Bách Luyện Thành Thần

Chương 1856





Chương 1856PHIỀN PHỨC CỦA NHÀ QUYỀN THẾ

Kiếm trận Lục Thần được xem như là do Hàm Cửu Di tự nghĩ ra, nhưng mạch suy nghĩ trong đó là do La Tiêu cung cấp.

Nhưng khi đó, sự biến hóa của bốn thanh kiếm được xem như là kiếm trận Lục Thần nguyên thủy nhất vẫn còn tồn tại không ít khuyết điểm nhỏ.

Về sau, Hàm Cửu Di được phong á thánh, cho dù là trận bốn thanh kiếm cũng có sự thay đổi to lớn. Chỉ nói về mặt uy lực đã tăng lên rất nhiều rồi.

“Sở dĩ nhất định phải bắt ngươi ngưng hình ra bốn thanh Trường Đằng Kiếm, Phật Hoàng Kiếm, Trọng Dương Kiếm và Thiên Nha Kiếm, là bởi vì năng lực ban đầu của từng thanh kiếm khác nhau, nên khả năng phát huy của từng thanh kiếm cũng khác nhau. Trong đó, Trường Đằng Kiếm dùng trận “Triền” là chính, Phật Hoàng Kiếm chủ yếu dùng trận “Sát”, Trọng Dương Kiếm hay dùng trận “Hộ”, Thiên Nha Kiếm thì dùng trận “Giảo” là chính. Thật ra, biến hóa ba mươi hai kiếm và biến hóa chín mươi sáu kiếm của kiếm trận Lục Thần đã không còn những hạn chế này. Nhưng bây giờ, ngươi chưa thể làm chủ biến hóa ba mươi hai kiếm, mà biến hóa bốn kiếm vẫn lấy bốn thanh kiếm này là chính…”

Từng thanh kiếm trong số bốn thanh đều có biến hóa riêng của mình, tổng thể là Triền, Sát, Hộ, Giảo.

Mà khi hai thanh kiếm phối hợp với nhau, có thể thi triển ra trận Triển Sát, trận Triền Giảo vân vân. Bao gồm cả ba thanh kiếm và bốn thanh kiếm phối hợp với nhau đều tạo nên rất nhiều kiểu biến hóa.

Một mặt vừa phải duy trì sự ổn định của những thanh kiếm sức mạnh này, mặt khác còn phải thành thạo việc phối hợp giữa bốn thanh kiếm này. Cho dù đối với La Chinh cũng là khảo nghiệm khá lớn. May mắn thời gian trong tuyệt địa Tử Thiên là có thể kiểm soát. Dưới sự giúp đỡ của Hàm Cửu Di, nhận thức của La Chinh về kiếm trận Lục Thần lại tăng thêm một chút.

Trong một tháng, kiếm trận Lục Thần đã có chút thành tựu. Hắn đã nắm vững sự biến hóa của từng kiếm, dù cho là bất kỳ thanh kiếm nào, La Chinh cũng có thể phát huy ra ưu thế lớn nhất của nó.

Trong ba tháng, La Chinh đã tu luyện đến cách phối hợp hai thanh kiếm, biến hóa của hai kiếm càng thêm huyền diệu. Cho dù là về uy lực hay là về tính linh hoạt thì càng trở nên sâu hơn một bậc.

Trong nửa năm, La Chinh đã nắm vững cách phối hợp ba kiếm. Ba thanh kiếm đồng thời xuất hiện, chính là tinh hoa của kiếm trận Lục Thần, hơn nữa còn được gọi là tuyệt chiêu.

Bốn kiếm đồng thời xuất hiện, La Chinh mất tròn một năm mới hoàn toàn nắm vững. Đây là sát chiêu cuối cùng của kiếm trận Lục Thần, tuyệt đối không phải chỉ cần hiểu trận hình là có thể, mà còn phải hiểu rất sâu về đặc tính của bốn thanh kiếm…

Thấy tốc độ tiến bộ của La Chinh, lòng Hàm Cửu Di dần bình tĩnh lại.

Cha hắn đã tài giỏi như vậy, đứa con trai này vốn đã hết sức đặc biệt. La Chinh thừa hưởng thiên phú tài giỏi của cha hắn, sợ rằng còn đáng sợ hơn cả cha hắn nữa…

Cẩn thận ngẫm lại, Hàm Cửu Di biết bản thân thật sự đã dạy ra một tên vô cùng đáng sợ.

Kiếm trận Lục Thần chân chính chỉ có á thánh hay thậm chí là thánh nhân mới có thể luyện đến. Ở giai đoạn võ giả chứng thần, La Chinh đã có thể kiểm soát theo ý muốn, khiến nàng ta có kỳ vọng mơ hồ về biểu hiện của La Chinh trong đấu trường của các vị thần.

Một năm trong tuyệt địa Tử Thiên, tương đương với sáu ngày ở vực Thành Thần, hơn nữa lúc trước La Chinh tập ngưng hình mất ba ngày, tổng cộng mới qua chín ngày mà thôi.

Đến khi Hàm Cửu Di đưa La Chinh rời khỏi tuyệt địa Tử Thiên, trở lại trong hành cung…

Vừa mới trở về, trong hành cung này đã có một người đàn ông trung niên chờ ở đây đã lâu, chính là Gia chủ của Hàm gia Hàm Thiên Tiếu mà La Chinh từng gặp một lần.

Hàm Cửu Di rất bực mình với Hàm Thiên Tiếu, nên thấy ông ta thì tất nhiên không có sắc mặt tốt đẹp gì, nàng ta lãnh đạm nói: “Không biết Gia chủ lại đến vì chuyện gì?”

Trên khuôn mặt tươi cười của Hàm Thiên Tiếu hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, lập tức nói: “Tạ gia đã tìm tới cửa, chuyện này Hàm gia chúng ta sai, không biết á thánh định giải quyết như thế nào?”

Xét cho cùng thì Tạ Giác chết ở đảo nổi của Hàm gia, còn là bị một người ngoại tộc của Hàm gia đánh chết. Chuyện như thế này giữa các nhà quyền thế thì nhất định là muốn đòi một câu trả lời hợp lý. Lúc trước, Tạ gia đã sai người nhắc nhở mấy lần, bởi vì liên quan đến Hàm Cửu Di, Hàm gia luôn tránh không trả lời.

Lần này, trong cơn tức giận, Tạ gia lại liên hiệp với Lãnh gia và Lưu gia để gây áp lực cho Hàm gia.

Trên thực tế, Hàm Thiên Tiếu không cố kỵ gì hai nhà Tạ - Lưu cả. Hai nhà quyền thế xếp thứ nhất thứ hai đếm ngược từ dưới lên, hoàn toàn chỉ là dựa vào việc ôm đùi mới trở thành nhà quyền thế. Nói không chừng, nếu hai nhà này không cẩn thận bị loại bỏ, cũng sẽ bị xóa tên khỏi những nhà quyền thế. Tuy hai nhà Tạ - Lưu cũng có hai vị thánh nhân, và đúng là nhà quyền thế thì phải có thánh nhân, nhưng không phải cứ có thánh nhân thì nhất định có thể trở thành nhà quyền thế!

Lãnh gia bỗng nhiên ra mặt, khiến Hàm Thiên Tiếu rất bất ngờ.

Nghĩ đến mâu thuẫn giữa Hàm Lưu Tô và Lãnh Lâm Nhạc ngày đó, có lẽ vấn đề lớn nhất nảy sinh ở chỗ này. Mặc dù trong lòng Hàm Thiên Tiếu biết rõ, nhưng vẫn muốn ném vấn đề khó khăn này cho Hàm Cửu Di…

“Tạ gia muốn một lời giải thích thì liên quan gì đến Lãnh gia? Lãnh gia có tư cách gì mà nói này nói nọ?” Hàm Lưu Tô lạnh lùng đáp lại.

Chuyện này nói lớn thật ra cũng không lớn. Số lượng đệ tử dòng chính của Tạ gia không ít, mà Tạ Giác cũng không phải là người đặc biệt ưu tú. Tạ Giác đã muốn dồn La Chinh vào chỗ chết, bị La Chinh giết ngược lại chỉ có thể nói là tự rước lấy nhục.

Vấn đề duy nhất chính là thân phận của La Chinh, hắn chỉ là một người ngoại tộc không quan trọng.

“Ngài biết thứ hạng lần này rất quan trọng với Hàm gia chúng ta, Lãnh gia sẽ giúp chúng ta một tay, vì thế thậm chí Thánh Hoàng đã đồng ý hôn sự của hai đứa trẻ Hàm Lưu Tô và Lãnh Lâm Nhạc… Ta không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta và Lãnh gia!”

Hôn sự giữa Hàm Lưu Tô và Lãnh Lâm Nhạc chỉ là nhạc dạo liên minh của hai gia tộc lớn, cũng không quan trọng lắm. Nhưng bởi vì khúc nhạc dạo này mà gây ra mâu thuẫn thì không phải là điều mà Hàm Thiên Tiếu muốn thấy.

“Hiện tại chỉ cần đẩy tên nhóc kia ra là có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản.” Hàm Thiên Tiếu thản nhiên liếc La Chinh một cái.

La Chinh từng nói ra lời lẽ ngông cuồng ngay trước mặt ông ta, khiến trong lòng Hàm Thiên Tiếu vô cùng khó chịu. Tuy La Chinh đánh chết Tạ Giác, đánh cho Lãnh Lâm Nhạc bị thương thì đúng là thể hiện ra thực lực phi thường thật, nhưng vậy thì sao? Hàm gia không thiếu cường giả, cũng không thiếu thiên tài, không đáng vì một người ngoại tộc không quan trọng mà đắc tội với Lãnh gia. Dùng La Chinh làm dịu lửa giận của bọn họ là con đường nhanh và tiện nhất.

Đối với Hàm Thiên Tiếu, La Chinh chỉ là một con châu chấu mà thôi, cho dù hắn lợi hại, cũng chỉ là một con châu chấu lợi hại hơn một chút, hy sinh cũng không đáng tiếc chút nào. Đây chính là cách suy nghĩ của người có thân phận cao về sự việc.

Cho dù Hàm Cửu Di không biết thân phận của La Chinh, chắc chắn cũng sẽ ra sức bảo vệ La Chinh. Huống hồ, bây giờ nàng ta đã biết hắn là con của La Tiêu, vậy làm sao có thể đồng ý với Hàm Thiên Tiếu chứ?

“Ta không biết Thánh Hoàng đại nhân đang làm gì, các ngươi đã muốn giấu vấn đề thứ hạng đảo nổi với ta, vậy cứ tiếp tục giấu đi. Nhưng La Thiên Hành không thể giao ra. Lãnh gia muốn tới chất vấn gì, tìm ta là được!” Hàm Cửu Di lạnh lùng nói: “Ngày đó ta nói trong điện Linh Tâm còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Lần này, Hàm Thiên Tiếu không nhượng bộ chút nào, mà nói với giọng điệu cứng nhắc: “Đừng ép ta đi tìm Thánh Hoàng đại nhân.”

“Ngươi cứ đi tìm ông ấy đến hỏi ta đi, ta vẫn cứ trả lời như vậy, hơn nữa…” Hàm Cửu Di tiếp tục nói: “Cho dù không dựa vào Lãnh gia, chưa hẳn Hàm gia chúng ta đã không thể duy trì thứ hạng hiện tại!”

“Trông chờ vào điện Tử Hồn của ngài ư?” Hàm Thiên Tiếu cười khẩy nói.

Hàm Thiên Tiếu cũng biết Hàm Cửu Di đã huy động các nữ đệ tử của điện Tử Hồn cố gắng tác động tới thứ hạng và điểm tích lũy trong đấu trường của các vị thần. Nhưng khoảng thời gian này, các gia tộc lớn đều đang rất nỗ lực. Điểm tích lũy của các đệ tử điện Tử Hồn có tăng lên một chút, nhưng cuối cùng thứ hạng không tăng mà ngược lại còn giảm xuống!

Thiên phú và thực lực chỉ có thế, chuyện này không phải dựa vào sức mạnh ý chí là có thể được cải thiện rõ rệt…

“Hai tháng sau, tự nhiên sẽ thấy rõ. Bảo ta giao ra La Thiên Hành là hy vọng hão huyền, ta không muốn lần sau ngươi vẫn tìm ta vì việc này.” Hàm Cửu Di lạnh giọng nói.

Nghe thấy thái độ của Hàm Cửu Di kiên quyết như thế, Hàm Thiên Tiếu bèn nhìn La Chinh với ánh mắt nghi ngờ.

Lúc trước, Hàm Cửu Di ra sức bảo vệ La Chinh, Hàm Thiên Tiếu còn có thể hiểu được. Thiên tài trong điện Tử Hồn quá ít, Hàm Cửu Di không muốn đánh mất tên nhóc này là chuyện bình thường. Nhưng biểu hiện bây giờ của Hàm Cửu Di có phần hơi quá.

Chẳng lẽ lai lịch của La Thiên Hành này có chỗ gì đặc biệt?

Người thông mình như Hàm Thiên Tiếu, luôn có thể đoán ra đủ mọi khả năng. Ông ta biết Hàm Cửu Di quật khởi như thế nào, nàng ta không hề dựa vào Thánh Hoàng Hàm gia, bởi vì khi đó Âm Thể Tử Cực không hề được coi trọng trong nhà quyền thế.

Nàng ta dựa vào sự giúp đỡ của La Tiêu mới có thể trở thành á thánh.

Tên nhóc này cũng họ La, liệu có thể là con cháu của La Tiêu hay không?

Suy đoán của Hàm Cửu Di được xác nhận thông qua Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, nhưng suy đoán của Hàm Thiên Tiếu lại không có bất kỳ căn cứ gì để xác thực. Ông ta chỉ có thể suy nghĩ miên man trong lòng một hồi mà thôi.

Đồng thời, ông ta còn thấy lạ, vì sao Hàm Cửu Di có thể mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ nàng ta thật sự có thể nâng điểm tích lũy của điện Tử Hồn lên một bậc nữa? Nếu như nàng ta thật sự có thể làm được, vậy cũng không phải không có khả năng duy trì thứ hạng của đảo nổi Hàm gia, mà thậm chí còn có thể tăng thứ hạng lên một, hai hạng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.