càng sâu hơn.

Nhưng La Chinh còn chưa kịp trả lời thì một cô gái mặc quần áo màu đen đã bước nhanh tới chỗ hắn. Cô gái kia có mái tóc màu đen, phía trước để tóc mái, tóc buộc đuôi ngựa không ngừng vung vẩy phía sau. Khuôn mặt đoan trang thanh tú tràn đầy sức sống, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ nhưng không khiến người ta khó chịu.

Thấy xung quanh nhao nhao tách ra, cô gái thản nhiên liếc Hàm Lưu Tô một cái, trong mắt dường như lộ vẻ khinh thường: “Ngươi là bại tướng dưới tay ta, miễn mở miệng đi!”

“Ngươi...” Hàm Lưu Tô nhất thời nghẹn lời, đôi mày thanh tú nhíu lại. Ba tháng trước, Hàm Lưu Tô đã thua cô gái này, trong lòng Hàm Lưu Tô vẫn luôn không phục. Sức mạnh của nàng và cô gái này ngang cơ nhau, nàng vẫn tìm cơ hội khiêu chiến nàng ta lần thứ hai. Nhưng cô gái mặc quần áo màu đen này luôn dùng lý do “bại tướng dưới tay” để từ chối tái chiến. Mấy lần, Hàm Lưu Tô đều lựa cơ hội khiêu chiến, nhưng đều không gặp cô gái này, khiến trong lòng Hàm Lưu Tô cảm thấy rất khó chịu.

Cô gái mặc đồ đen vốn dĩ không để ý đến thái độ của Hàm Lưu Tô, nàng ta nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Người chính là người giấu tên giành được hai mươi hai trận thắng liên tiếp sao?”

La Chinh thản nhiên đánh giá cô gái này một chút, nói: “Đúng, chính là ta.”

“Sau khi thi đấu công khai kết thúc, tiếp nhận lời khiêu chiến của ta.” Cô gái mặc đồ đen nhìn chằm chằm La Chinh nói, giống như mệnh lệnh cho La Chinh vậy.

La Chinh đã từng gặp rất nhiều người ngang ngược, nên không để ý đến giọng điệu của cô nàng này, nói: “Dựa vào cái gì?”

Hàm Lưu Tô cũng lạnh lùng liếc nhìn cô gái mặc đồ đen này. Cô nàng này luôn ngang ngược, bá đạo như vậy.

“Thắng, ta tặng ngươi một món chí bảo hồng mông nhập phẩm.” Cô gái mặc đồ đen lại nói, dường như khẳng định La Chinh không thể từ chối điều kiện của nàng.

Nghe được lời nàng ta nói, các thần cấp thấp ở xung quanh ồ lên một trận...

Số lượng chí bảo hồng mông trong Thần Vực không ít, nhưng đa số toàn là thứ không ra gì. Chân chính có thể được gọi là “nhập phẩm” chí bảo hồng mông không nhiều. Số lượng nhà quyền thế sở hữu cũng không nhiều.

Cô gái mặc đồ đen mở miệng liền dùng chí bảo hồng mông nhập phẩm làm vật đặt cược, thật sự là vô cùng có khí phách.

“Thực lực chân chính của người giấu tên vẫn chưa xác định được. Suy cho cùng, Huyền Nguyệt Mục cũng thua hắn. Mục Ngưng thật có tự tin.”

“Nàng ta đứng thứ nhất trong thần cấp thấp, có tự tin là chuyện bình thường.”

“Mục Ngưng luôn luôn cường thế như vậy...”

Trong lòng Hàm Lưu Tô khẽ thở dài. Nàng quả thực không có sự quyết đoán như Mục Ngưng, cơ thể nàng không tự chủ lui về sau hai bước. Tài năng của nàng tất nhiên là xuất sắc, nhưng tính tình lại không cường thế. Xem ra, việc chủ động thách đấu người giấu tên là vô vọng rồi, chỉ có thể âm thầm hy vọng sau này ngẫu nhiên được người giấu tên khiêu chiến.

Mục Ngưng, phụ nữ Mục gia...

Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Hiện tại, tất cả hận thù của La Chinh đều tập trung vào Mục Hải Cực. Tuy nhiên, năm đó hắn nghe được tin tức từ Tinh Vĩ, Cưu Thánh, còn có Hàm Lưu Tô nói, hung thủ chân chính khiến cha hắn ngã xuống, tuyệt đối không chỉ có mình Mục Hải Cực.

Giai đoạn hiện tại, La Chinh vẫn không hiểu rõ cuộc phân tranh năm đó, vì thế tất nhiên toàn bộ thù hận của hắn đều trút lên người Mục Hải Cực. Dù sao, Mục Hải Cực cũng là kẻ phát động chiến tranh vũ trụ.

“Chỉ một chí bảo hồng mông nhập phẩm, sợ là chưa đủ.” Bỗng nhiên La Chinh cười quỷ dị nói.

Ánh mắt Mục Ngưng hơi lóe lên: “Chưa đủ?”

La Chinh lắc đầu, cười hắc hắc nói: “Nếu trong thần cấp thấp ta vẫn luôn thắng liên tiếp, điểm tích lũy đủ để tương đương với một thần đại viên mãn, có thể thay đổi xếp hạng của một số đảo nổi! Thử hỏi, một nhà quyền thế dùng một chí bảo hồng mông nhập phẩm là có thể tăng lên mấy hạng, có phải quá lời hay không?”

Lúc trước, nghe Mục Ngưng lấy ra một chí bảo hồng mông để khiêu chiến La Chinh, các thần cấp thấp ở đây đều cảm thấy La Chinh có lời. Hiện tại, suy nghĩ theo những gì La Chinh nói thì thực sự lại cảm thấy không giống nhau.

Một chí bảo hồng mông nhập phẩm có thể thay đổi vị trí xếp hạng đảo nổi. Đây rõ ràng là một vụ buôn bán có lời.

“Ngươi...” Mục Ngưng đụng phải một cái đinh không cứng không mềm. Cô nàng hơi sững sỡ, lạnh lùng cười nói: “Ngươi chắc chắn mình có thể vẫn luôn thắng liên tiếp chứ? Nếu ngươi ngẫu nhiên khiêu chiến chọn phải ta thì không phải trận thắng liên tiếp của ngươi sẽ bị chấm dứt sao?”

Một khi trận thắng liên tiếp bị chấm dứt thì La Chinh sẽ bị tổn thất chín phần mười số điểm thưởng tích lũy.

“Ngươi chắc chắn sẽ thắng ta ư?” La Chinh hỏi ngược lại.

Nghe thấy lời này của La Chinh, trong đôi mắt tràn đầy sức sống của Mục Ngưng lộ ra thần thái khác thường: “Đàn ông càn rỡ như ngươi ta thấy rất nhiều rồi. Ta thích biểu hiện tuyệt vọng của ngươi khi bị ta giẫm dưới chân! Nếu ngươi thấy điều kiện không đủ thì cứ nói.”

La Chinh suy nghĩ một chút liền giơ ra ba ngón tay: “Ba món chí bảo hồng mông nhị phẩm.”

“Lòng tham không đáy sao?” Mục Ngưng lạnh lùng châm chọc nói: “Ta đồng ý!”

“Ta sẽ quyết định thời gian khiêu chiến của ngươi, nhưng ta đảm bảo sẽ trước thời gian sắp xếp lại thứ hạng đảo nổi.” La Chinh nói.

“Có thể.” Mục Ngưng ngẩng đầu nói.

“Ta thắng ngươi thì đưa ba món chí bảo hồng mông nhị phẩm cho nàng ấy là được!” La Chinh chỉ Hàm Lưu Tô đang lùi ở trong góc.

“Cái gì!”

Trong mắt Mục Ngưng lóe lên một tia sáng màu xanh lục, trong tia sáng đó chứa vô số lực sinh mệnh. Nàng ta nhìn chằm chằm Hàm Lưu Tô cách đấy không xa, sắc mặt có chút khó coi.

Hàm Lưu Tô cũng sửng sốt. Nàng không ngờ người giấu tên lại chuyển đề tài sang mình, chuyện gì thế này...

“Dựa vào cái gì lại muốn đưa cho nàng ta? Chẳng lẽ ngươi là người Hàm gia?” Mục Ngưng không vui.

Hiện nay trong thần cấp thấp, thế hệ trẻ nổi tiếng nhất là nàng ta và Hàm Lưu Tô, coi như là thiên tài song kiêu của đảo nổi.

Hai người mỗi người có ưu điểm riêng. Mục Ngưng tính tình ngay thẳng hoạt bát, Hàm Lưu Tô dịu dàng điềm tĩnh. Chắc chắn rất khó so sáng hai cô gái này với nhau. Mà tính cách Mục Ngưng vô cùng kiêu ngạo, vốn dĩ chưa từng xem trọng Hàm Lưu Tô. Nếu ai đó ở trước mặt so sánh Hàm Lưu Tô với nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.

“Ta có phải người Hàm gia hay không, tùy ngươi suy đoán.” La Chinh thản nhiên nói: “Đây là điều kiện của ta. Xin hỏi ngươi có đồng ý hay không?”

Lần trước, La Chinh và Huyền Nguyệt Mục đánh cược ba trăm năm mươi đồng Thần vũ tệ!

Kết quả, sau khi La Chinh thắng Huyền Nguyệt Mục thì lại không thấy bóng dáng tên béo chết tiệt đấy đâu. Dùng thân phận người giấu tên hiện tại của hắn lại không thể tìm đến đảo nổi của gia tộc Huyền Nguyệt được.

Nếu như hắn thật sự thắng Mục Ngưng, mà vẫn không muốn đích thân ra mặt, vậy còn không bằng giao tiền đặt cược cho Hàm Lưu Tô còn thỏa đáng hơn.

Còn với việc hắn có phải người Hàm gia hay không thì cứ để bọn họ tùy ý suy đoán.

Mục Ngưng lạnh lùng liếc nhìn Hàm Lưu Tô. Lời nói của La Chinh chắc chắn là một sự sỉ nhục lớn trong mắt nàng ta. Nhưng vì khiêu chiến La Chinh nên nàng ta vẫn cắn răng đồng ý.

“Vậy được.” La Chinh nhún vai, mỉm cười bước đến bên cạnh Hàm Lưu Tô nói: “Vừa vặn ngươi cũng nói muốn khiêu chiến ta?”

Hàm Lưu Tô vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, cả người còn hơi sững sờ. Nhưng nếu người giấu tên chủ động hỏi mình, nàng bèn gật đầu một cái: “Ừm.”

“Chờ ta đánh bại người phụ nữ kia sẽ tiếp nhận khiêu chiến của ngươi” La Chinh tiếp tục cười nói.

“A...” Không biết tại sao, Hàm Lưu Tô lại hơi khẩn trương khi đối diện với người giấu tên: “Nhưng ta không bỏ ra nổi ba món chí bảo hồng mông.”

Không phải Hàm Lưu Tô không bỏ ra nổi, chỉ là nàng không muốn làm như vậy mà thôi.

“Này có là gì, miễn phí mà, ha ha...” La Chinh tiếp tục đè thấp giọng nói, dùng một giọng quỷ dị cười nói.

Sắc mặt Mục Ngưng đứng ở một bên đã tái nhợt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.