Bách Luyện Thành Thần

Chương 1730





Hình thể của chó ngao nhỏ hơn con vượn trắng kia nhiều lần, nhưng với tư cách là chân linh, nó cũng cực kỳ mạnh!

Sau khi cắn xuống một cái, đột nhiên có một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên!

Cánh tay vượn cường tráng kia bị đứt rời chỉ với một nhát cắn. Đương nhiên, La Chinh cũng rơi xuống cùng với nửa cái tay cụt kia.

“Grào!”

Con vượn lớn màu trắng kêu lên một tiếng đau đớn, trong con mắt tròn trịa kia bắn ra lửa giận, một cánh tay khác vung vẩy, tát về phía trước mặt chó ngao kinh hồn!

Nhưng mà chó ngao kinh hồn cũng cực kỳ nhanh nhạy.

Sau khi cắn đứt cánh tay của vượn trắng, nó lại nhảy lên một lần nữa, tránh được cái tát kia. Ngay sau đó, nó bèn leo lên theo cánh tay khác còn sót lại của vượn trắng. Khi lên đến vai của vượn trắng, nó lại nhào về phía trước một lần nữa, há to miệng cắn về phía cổ họng của con vượn trắng!

Nhưng khi con chó ngao kinh hồn chỉ cách cổ họng con vượn lớn màu trắng vẻn vẹn có vài thước thì bỗng có một bóng trắng lướt qua, một nắm tay lớn như ngọn núi nhỏ nện lên người con chó ngao kinh hồn!

“Ầm!”

“Ẳng ẳng…”

Cùng với một tiếng vang thật lớn, con chó ngao kinh hồn kêu thảm thiết một tiếng, bị nện thẳng vào trong Tiên Phủ…

Không ngờ ngoài Tiên Phủ lại xuất hiện thêm một con vượn lớn nữa!

Toàn thân con vượn lớn thứ hai này cũng là màu trắng, nhưng trên đỉnh đầu có một nhúm lông đỏ, giống như ngọn lửa không ngừng lay động ở trên đỉnh đầu nó. “Grào…” trong miệng con vượn lớn lông đỏ kia phát ra tiếng gào to trầm thấp, rõ ràng là cực kỳ phẫn nộ.

Mặc dù con chó ngao kinh hồn bị con vượn trắng thứ hai đánh một quyền, nhưng trong nháy mắt rơi xuống đất, nó bèn mượn thế lăn mình trên mặt đất, hạ thấp thân thể cảnh giác nhìn hai con vượn lớn ở ngoài Tiên Phủ. Nó lộ ra hai cái răng nanh dài nhỏ, cũng thấp giọng gầm gừ, nhưng không dám nhào tới nữa.

Giờ phút này, La Chinh vừa mới giãy giụa thoát ra khỏi cánh tay bị đứt của con vượn trắng, thấy con chó ngao có vẻ sợ hãi, hắn bèn cảm thấy khó hiểu.

Trong mắt hắn, “Đại Hắc” phải rất lợi hại mới đúng. Mặc dù hai con vượn lớn kia rất mạnh, nhưng chưa đáng để khiến nó thấy sợ hãi. Song hiện tại, Đại Hắc lại không dám lao ra ngoài Tiên Phủ.

Nhưng mà ngay sau đó, La Chinh hiểu được chó ngao kinh hồn đang sợ hãi cái gì!

Ở ngoài Tiên Phủ, một con vượn lớn ló đầu xuất hiện ngoài tường. Chỉ trong chốc lát như vậy, lại đã xuất hiện hơn mười con vượn, hơn nữa những con sau còn lớn hơn con trước!

Con vượn lớn đầu tiên đột kích La Chinh có toàn thân màu trắng, con vượn lớn thứ hai có một nhúm lông như ngọn lửa trên đỉnh đầu, lớn hơn con thứ nhất gấp ba lần, thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều. Những con vượn lớn xuất hiện phía sau càng là lớn đến mức bất thường, hơn nữa cả đầu chúng nó đều là lông đỏ.

Con vượn lớn ban đầu kia chỉ là vượn con trong loài vượn này thôi. Những con vượn lớn đầu đầy lông đỏ này đứng sừng sững bên ngoài Tiên Phủ, giống như một loạt dãy núi lớn, vây kín bên hông Tiên Phủ!

“Viu...”

Sau khi những con vượn lớn này xuất hiện, trên bầu trời lại xuất hiện từng con chim lớn màu đen có dáng người khổng lồ. Những con chim màu đen kia đều có bốn đôi cánh, lông chim khắp người nhô ra giống như từng cây châm dài vậy. Trong Thần Vực khó mà ngưng tụ quy tắc hệ Phong để phi hành, nhưng những con chim này dựa vào hai cánh to lớn để bay.

“Nhiều quá…”

Có khoảng hơn năm sáu mươi con chim lớn màu đen lượn vòng trên bầu trời Tiên Phủ. Chỉ xem hơi thở phát ra từ những con chim lớn màu đen này là biết chúng nó không hề yếu hơn những con vượn lớn kia.

“Vù vù vù…”

Sau khi chim lớn màu đen xuất hiện, lại xuất hiện chi chít sâu lớn màu xám.

Những con sâu lớn màu xám này không lớn đến mức bất thường như chim màu đen và vượn màu trắng, nhưng mỗi một con đều cao cỡ một người, lại còn chi chít ùn ùn kéo đến. Nhìn từ xa giống như một đám mây màu xám khổng lồ, khiến người ta thấy mà da đầu run lên.

Giữa những con sâu lớn màu xám này, có một con sâu lớn màu đỏ thẫm, được những con sâu lớn màu xám khác cõng đi. Con sâu lớn màu đỏ thẫm kia mở to đôi mắt kép, nhìn chằm chằm vào La Chinh, dường như đang suy nghĩ gì đó. Rất rõ ràng, trong rừng Lang Tuyền này, cho dù là vượn lớn hay chim đen, hay hoặc là những con sâu này thì đều có trí khôn cực cao.

Suy cho cùng, La Chinh mới chỉ vừa kiểm soát được Tiên Phủ. Hơi thở do những sinh linh bất thường của Thần Vực tản ra lại gần như tương đương với thần, khiến hắn khó tránh khỏi có chút hốt hoảng khi đối mặt với cảnh tượng này …

“Chắc hẳn chúng nó thèm muốn đồ trong Tiên Phủ.” A Phúc thấy cảnh tượng này, thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, ông nói với La Chinh: “Chủ nhân, mở toàn bộ sát trận trong Tiên Phủ ra là được.” Lúc trước, ông muốn hướng dẫn La Chinh làm quen một chút để biết cách kiểm soát Tiên Phủ này như thế nào, vì thế mới bảo La Chinh thả Đại Hắc ra. Không ngờ kết giới Không Phao bao phủ Tiên Phủ vừa mới mở ra, những yêu ma quỷ quái này đã đồng loạt xuất hiện, phản ứng thật sự quá nhanh. Phải biết rằng, lần gần nhất mà kết giới Không Phao mở ra đã cách đây vô số năm…

“Đúng rồi! Những trận pháp kia!”

Lần đầu tiên hoàn toàn kiểm soát Tiên Phủ này, xét cho cùng La Chinh vẫn có phần lóng ngóng. Nghe A Phúc nhắc nhở, La Chinh mới nhanh chóng tỉnh ngộ.

Trên thực tế, những sinh linh này chỉ bao vây mà chưa tấn công, chính là vì e ngại các sát trận trong Tiên Phủ. Con vượn trắng đầu tiên tấn công La Chinh, chính là đang thử thăm dò những sát trận kia trong Tiên Phủ có mất đi hiệu lực hay không…

Cùng với việc nhóm sinh vật hung ác này tụ tập ở đây càng lúc càng nhiều, chúng nó càng lúc càng không kiềm chế được, bất cứ lúc nào cũng có thể chen vào!

“Grào!”

Một con vượn trắng đứng đầu đột nhiên hú lên một tiếng, hai cánh tay mở ra, muốn vượt qua tường ngoài của Tiên Phủ. Những con chim lạ và đám sâu lớn đông nghịt kia cũng vội vàng lên cùng.

“Mau!”

A Phúc biến sắc, vội la lên.

Suy nghĩ trong đầu La Chinh nhanh chóng vụt qua, hắn lập tức mở ra tất cả trận pháp, không thèm quan tâm tới thứ tự trước sau nữa.

“Vù...”

Từ chỗ sâu trong Tiên Phủ, một thanh trường kiếm bảy màu từ từ bay lên. Sau khi trường kiếm bảy màu kia bay lên, từ giữa lại bắn ra từng bóng kiếm màu sắc rực rỡ!

“Xiu xiu xiu xiu xiu…”

Những bóng kiếm rực rỡ này được bắn ra hàng loạt với tốc độ cực nhanh, gần như không có gì cản được. Nếu bắn trúng người con vượn màu trắng thì để lại một lỗ lớn máu chảy đầm đìa. Nếu đánh trúng cơ thể của những con sâu màu xám kia thì trực tiếp biến con sâu lớn kia thành tro bụi!

“Xèo xèo...”

“Grào!”

“Cạc cạc…”

Trong Tiên Phủ vang lên đủ các tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, các loài sinh vật hung dữ kia đều chết thảm dưới những bóng kiếm rực rỡ kia!

“Leng keng leng keng leng keng leng keng…”

Vài bóng kiếm đánh trúng con sâu lớn màu đỏ thẫm ở khoảng cách xa kia, phát ra từng tiếng kim loại đánh thép giòn vang. Không ngờ con sâu lớn màu đỏ thẫm kia lại có thể ngăn cản được sự tấn công của bóng kiếm màu sắc này!

Trong khoảng thời gian ngắn, những sinh vật hung dữ này đã bị thương vong nặng nề, nhưng chúng lại hề không có ý rút lui. Chúng chia ra ba đường, rồi bay về phía La Chinh, A Phúc và Đại Hắc!

Nhưng ngay khi bọn chúng vượt qua quảng trường của Tiên Phủ, muốn xông vào trong nội viện thì từ trong đình nghỉ mát lại hiện ra ảo ảnh một hình người nhỏ và một cái chùy lớn. Hình người bé kia không có chút biểu cảm nào, sau khi xuất hiện liền ôm lấy chùy lớn bên cạnh đột nhiên vung lên, đập thật mạnh về phía đỉnh của đình nghỉ mát kia!

“Loảng xoảng!”

Cái chùy kia giống như đánh lên một cái chiêng lớn, phát ra một tiếng nổ đùng, đồng thời bộc phát ra một luồng sức mạnh vô hình, lan rộng về bốn phương tám hướng giống như nước lũ.

Sức mạnh này không hề ảnh hưởng đến La Chinh, A Phúc và con Đại Hắc kia, nhưng dường như có hiệu quả khi đối mặt với những sinh vật hung ác trong rừng Lang Tuyền. Khi những sinh vật hung ác kia rơi vào trong cơn lũ sức mạnh thì liền bị nước lũ vô hình kia nhanh chóng đẩy ra khỏi Tiên Phủ!

“Xèo xèo xèo xèo…”

Con sâu lớn màu đỏ thẫm kia không cam lòng bị loại trừ như vậy. Nó nhạy bén cảm nhận được sự tồn tại của La Chinh, dường như biết La Chinh chính là nhân vật mấu chốt trong Tiên Phủ. Lúc này, nó mở rộng sáu cặp cánh màu đỏ tươi, chống lại cơn lũ sức mạnh kia mà lao về phía La Chinh. Nước lũ vô hình kia rất mạnh, khiến đường bay trên không của nó trở nên xiêu vẹo, song tốc độ vẫn nhanh kinh người. Trong nháy mắt, nó chỉ còn cách La Chinh có hai ba thước!

Với khoảng cách này, La Chinh có thể thấy rõ xúc tu giống như lưỡi liềm của nó, cũng có thể ngửi được mùi tanh hôi trên người con sâu này tỏa ra.

Khi con sâu lớn màu đỏ thẫm này mở xúc tu ra, muốn cắn một phát vào đầu La Chinh thì từng luồng ánh sáng bảy màu lại phóng tới một lần nữa…

Vốn dĩ, trường kiếm bảy màu kia đang không ngừng bắn ra bóng kiếm để giết chết những sinh vật hung ác kia. Nhưng phần lớn sinh vật hung ác đều đã bị luồng nước lũ sức mạnh kia đẩy ra khỏi Tiên Phủ. Thế nên tất nhiên là bây giờ trường kiếm bảy màu kia sẽ chĩa mũi kiếm vào con sâu lớn màu đỏ thẫm này!

“Leng keng leng keng leng keng leng keng leng keng…”

Bề ngoài con sâu lớn màu đỏ thẫm này lập tức nổi lên một luồng ánh sáng hình cung màu máu, ngăn cản trường kiếm bảy màu kia. Nhưng thân hình của nó lại không tự chủ mà bị bóng kiếm kia ép lui về phía sau liên tục, cũng cách La Chinh càng lúc càng xa!

La Chinh phản ứng kịp thời bèn quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng nhảy vào trong đình nghỉ mát.

“Loảng xoảng!”

Đỉnh đình nghỉ mát vang lên tiếng nổ lớn lần thứ hai, một luồng nước lũ sức mạnh lại tuôn ra bốn phương tám hướng. Con sâu lớn màu đỏ thẫm kia muốn ngăn cản bóng kiếm bảy màu này, nên rốt cuộc không còn sức để chống lại nước lũ sức mạnh nữa. Thân sâu cao cỡ một người kia không tự chủ được mà lăn lộn trên không trung, trong nháy mắt đã bị hất ra khỏi Tiên Phủ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.