Bách Luyện Thành Thần

Chương 1734





Sau khi con dế đầu tiên bổ nhào đến bị đập bay đi, tất cả các con dế khác đều lập tức hành động.

“Lộp bộp, lộp bộp…”

Những con dế đều xông tới với tốc độ vô cùng nhanh. Trong chớp mắt, đám dế đen sì đông lít nhít đã vây chặt lấy La Chinh, rõ ràng là muốn dựa vào số lượng để nuốt sạch hắn.

Nhưng đám dế này nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Xúc tu với sức mạnh vô địch của chúng lại không thể cấu xé được con mồi trước mặt. Thậm chí còn không thể lưu lại bất cứ vết thương nào trên người La Chinh.

La Chinh bị đè ở dưới cùng thở phào một cái. Khi bị đám côn trùng đen sì này nhào vào, mặc dù không có vết thương nào nhưng trong lòng vẫn rất hoảng sợ.

Hắn xoay người, nhấc chân giẫm mạnh xuống đất.

Con dế dưới chân bị La Chinh đạp chui thẳng vào trong đất.

Nếu như là ở trong vũ trụ, cái giậm chân này của La Chinh sẽ có uy lực cực lớn, có thể trực tiếp tạo ra một hang động. Nhưng lúc này lại chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ, thậm chí ngay cả một con dế cũng không thể giẫm chết.

Nhưng mượn sức mạnh này, La Chinh lao lên không trung, quăng những con dế bám trên người mình ra, rồi lập tức rơi xuống nơi cách đó không xa.

Dường như những con dế này sở hữu thần thông cực mạnh, thậm chí có thể tránh được thần thức do La Chinh phóng ra. Nhưng thực lực của chúng lại không mạnh lắm, thuộc sinh linh tầng thấp nhất trong Thần Vực.

“Lộp bộp, lộp bộp…”

Những con dế thấy La Chinh tháo chạy thì lại nhảy lên, giương cánh bay tiếp tục đuổi theo hắn.

La Chinh thở dài. Dù sao thì dường như vườn rau xanh mướt này cũng trải dài vô tận. Nếu những con côn trùng này không biết sống chết mà xông lên, hắn cũng lười chạy, coi như là giết thời gian vậy.

Ngay lập tức, hắn nhắm hai mắt lại, bề mặt linh hồn bỗng lóe lên ánh sáng vàng. Sau khi được thắp lên, ánh sáng vàng đó lập tức tản ra toàn bộ bề mặt linh hồn. Từng thanh kiếm nhỏ màu vàng từ từ chuyển động xoay quanh linh hồn La Chinh.

Ngoài đan điển, La Chinh còn có thể mượn năng lực linh hồn.

Đợi đến khi một đám dế lớn bổ nhào đến, La Chinh đột nhiên mở mắt.

Lúc này, trong đôi mắt hắn bắt đầu tản ra ánh sáng vàng mãnh liệt.

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Trong những ánh sáng vàng đó ẩn chứa hơi thở rất sắc bén. Thực chất, những hơi thở này chính là từng thanh kiếm nhỏ vô hình.. Thậm chí năm đó, những thanh kiếm nhỏ giống như thực chất này đã phá tan được cả một vách núi.

Nhưng chỗ lợi hại thực sự của những thanh kiếm nhỏ vô hình này là chúng tấn công vào linh hồn.

Lực phòng ngự của những con dế này rất mạnh, có thể chịu đựng được công kích của cơ thể La Chinh. Nhưng là sinh linh đẳng cấp thấp nhất, linh hồn của bọn chúng lại yếu ớt đến đáng thương. Khí thế của La Chinh ùn ùn tản ra, giống như ngàn vạn mũi tên vô hình bắn ra. Lúc xuyên qua đầu những con dế này thì lập tức xóa sạch linh hồn của chúng.

“Phốc phốc phốc…”

Sau khi linh hồn của những con dế đang nhảy lên bị tiêu diệt, cơ thể chúng lập tức rơi xuống vườn rau, căn bản không thể chống cự.

Từng đợt dế trước mặt bị ánh mắt của La Chinh “trừng” chết, những con dế đằng sau vẫn tiếp tục xông lên.

Dần dần, xác của những con dế này biến thành một ngọn núi nhỏ, chất đống trước mặt La Chinh. Những con dế này chỉ bị tiêu diệt linh hồn, không phải là hoàn toàn chết đi. Thậm chí cơ thể chúng vẫn còn sự sống. Những chiếc chân dế thô cứng vẫn còn không ngừng quẫy đạp, giật giật.

Những con dế này cũng có trí tuệ nhất định, thấy đồng bọn chết thảm, những con dế cuối cùng cũng hiểu ra, La Chinh không phải là con mồi của bọn chúng.

Vì vậy một loạt tiếng “lộp bộp” dày đặc vang lên, những con dế vây quanh lập tức bỏ chạy sạch sẽ.

La Chinh chép miệng. Sau đó định quay đầu rời đi, tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng hắn quét mắt một lượt, lại trông thấy một ánh lửa đang bay về phía bên này. Bởi vì sương mù bao phủ nên La Chinh không nhìn thấy rõ, hắn cho rằng trận đấu vừa rồi đã dẫn đến hung vật khác, nên tất nhiên là trở nên cảnh giác.

Nhưng sau khi ánh lửa đó xuyên qua sương mù, La Chinh thở phào nhẹ nhõm.

Hắn trông thấy một con trâu lớn, thân hình giống voi. Con trâu lớn này có một cặp sừng màu đỏ, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trông rất phi phàm. Nhưng điều thực sự khiến La Chinh buông lơi cảnh giác, thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm lại là thứ ở trên lưng nó.

Trên lưng nó là một cậu nhóc đang giơ cao cây đuốc.

Trong mắt La Chinh, cậu bé đó giống như là ốc đảo trên sa mạc vậy.

Mặc dù La Chinh đã có sẵn chủ ý, chỉ cần cặm cụi đi về một hướng, thì nhất định có thể đi đến tận cùng của vườn rau này. Nhưng rốt cuộc chỗ tận cùng này có bao xa, trong lòng hắn lại không rõ.

Nếu như có người có thể chỉ dẫn thì tốt quá rồi.

Hơn nữa, bây giờ La Chinh mới vừa vào Thần Vực, còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng không biết quy tắc hành sự và phong thổ trong Thần Vực. Nếu như có thể hiểu biết thêm thông qua cậu bé này thì đúng là lựa chọn quá tuyệt rồi.

“A! Nhiều linh trùng chết quá! Có chuyện gì vậy?”

Cậu bé này có đôi mắt đen láy, làn da trắng nõn, vô cùng đáng yêu. La Chinh đứng sau ngọn núi thi thể côn trùng nên cậu bé không chú ý đến. Không biết vì sao, sau khi trông thấy những thi thể này, cậu bé tỏ ra khá vui vẻ.

Thì ra những con dế này gọi là linh trùng. La Chinh nhếch miệng, hắn đã thu được thông tin đầu tiên.

Thấy cậu bé này vui vẻ như vậy, có lẽ giết chết những con linh trùng này là một việc có lợi với cậu bé. Có thể là những con linh trùng này vô cùng quý báu, cũng có thể là vì vườn rau này được diệt sâu hại, cũng có thể là cả hai đều đúng.

La Chinh nghi vậy, bèn lập tức bước ra một bước, nói: “Những con linh trùng này do ta giết.”

“A...”

Lúc này đã là đêm khuya, xung quanh tối om, cậu bé quen thuộc với vườn rau này nên mới dám một mình cưỡi trâu tới. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người, khiến cậu bé bị dọa một phen, ngọn đuốc trong tay cũng run rẩy theo.

“Ngươi, ngươi là ai?” Cậu bé nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.

La Chinh chắp tay: “Ta đi qua chỗ này, không cẩn thận bị lạc đường, rất xin lỗi.”

“Lạc đường?” Cậu bé xoay tròn con ngươi, trong mắt lộ ra chút xảo trá. Cho dù chỉ là lóe lên nhưng vẫn bị La Chinh bắt gặp. Sau đó cậu bé cười hi hi, “Cho dù là lạc đường thì cũng làm sao có thể chạy tới trong vườn rau của ta được. Ngươi định ra ngoài thế nào?”

“Đi về phía bắc, ta nghĩ cuối cùng vẫn sẽ có thể tìm được đường ra.” La Chinh thật thà đáp. Hắn cảm thấy cậu nhóc này có vẻ có chút xảo quyệt, dù trong lòng cảnh giác nhưng vẫn trả lời thật.

“Ha ha, đi về phía bắc có thể tìm được đường ra?” Cậu bé cười thành tiếng. “Đi về phía bắc là chết đó, để xem ba trăm năm nữa ngươi có thể tìm được đường ra không!”

Nghe vậy, La Chinh thầm giật mình.

Mặc dù hắn đã sớm nghe nói diện tích của Thần Vực vô cùng lớn, vũ trụ tuyệt đối không thể so sánh được, nhưng không ngờ có thể lớn đến mức này. Dựa vào tốc độ của hắn, muốn ra khỏi mảnh vườn này cần đến ba trăm năm ư?

Thấy vẻ mặt này của La Chinh, cậu bé lại cười, “Ta nói thật đó. May mắn hôm nay ngươi gặp được ta, nếu không chắc chắn đến chết ngươi cũng không tìm được đường ra đâu! Nhanh lên đây, để Nhị Hoàng của ta đưa ngươi ra!”

Nói rồi, cậu bé liền đập vào sau lưng con trâu lớn.

Con trâu lớn này cao tới ba trượng, lưng cũng vô cùng rộng, phía trên ngồi mười người cũng không vấn đề gì.

Thấy dáng vẻ thành thật của cậu nhóc, thậm chí La Chinh còn nghi ngờ bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Hắn không do dự chút nào mà lập tức nhảy một bước lên lưng con trâu. Sau đó, hắn nghe thấy cậu bé đập vào lưng con trâu, giọng nói giòn tan: “Nhị Hoàng, đưa ta về!”

Con trâu lớn liền cúi đầu tiến về phía trước.

.

Động tác của con trâu vô cùng chậm chạp, giống như một con trâu bình thường đi cày trên vườn rau, nhưng La Chinh lại cảm thấy không gian xung quanh đang thay đổi. Nó giống như ảo giác vậy. Rõ ràng con trâu đang đi chầm chậm, nhưng lại giống như đang chở hắn tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh. Trong lòng hắn thầm cảm thấy thần kỳ.

“Trong vườn rau này nhiều cây con như vậy, không biết là giống cây gì?” La Chinh cẩn thận hỏi. Mặc dù trước mặt là một cậu bé không hề có tâm cơ, nhưng trong Thần Vực, tất cả mọi việc đều cần phải cẩn thận.

“Ngay cả cái này ngươi cũng không biết. Ngươi từ bên ngoài tới sao?” Cậu bé hỏi ngược lại.

La Chinh do dự một lát, “Xem như là vậy đi.”

“Trong vườn rau này đều trồng gạo Ngọc Tiên. Đó đều là lương thực của thần dân.” Cậu bé trả lời. “Chỉ có Trường Không Vực chúng ta mới có gạo Ngọc Tiên thôi! Đây là đặc sản đó!”

Thần dân, Trường Không Vực? La Chinh thầm đọc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.