Hàm Đạo Chi vừa nói như vậy, bầu không khí trong gác chính lập tức dịu đi.
La Chinh cũng thở phào một hơi, nhưng giọng điệu vẫn không hề dịu đi: “Nếu các ngươi còn muốn thăm dò ta, ta sẽ rời khỏi phủ Hàm Thiên. Mọi người đều muốn đến đảo nổi, nhưng La mỗ không phải chỉ có một cơ hội này!”
Nghe La Chinh nói vậy, trong lòng Hàm Mạnh hơi cảm khái một chút.
Trong phủ Hàm Thiên không thiếu võ giả chứng thần có thiên phú cực cao, trong đó cũng có không ít kẻ ngông cuồng, nhưng không ai dám bảo đảm mình nhất định có thể đi vào đảo nổi! Hàm Mạnh nhìn ra sự tự tin tuyệt đối từ nét mặt của La Chinh, cũng tin rằng hắn thật sự có thực lực này.
Cho dù không dựa vào sự giúp đỡ của phủ Hàm Thiên thì việc tiến vào đảo nổi cũng không phải là chuyện khó khăn gì với La Chinh.
“Hình như tên nhóc nhà ngươi còn bất mãn à?” Hàm Đạo Chi nhìn chăm chú vào La Chinh rồi cười hì hì: “Suýt nữa ngươi đã ném tan bộ xương già này của ta rồi, ta còn chưa thèm tính toán món nợ này với ngươi nữa là...”
La Chinh nghiêm mặt nói: “Trước đó Phủ chủ từng nói phủ Hàm Thiên không nhận người không rõ lai lịch!”
Hàm Đạo Chi chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Hàm Mạnh ở bên cạnh.
Trên thực tế, hôm nay bọn họ gọi Hàm Đạo Chi tới chính là để quyết định vấn đề này. Thế nhưng Hàm Đạo Chi vừa xuất hiện đã lập tức ra tay, ông ta cảm thấy hứng thú với thực lực thật sự của La Chinh, cho nên bèn thử thăm dò sức mạnh vô lý trong cơ thể La Chinh!
“Ai nói ngươi là người không rõ lai lịch? Không phải ngươi tên là La Thiên Hành sao? Sống ở thôn Mông Sơn bên ngoài thành Kính của Trường Không Vực, thuở nhỏ nuốt phải vật lạ, có được thiên phú dị bẩm, sức lực cực lớn, lại được cao nhân chỉ dạy...” Hàm Đạo Chi lập tức bịa ra một đống, còn hư cấu một số câu chuyện về La Thiên Hành lúc còn nhỏ. Mới nghe còn thực sự cho rằng là như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải vậy.
Hàm Mạnh lộ vẻ vui mừng, xem ra Hàm Đạo Chi đã đồng ý với mình. Lai lịch của La Thiên Hành là do chi thứ Hàm gia kiểm định, người dòng chính tiến vào đảo nổi đã lâu, rất nhiều chuyện không thể điều tra rõ ràng, cho nên thông thường chi thứ bên này nói cái gì, bên kia cũng tin như thế. Chỉ cần Hàm Đạo Chi bằng lòng giúp La Thiên Hành ngụy tạo một thân phận thì sẽ không thành vấn đề.
“Ngộ nhỡ, ta là nói ngộ nhỡ...” Khuôn mặt Hàm Sâm hơi tỏ ra cảnh giác: “Không phải là ta không tin tưởng La Thiên Hành, nhưng nếu hắn thật sự có âm mưu gì, đến lúc đó sự việc bại lộ thì biết làm thế nào...”
Hàm Đạo Chi liếc Hàm Sâm một cái với vẻ uể oải, nét mặt tỏ ra không vui: “Có làm sao thì cũng không tới phiên ngươi gánh vác trách nhiệm này, biết đâu đến lúc đó người dòng chính khó chịu với ta, tước đi vị trí Chi trưởng của ta, thế không phải tên nhóc nhà ngươi sẽ có cơ hội trèo lên sao?”
“Chi trưởng...” Hàm Sâm lúng túng.
Hàm Đạo Chi chẳng muốn để ý tới Hàm Sâm, Hàm Vũ, ông ta lật sắc cực nhanh, vừa nãy khuôn mặt còn hơi không vui, bây giờ lại hăng hái bừng bừng. Ông ta quay đầu đối mặt với La Chinh, vừa cười vừa nói: “Như vậy ngươi đã hài lòng chưa? Ngươi xem ta tận tình tận nghĩa như vậy, ngươi có thể truyền thụ bí quyết tu luyện sức mạnh cho ta được không? Hì hì hì...”
Chỉ Hàm Đạo Chi mới hiểu cú ném của La Chinh kinh khủng đến thế nào. Người bên cạnh chỉ thấy khi đó ông ta đập vỡ mấy bức tường, nhưng không biết Hàm Đạo Chi gần như đã vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình để ổn định thân hình. Nếu không thì đó đã không phải là chuyện đập vỡ mấy bức tường mà sợ rằng ông ta thật sự phải tan xác!
Một võ giả chứng thần lại sở hữu sức lực kinh khủng như vậy là không thực tế, căn bản đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết thông thường. Võ giả chứng thần do những nhà quyền thế trên đảo nổi bồi dưỡng cũng rất mạnh, nhưng không phải Hàm Đạo Chi chưa từng tiếp xúc với họ.
Trong cấm địa Luyện Thần, Hàm Thương Yên - người hiện tại đang như mặt trời ban trưa đã nhận được kỳ ngộ, cũng tu được sức mạnh lớn. Nhưng khi còn ở Giới Chủ Cảnh, Hàm Thương Yên vẫn thua xa La Thiên Hành bây giờ.
“Không thể trả lời.” Biết người này đang nói đùa nhưng La Chinh vẫn trả lời một cách cứng rắn.
“Ta có thể lấy bí điển Hàm gia để đổi với ngươi...” Hàm Đạo Chi lại cười nói.
Thấy Hàm Đạo Chi càng nói càng thái quá, Hàm Mạnh ho khan vài tiếng: “Nếu Chi trưởng đồng ý giữ La Thiên Hành lại, vậy không biết là đợi đến sang năm Hàm gia phái người tới hay bây giờ lập tức tiến cử qua?”
“Sang năm?” Khóe miệng Hàm Đạo Chi hơi cong lên, cười lạnh rồi nói: “Sợ rằng nếu đợi đến sang năm thì sẽ muộn mất!”
“Tức là sao?” Hàm Mạnh hơi sững sờ, ông ta không hiểu ý của Hàm Đạo Chi.
“Hôm trước, chi sáu bên kia đã phái người tới biển Thời Gian rồi!” Hàm Đạo Chi lạnh lùng nói.
“Chi sáu?” Lông mày của Hàm Mạnh lập tức nhíu lại, chuyện ông ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Hai mươi bảy chi của Hàm gia cũng không quá đoàn kết. Bây giờ, trong đảo nổi có một số cường giả có xuất thân từ chi thứ, những chi thứ này có liên hệ chặt chẽ với những cường giả của dòng chính hơn một chút, á thánh Hàm Cửu Di của dòng chính chính là người của chi sáu!
Khi đó, La Chinh được thần đạo Tử Khí thừa nhận, được rất nhiều người xem trọng, Hàm Mạnh hơi lo lắng về chuyện này.
Hàm Cửu Di và chi thứ Hàm gia từng có giao hẹn, hễ là người có thể tu luyện thần đạo Tử Khí thì đều phải để nàng nhận làm đồ đệ. Trước đây, phủ Hàm Thiên vẫn luôn tuân theo giao ước này, gửi tất cả cô gái có Âm Thể Tử Cực, hơn nữa có thể được thần đạo Tử Khí thừa nhận cho Hàm Cửu Di.
Nhưng La Chinh không có Âm Thể Tử Cực, tuy hắn quả thực được thần đạo Tử Khí thừa nhận, nhưng bên trong nhất định có những nguyên nhân khác.
Hàm Cửu Di là á thánh, địa vị chỉ đứng sau Thánh Hoàng Hàm gia, hơn nữa có người nói nàng vẫn luôn ngang ngược ở Hàm gia, ngay cả Thánh Hoàng cũng phải nhường nàng ba phần. Nếu Hàm Cửu Di biết được việc này rồi đòi người thì phủ Hàm Thiên tuyệt đối không cản nổi!
Nhưng dù thế nào thì Hàm Mạnh cũng không ngờ chi sáu lại hành động nhanh như vậy, mới mấy ngày mà đã phái người đến biển Thời Gian bẩm báo rồi!
“Thế thì phải làm sao mới ổn đây?” Hàm Mạnh tỏ ra lo lắng.
Hàm Đạo Chi lại cười khà khà: “Tốc độ của ta nhanh hơn, ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi ta đã phái người đi rồi, tin rằng nhất định có thể đến trước chi sáu. Đến lúc đó, chúng ta đưa La Thiên Hành vào đảo nổi, Hàm Cửu Di muốn người thì tìm người dòng chính mà đòi đi!”
“Chi trưởng sáng suốt.” Hàm Mạnh tỏ ra bất ngờ, cũng khẽ thở dài trong lòng. Đúng là Chi trưởng làm việc thực sự khiến người ta khó mà đánh giá, nhưng ông ta thường có thể đi trước một bước trong rất nhiều chuyện, quả thực phản ứng nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
La Chinh không có hứng thú đối với chuyện bọn họ thảo luận, việc ai giúp hắn tiến vào đảo nổi đều không quan trọng. Đương nhiên, nếu chi thứ Hàm gia chịu phối hợp với hắn để nguỵ tạo ra một lý lịch thì không gì tốt hơn. Như vậy, Hàm gia sẽ không nghi ngờ, những nhà quyền thế ở đảo nổi càng không có lý do nghi ngờ.
Sau khi tạm biệt mọi người trong gác chính, La Chinh không trở về chỗ ở của mình mà đi vào trong hẻm kim tiền.
Hàm Đạo Chi đã báo tin cho Hàm gia ở đảo nổi, e rằng thời gian La Chinh nán lại thần thành Lục Nhâm sẽ không còn nhiều, hắn phải nắm chặt thời gian đi điều tra sự tồn tại của đám “đất sét” kia. La Chinh không trông chờ phủ Hàm Thiên thật sự có thể giúp hắn ngưng tụ thần cách, chứng được thần đạo, khối “đất sét” của Thiết gia mới là mấu chốt để hắn ngưng tụ thần cách!
Trong hẻm kim tiền, Thiết Lâm trông coi gian hàng của gia tộc với tâm trạng chán nản.
Lần này, nàng không tham gia kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên. Không phải do Thiết gia không lấy được tư cách dự thi, với đạo lý kinh doanh của Thiết Lâm, đừng nói là một hai suất dự thi, cho dù lấy ra mười suất dự thi cho nàng cũng không quá đáng.
Chỉ là thiên phú tu luyện của bản thân Thiết Lâm bình thường, dựa vào thực lực của chính mình, e rằng không có khả năng ngưng tụ thần cách, có lẽ sau này cũng chỉ có thể cấy vào một thần cách vô chủ.
Khi La Chinh xuất hiện trước mặt Thiết Lâm, ánh mắt nàng liền phát ra ánh sáng kỳ lạ. Người hiểu rõ Thiết Lâm đều biết, chỉ khi nhìn thấy Thần vũ tệ nàng mới có ánh mắt này.
Hiển nhiên, trong mắt Thiết Lâm, La Chinh tương đương với một đống Thần vũ tệ biết đi.