Bách Luyện Thành Thần

Chương 1740





Một hòn đá nhỏ trong Thần Vực cũng nặng bốn năm trăm cân, mũi chân La Chinh khéo léo đá ra, tất nhiên là mang theo lực bắn rất mạnh.

Gã võ giả cầm đầu không thể mở miệng uy hiếp La Chinh, gã võ giả bên cạnh lập tức kiếm chuyện nói tiếp. Dù sao kẻ đứng đằng sau bọn họ là trại Nhật Nguyệt, cũng là nơi cho bọn họ dũng khí...

Nhưng gã ta vừa định mở miệng, La Chinh đã hất mũi chân, lại có một hòn đá bay đi, chuẩn xác đập vào hàm dưới của gã.

“Rắc!”

Vì thế hàm dưới của gã võ giả này cũng nát.

Mấy tên võ giả khác thấy kết cục như vậy thì sao còn dám mở miệng uy hiếp người khác nữa chứ? Tất cả đều mím chặt môi, sợ vừa mở miệng ra lại có một hòn đá bay tới!

“Những người này, mọi người đến xử lý đi.” La Chinh thản nhiên nói.

“Bọn giết lão Lục và Lâm bá! Chúng ta phải báo thù cho bọn họ!”

“Giết chết bọn chúng!”

“...”

Giết người đền mạng là đạo lý ở khắp mọi nơi.

Người dân trong thôn tức giận giơ thương trong tay lên.

Tuy thôn Mông Sơn chất phác hiền lành, nhưng đối với kẻ giết người của thôn lại không hề thương hại chút nào.

Đám võ giả thấy thế bèn quay đầu bỏ chạy, tuy La Chinh đã đánh nát cổ tay bọn họ, nhưng chân lại không bị gì.

Chỉ có điều, bọn họ vừa quay đầu, La Chinh đã lại hất mũi chân, đá từng hòn đá bay ra.

Một loạt hòn đá nhỏ mang theo lực bắn mạnh mẽ, đập chuẩn xác vào khoeo chân bọn họ, trực tiếp đánh gãy cẳng chân bọn họ!

“Bịch bịch, bịch bịch, bịch...”

Ngay lập tức, sáu gã võ giả đều té lăn ra đất, mà các võ giã bị gãy chân thì không thể ngự không bay đi, chỉ có thể kéo một chân chầm chậm lê lết.

Người dân trong thôn lập tức nâng thương, ùa lên, đâm đám võ giả thành tổ ong vò vẽ...

La Chinh không ở lại nhìn hình ảnh máu me đó. Trên thực tế, sau khi phi thăng lên Thượng Giới, La Chinh đã rất ít khi giết người. Hơn nữa, trong những trận chiến có vũ lực thấp, cho dù có giết người thì nhìn vào cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy. Không giống bây giờ, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng độc ác.

Xử lý xong đám võ giả của trại Nhật nguyệt, người dân trong thôn Mông Sơn liền đi chôn cất thi thể lão Lục và Lâm bá.

Sau khi mọi người trong thôn nguôi giận mới bắt đầu nghĩ lại mà thấy sợ.

Từ khi thôn Mông Sơn bọn họ phát sinh xung đột với trại Nhật Nguyệt tới nay, vẫn chưa có người nào phải chết. Trước đây, trại Nhật Nguyệt chỉ là ra tay “dạy bảo” người trong thôn một chút, sau đó quy định ngày khiến người dân dọn đi.

Không ngờ bây giờ, trại Nhật Nguyệt đã bắt đầu đã giết người. Nếu không phải có La Chinh ra tay thì sợ rằng hôm nay thôn Mông Sơn đã máu chảy thành sông.

Trong căn nhà lớn nhất, những người có tiếng nói trong thôn Mông sơn tụ tập lại ở phòng khách, cả đám mặt ủ mày chau thảo luận nên đối phó với trại Nhật Nguyệt như thế nào. Việc giết võ giả trại Nhật Nguyệt chẳng khác gì hoàn toàn trở mặt, lỡ như trại chủ trại Nhật Nguyệt tìm đến thì phải làm sao?

La Chinh ngồi trong góc phòng, nhắm mắt yên lặng vận chuyển máu toàn thân về phía sợi đen trên đan điền...

Sau khi bị sợi đen trói buộc, hắn không thể kết nối với thế giới trong cơ thể. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn mơ hồ cảm giác được hình như thế giới trong cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì đó không ổn rồi. Điều này khiến La Chinh cảm thấy lo lắng.

Tốc độ thời gian trôi qua của thế giới trong cơ thể cực kỳ nhanh. Bình thường khi tu luyện, cứ cách mấy canh giờ, La Chinh sẽ kiểm tra thế giới kia một lần, đề phòng sinh linh trong thế giới xảy ra tranh chấp. Đôi khi, có một số chủng tộc phát động chiến tranh, tiến hành giết chóc trên quy mô lớn, đều bị La Chinh đúng lúc ngăn lại.

Thời gian này, đan điền bị phong ấn, hắn không có cách nào biết được thế giới trong cơ thể biến đổi đến bước nào rồi. Trong đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ cởi bỏ những sợi đen này rồi mới biết được.

“Chúng ta dứt khoát rời đi thôi! Nếu trại Nhật Nguyệt xông đến, chẳng phải toàn bộ người trong thôn chúng ta đều sẽ bị chết hết hay sao?”

“Đi? Tại sao chúng ta phải đi, từ bao đời nay nơi này đều là đất đai của thôn Mông Sơn chúng ta, bọn họ nói cướp là cướp, đây là lý lẽ quái gì chứ!”

“Lại nói, thôn Mông Sơn này của chúng ta đến chim cũng không thèm ỉa, rốt cuộc trại Nhật Nguyệt cướp đi có ích lợi gì chứ, rõ ràng là cố ý làm khó chúng ta!”

Giọng của người dân càng lúc càng lớn, La Chinh nghe thấy câu nói cuối cùng bèn khẽ nâng mí mắt lên.

Đúng vậy...

Trong thôn này không có thứ gì quan trọng, bên ngoài thôn Mông Sơn chỉ có một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn trồng rau mà thôi. Trại Nhật Nguyệt muốn mảnh đất trồng rau này làm gì?

“Sợ cái gì, để ân nhân của chúng ta ra tay, tiêu diệt trại Nhật Nguyệt chẳng phải là xong à?” Một thần dân bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Vị thần dân này xem như nói ra tiếng lòng của mọi người, người trong thôn Mông Sơn gần như không hẹn mà cùng quay đầu nhìn La Chinh. Vị “La Thiên Hành” này mới là hy vọng của bọn họ, nhưng La Thiên Hành chịu liều mình mạo hiểm, giúp bọn họ ngăn cản trại Nhật Nguyệt sao?

Tiểu Ô, Tiểu Văn ngồi một bên không nói gì.

La Thiên Hành bỗng xuất hiện trong sơn thôn xa xôi của bọn họ, dạy bọn họ võ kỹ, dạy bọn họ kiếm đạo, lại giúp bọn họ ngăn cản người của trại Nhật Nguyệt đã quá đủ rồi. Bây giờ còn trông cậy vào hắn ra tay tiêu diệt trại Nhật Nguyệt, không khỏi hơi quá đáng.

Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ai cũng không dám chủ động mở miệng cầu xin La Chinh.

Trong góc, La Chinh nhìn trần nhà, lập tức nói: “Ta vẫn còn ở lại thôn Mông Sơn mười lăm ngày nữa, mười lăm ngày sau, ta sẽ rời khỏi. La mỗ đã nhận được sự chăm sóc của mọi người, nếu người của trại Nhật Nguyệt còn dám đến, tất nhiên ta sẽ không đứng nhìn.”

Đây là sự bảo đảm mà La Chinh có thể đưa ra. Hắn không biết rõ lai lịch trại Nhật Nguyệt như thế nào, nhưng xem thuộc hạ của trại Nhật Nguyệt đều là cái dạng như thế này thì chắc hẳn trại chủ cũng sẽ không mạnh mẽ gì cho cam. Cho dù bây giờ La Chinh không thể sử dụng khí hỗn độn, hắn vẫn dễ dàng đối phó được.

Chẳng qua, La Chinh đoan có lẽ sau lưng trại Nhật Nguyệt có thế lực mạnh hơn. Với thực lực bây giờ của La Chinh, nếu chọc phải một vị thần thì e rằng sẽ gặp phiền toái lớn.

Hắn cũng không muốn vừa tiến vào Thần Vực, đã bị một đám thần đuổi chạy khắp nơi. Lỡ như không cẩn thận còn đánh mất cả tính mạng, điều này không đáng.

La Chinh nói xong, lại nhắm mắt lại, trong phòng tiếp tục khe khẽ bàn tán.

Với tính cách ngang ngược của trại Nhật Nguyệt. Hôm nay, bọn họ giết người bọn chúng, ngày mai có lẽ chúng sẽ tìm tới cửa. Hứa hẹn của La Chinh đã là sự giúp đỡ rất lớn rồi!

Một đêm này, người dân trong thôn trải qua trong sự lo lắng...

Ngày hôm sau, La Chinh vẫn bình chân như vại, dạy đám Tiểu Văn và Tiểu Ô luyện kiếm.

Tiểu Văn luyện đến một nửa, đôi mắt to chớp một cái, nói với La Chinh: “Thực ra bây giờ, người nên rời khỏi thôn Mông Sơn!”

“Tại sao lại nói thế?” La Chinh cười hỏi.

“Trại Nhật Nguyệt sẽ không chịu để yên đâu, mà người chỉ có một mình.” Tiểu Văn lộ vẻ lo lắng.

Có lẽ đám Tiểu Ô cũng nghĩ như vậy, bọn họ biết lai lịch La Chinh không tầm thường, chắc hắn bất đắc dĩ nên mới phải trốn trong thôn Mông Sơn. Nếu cuốn vào cuộc phân tranh với trại Nhật Nguyệt thì có lẽ hắn sẽ bại lộ chính mình. Điều này tuyệt đối không phải cách làm sáng suốt.

Bọn họ hiểu được đạo lý đó, nhưng La Chinh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bọn họ, sao bọn họ có thể bằng lòng buông tay chứ?

La Chinh khẽ cười: “Không sao...”

Hắn đã biết được thành lớn gần thôn Mông Sơn nhất tên là thành Kính, nhưng cách đây cả tỉ dặm.

Thành Kính là một trong bảy thần thành lớn của Trường Không Vực, chỉ có trong thành Kính mới có thần qua lại. Cho dù trại Nhật Nguyệt có mời được kẻ mạnh đến giúp đỡ thì cũng sẽ không thể lập tức tìm được hắn.

Giống như suy nghĩ của người dân trong thôn. Ngày hôm trước, trại Nhật Nguyệt phái bảy tên võ giả đến, nhưng không tên nào trở lại. Trại Nhật Nguyệt lập tức bắt đầu nghi ngờ, bèn phái người tìm hiểu. Sau đó bọn chúng nhìn thấy bảy tên võ giả bị các thần dân giết chết, lột sạch ném vào vùng hoang dã.

Trại chủ rất tức giận, lập tức dắt theo thuộc hạ xông đến thôn Mông Sơn.

Trại chủ là võ giả chứng thần nên gã tương đối cẩn thận. Gã biết năng lực của thuộc hạ mình, bảy tên võ giả Thần Cực Cảnh muốn giết sạch thôn Mông Sơn tuyệt đối là dư dả, vậy mà lại bị giết hết, tất nhiên trong đó có chỗ kỳ lạ.

Khi trại chủ dẫn theo ba bốn mươi võ giả tới thôn Mông Sơn, chỉ thấy một thanh niên ngồi im ở cửa thôn.

“Võ giả chứng thần!”

Gã trại chủ này là võ giả chứng thần, tất nhiên là biết nhìn người hơn mấy tên lâu la bình thường rất nhiều. Gã liếc mắt đánh giá một cái là biết La Chinh không hề tầm thường. Cho dù La Chinh đã cố ý giấu đi, nhưng hơi thở tùy ý tản mát ra vẫn khiến trại chủ giật mình.

“Ta sẽ bảo vệ thôn Mông Sơn, rời khỏi nơi này đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” La Chinh mở miệng nói trước.



Giọng nói đó vừa truyền tới, đám thuộc hạ bên cạnh trại chủ lập tức ầm ĩ, giống như bị sỉ nhục.

“Ngươi là ai! Còn không mau dập đầu nhận lỗi với trại chủ bọn ta, sau đó lấy cái chết tạ tội!”

“Chỉ là một tên võ giả chứng thần mà đã cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ à? Trại chủ của bọn ta sẽ khiến ngươi hối hận khi được sinh ra trên đời này!”

“...”

“Câm miệng hết cho ông!”

Trại chủ lớn tiếng quát đám thuộc hạ của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm La Chinh, chắp tay nói: “Không biết sư phụ các hạ là ai? Có thể cho ta biết danh hiệu không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.