Bách Luyện Thành Thần

Chương 1581





“Nơi tàn sát Nhân tộc là ở đâu?” La Chinh nhìn chằm chằm vào đối phương rồi hỏi.

Thấy ánh mắt của La Chinh, Long Vinh bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Người này không định một thân một mình xông vào trong đó chứ?

Thất Tuyệt giới không được tính là Đại Giới quan trọng, nhưng Thánh tộc vẫn đưa không ít đội ngũ đến trấn giữ ở đây. Mặc dù nơi này không có Thiên Tôn nào, nhưng cũng có mấy Giới Chủ, thậm chí là tận hai Đại Giới Chủ…

Đúng là thực lực của tên Giới chủ Nhân tộc trước mắt này khá cao, nhưng muốn dựa vào mình hắn mà chống lại cả Thất Tuyệt giới của Thánh tộc ư? Thế thì không khỏi quá ngây thơ rồi…

Nhưng Long Vinh vẫn rất sẵn lòng chứng kiến tên này đi nộp mạng.

“Ở tiên thành Thất Tuyệt. Tất cả mọi người đều bị áp giải đến đó. Nhưng nơi đó có tận chín Giới Chủ và hai Đại Giới Chủ canh giữ, ta khuyên ngươi nên…”

Long Vinh chưa nói xong thì La Chinh đã cắt ngang lời hắn, thản nhiên nói, “Khiêu khích không có tác dụng đâu.”

Tim Long Vinh lập tức nảy lên, gã mong sao La Chinh sẽ đi tiên thành Thất Tuyệt nộp mạng, nên mới nói ngược tiếng lòng để khiêu khích hắn đi nơi đó.

“Tuy ta vốn không định để ngươi sống.” La Chinh nở nụ cười thản nhiên, “Nhưng bây giờ ta tha cho ngươi một mạng, để ngươi thấy ta đi tiên thành Thất Tuyệt!”

Sau khi nói xong, La Chinh đưa tay búng nhẹ vào trán Long Vinh. Một luồng sức mạnh kỳ lạ được nhét vào đầu gã như một con rắn nhỏ.

Sức mạnh đó rung chuyển trong đầu Long Vinh, khiến hai mắt hắn tối sầm lại, ngất đi ngay lập tức.

La Chinh đưa mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng tập trung về một phía. Bóng người hắn chợt lóe lên, đi vào cơn mưa máu. Vừa đạp chân vào không khí, cả người hắn đã dịch chuyển đi hơn trăm dặm…

Điểm quan trọng nhất trong thuật dịch chuyển không gian của quy tắc không gian chính là một bước trăm dặm, hay co nghĩa một bước chân sẽ đi được khoảng cách trăm dặm.

Trong vũ trụ Đại Diễn này, La Chinh sẽ không lạc đường.

Trong tay hắn có Na Di Lệnh, còn có cả Thét Lệnh. Với hắn, toàn bộ vũ trụ Đại Diễn hoàn toàn không hề có chướng ngại nào. Nhưng lúc này, La Chinh không vội vã trở về Thiên Vị tộc. Hắn thấy mình cần phải làm vài việc gì đó.

Sau khi hắn trở thành Giới Chủ thì chuyện vượt qua Đại Giới đã không còn khó khăn.

Nếu võ giả Thần Hải Cảnh không dùng lối đi không gian thì cần đến mấy chục năm mới đi bộ qua một Đại Giới. Nhưng với La Chinh, việc đi hết toàn bộ Đại Giới chỉ cần vài ngày mà thôi.

Từng áng mây màu máu không ngừng vần vũ trên bầu trời, giống như có hàng nghìn hàng vạn oán linh đang gào thét trong đó. Trên đường đi, La Chinh luôn phải đi trong cơn mưa máu.

Những giọt máu đỏ tươi rơi trúng người La Chinh khiến ánh mắt của hắn mỗi lúc một lạnh lùng hơn. Phải giết hại bao nhiêu sinh linh Nhân tộc mới có cơn mưa máu này đây?

Sau thời gian một nén hương, La Chinh dừng mắt lại ở một khe núi dưới chân.

Trong khe núi chật hẹp đó có rất nhiều người chen chúc nhau đi qua, còn có một vài võ giả Thánh tộc.

Tu vi của những võ giả Thánh tộc kia không cao, chẳng qua chỉ là Thần Đan Cảnh và Hư Kiếp Cảnh, nhưng họ đã có thể áp giải mấy trăm nghìn người thường của Nhân tộc.

La Chinh hơi nheo mắt lại, hắn lập tức đổi hướng, lao nhanh về phía khe núi này.

Mọi người trong khe núi xếp thành một hàng dài, chậm chạp đi dọc theo con đường lầy lội. Sau khi mưa máu đã tạnh, nó tạo thành những vũng bùn màu máu đỏ thẫm dưới đất, tỏa ra mùi tanh khiến người ngửi phát ốm. Nơi này lầy lội trơn trượt, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị ngã.

Hầu hết Nhân tộc kia đều là người thường, tuy họ sinh ra ở Thượng Giới nhưng chưa từng tu luyện võ đạo.

Không phải người nào cũng có năng khiếu để trở thành võ giả, nên võ giả Tiên Thiên Cảnh đã là kẻ mạnh bậc nhất với họ.

“Nhanh lên, rề rà ở đó làm gì!” Một võ giả Thần Đan Cảnh của Thánh tộc lơ lửng trên đầu mọi người, trong tay gã cầm một chiếc roi đen, quát lớn với đám đông chen chúc bên dưới.

Những người thường đó là con dân của Khê quốc trong Thất Tuyệt giới.

Với võ giả, một ngày đi hàng chục nghìn dặm không phải là việc gì khó. Nhưng với người thường, một ngày có thể lết được hai mươi dặm đường thì đã coi như là thể lực cực tốt rồi.

Dưới sự chăn dắt của võ giả Thánh tộc, hôm nay họ đã lết đi được bốn mươi dặm đường. Mỗi người đều mệt đến sức cùng lực kiệt, sức chịu đựng của họ đã gần đến giới hạn.

Hơn nữa, không ít người già, trẻ nhỏ, người bệnh và người tàn tật đã bỏ mạng dọc đường. Hầu hết những người sống sót đều là thanh niên trai tráng, có rất ít người già và trẻ con.

“Bà ơi, sao họ lại hung dữ thế ạ?” Một cô bé trông như bảy tám tuổi nhìn chăm chú vào võ giả Thánh tộc trên trời rồi hỏi. Cô bé thắt bím tóc hai bên, có vẻ tràn đầy sức sống, đúng là đang tuổi ngây thơ hồn nhiên mà lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy.

Khuôn mặt của bà lão bên cạnh cô bé đầy vẻ đau khổ. Với tuổi tác như bà, việc đi được bốn mươi dặm đường đã có thể coi như kỳ tích, nhưng mấy đại nhân của Thánh tộc kia vẫn không hài lòng. Trong mắt bọn họ thì tốc độ này vẫn hết sức chậm chạp…

Không ai dám dừng lại cả, kết cục thảm hại của những người đi trước đã rành rành ngay trước mắt!

“Cháu à, đừng hỏi nữa.” Bà cụ yếu ớt trả lời.

Vừa dứt lời thì bà cụ đã bị trượt chân, tấm lưng còng lập tức mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất, không còn sức để đứng lên!

“Bà nội, bà nội ơi…”

Cô bé hét to, nhưng dù có gọi thế nào thì cụ bà kia cũng không mở mắt ra.

Đường đi trong khe núi khá hẹp, vì bà cụ ngã nên lập tức cản trở dòng người phía sau.

Một võ giả Thần Đan Cảnh trên trời chú ý đến huyên náo bên này nên bèn cầm roi dài trong tay, bay vụt đến, “Có chuyện gì đấy!” .

Thấy gã đến đây, mọi người đều sợ tái mặt.

Trong đó có một người lên tiếng: “Bẩm đại nhân Thánh tộc, hôm nay chúng ta đã ráng đi bốn mươi dặm đường, thật sự là mệt đến mức không đi nổi nữa, có thể nghỉ một lát không ạ?”

“Nghỉ một lát à?” Võ giả Thánh tộc cười lạnh, “Bớt nói tào lao với ông đi, áp giải các ngươi đến tiên thành Thất Tuyệt trong vòng ba ngày chính là nhiệm vụ của ta! Nếu trì hoãn thời gian của ta, tất cả các ngươi đều phải chết!”

Nói rồi cây roi trong tay gã lập tức quất về phía dưới như một con trăn!

Có lẽ trong vũ trụ Đại Diễn, võ giả Thần Đan Cảnh thật không đáng nhắc tới, nhưng nếu để đối phó với những người thường không hề có sức phản kháng thì họ lại là kẻ nắm giữ sinh tử.

Hướng mà chiếc roi kia quất đến chính là nơi bà cụ kia nằm xuống.

Cô bé bện tóc đuôi sam kia còn đang bất lực dựa vào người bà cụ mà khóc thút thít, không hề nhận ra nguy hiểm ở ngay trên đầu.

Sau khi Thánh tộc giành được Thất Tuyệt giới, bọn họ bèn bắt đầu một cuộc giết chóc với quy mô lớn chưa từng có. Nhưng lúc đầu, cuộc giết chóc chưa lan đến chỗ người thường.

Trước hết, bọn họ xóa sổ ba thánh địa trong Thất Tuyệt giới.

Khi đó, Thánh chủ “Kiều Song Kiếm” của thánh địa Thất Tuyệt dẫn đầu đội tinh nhuệ trong thánh địa nỗ lực chống cự. Cuối cùng, tất cả mọi người, ngay cả bản thân Thánh chủ cũng ngã xuống.

Tốn không đến ba ngày, toàn bộ Thánh tộc đã giành được ba thánh địa, tốc độ nhanh đến khiến người ta líu lưỡi.

Ngay cả sau khi chiếm cứ được Thất Tuyệt giới, lúc đầu Thánh tộc cũng không định ra tay với người thường.

Một Đại Giới thường có hàng chục nghìn quốc gia của người thường. Tu vi của người mạnh nhất trong những quốc gia đó, chẳng qua cũng chỉ đến Chiếu Thần Cảnh, chỉ có rất ít Hư Kiếp Cảnh, nên Thánh tộc có thể phớt lờ sức mạnh của họ.

Mà các quốc gia của người thường thì vẫn luôn vẫn giữ im lặng với Thánh tộc.

Do Thét Lệnh nên người thường cũng biết, vài năm gần đây, có một “Thánh tộc” đang xâm lược khắp vũ trụ. Nhưng rốt cuộc Thánh tộc là gì thì họ lại không hề chú ý. Nói cho cùng thì cuộc chiến tranh đó chẳng liên quan gì lớn đến họ cả.

Họ cho rằng Thánh tộc đánh chiếm Thất Tuyệt giới thì cũng sẽ không ra tay với quốc gia của mình, vì họ không hề có tính uy hiếp.

Nhưng bây giờ lại không giống vậy.

Một đám tinh anh trong liên minh Nhân Đạo sử dụng chiến thuật đánh úp. Thường thì sau khi Thánh tộc chiếm lấy Đại Giới rồi, họ mới lặng lẽ cướp lại.

Vì có quá nhiều Đại Giới, Thánh tộc không thể đưa quá nhiều người đi đóng giữ từng nơi một được.

Liên minh Nhân Đạo áp dụng chiến thuật này khiến Thánh tộc điêu đứng. Họ nhận ra dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm được đến bước cuối cùng. Trong ba năm, họ nuốt chửng được hơn ba nghìn Đại Giới nhưng lại chưa có khả năng xâm chiếm Chư Thần Vô Niệm!

Với Thánh tộc, đây không phải kết quả họ muốn.

Cuối cùng, lãnh đạo Thánh tộc đã đưa ra một giải pháp, chính là lấy thuật huyết chú để phong ấn Đại Giới mà bọn họ đã chiếm được.

Thuật huyết chú là một thuật nguyền rủa tàn ác. Nó cực kỳ nguy hiểm, vì một khi được bố trí thành công thì Nhân tộc tiến vào sẽ lập tức trúng phải ảnh hưởng của nguyền rủa. Cả người Nhân tộc sẽ bị thối rữa, chân nguyên chảy ngược, cuối cùng là chết đi trong giày vò và đau đớn tột cùng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.