“Cả ba nghìn thần đạo đều có thể ngưng tụ ra thần cách. Nhưng trong cấm địa Luyện Thần chưa từng được xây dựng quy tắc Thiên Đạo, các ngươi khó có thể thành thần. Thực ra, dựa vào sức mạnh của các ngươi, ngưng tụ ra thần cách vẫn dễ hơn những người bên ngoài nhiều…”
Giống như Lôi Thiềm, Cung Vũ và một số tinh anh trong tộc của họ, bản thân vốn đã sở hữu thực lực vượt xa các Giới Chủ, có thể sánh ngang với Thiên Tôn. Nhưng nếu lấy tu vi để phân biệt thì thực tế bản thân bọn họ vẫn là Giới Chủ, bởi họ không gánh vác số trời, không ngưng tụ thần cách.
Nhưng bọn họ thuộc một nhóm Giới Chủ có khả năng phát huy đến cực hạn.
Thực lực mạnh hơn những Giới Chủ cấp cao nhiều, hoàn toàn không kém Thiên Tôn.
Nếu như tu luyện thần đạo phù hợp với mình thì ngược lại họ còn dễ dàng đột phá hơn…
“Cơ hội chỉ có một lần, thành công hay không thì phải xem ngộ tính và thực lực của bản thân các ngươi.” Cưu Thánh lạnh nhạt nói.
Lúc này, ánh mắt của đám người bản địa trong cấm địa Luyện Thần đều sáng lấp lánh, chăm chú nhìn vào Cưu Thánh, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết hay nghe sai bất kỳ chữ nào. E rằng đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của họ.
“Băng Sơn tộc tu luyện sức mạnh là chính. Giờ đây võ giả chủ yếu tu luyện thần đạo Sức Mạnh trong Thần Vực không nhiều, nhưng tuyệt đối không thể xem thường thực lực của thần trong thần đạo Sức Mạnh. Đây là người nắm bắt sức mạnh xuất thần nhập hóa, dùng một quyền có thể phá vỡ tất cả…”
Đột nhiên Cưu Thánh bước ra một bước, sức mạnh vô hình tỏa ra dưới chân ông.
Đương nhiên thân hình của Cưu Thánh không cường tráng bằng người Băng Sơn tộc, nhưng kích cỡ một cái đầu chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá sức mạnh.
Trong mắt mọi người, lúc này Cưu Thánh giống như hóa thân của sức mạnh, động tay nhấc chân là có thể đập tan hư không.
Trên thực tế, sức mạnh mà ông sử dụng không nhiều, thậm chí còn không bằng một phần mười của Lôi Thiềm. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng sức phá hủy từ một chút sức mạnh này còn có thể vượt qua phần sức mạnh mà đám Lôi Thiềm thi triển ra hàng trăm lần.
Mắt thấy Cưu Thánh đang từ từ bước lên, đi đến phía trước Lôi Thiềm. Sức mạnh vô hình không ngừng xoay tròn, hóa thành một tinh thể nhỏ.
Tinh thể này lóe lên bảy sắc cầu vồng, giống như nguồn sức mạnh.
“Chủ, chủ nhân… Đây chỉ là nguồn sức mạnh mà thôi.” Lôi Thiềm cũng không biết xưng hô với Cưu Thánh thế nào nên liền mở miệng xưng hô như vậy.
Cưu Thánh cười nhạt: “Thực ra lực thần đạo rất tùy ý. Các ngươi chưa từng rèn Đạo Đài, ngưng tụ Thần Đài Cửu Tinh, nhưng cũng hấp thụ không ít nguồn sức mạnh của ta nên hoàn toàn có thể tu được thần đạo.
Nói xong, tay ông điểm nhẹ. Nguồn sức mạnh hóa thành từng điểm ánh sáng rực sỡ, tuôn vào trong đầu tất cả võ giả Băng Sơn tộc có mặt ở đây.
Trong đầu bọn họ liền ào ào xuất hiện một Hoa Đỉnh Sức Mạnh với năm màu rực rỡ.
Phần lớn các võ giả luyện thể trong Thần Vực đều chủ yếu tu luyện thần đạo, nhưng bọn họ đều tu luyện dựa vào việc đúc Đạo Đài Bát Trọng và ngưng tụ Thần Đài Cửu Tinh. Chẳng qua, luyện thể thì không nhất định cứ phải đi theo con đường này. Phương thức mà Cưu Thánh truyền đi lại là đúc Hoa Đỉnh Sức Mạnh, phối hợp với nguồn sức mạnh của Băng Sơn tộc thì khả năng hóa thần không còn nhỏ nữa.
Người Băng Sơn tộc lập tức bái tạ, thần thái vô cùng thành kính.
Cung Vũ và Kim Duyệt trơ mắt nhìn Cưu Thánh.
Đặc biệt là người Nguyên Hòa tộc. Bản tâm họ vốn kiên định vô cùng, nhưng khi gặp phải chuyện này thì dù có kiên định đến mấy cũng không thể thản nhiên được!
Lần này xem như Cưu Thánh đã làm việc tốt, cứ thế chỉ bảo cho bọn họ...
Thực ra, so với vũ trụ khác có Thiên Đạo bao phủ thì cấm địa Luyện Thần lại là một thế giới mở.
Giống như sự trói buộc trong vũ trụ Đại Diễn sẽ được tính bằng độ lớn nhỏ của hoa sen. Chỉ có võ giả mở được hoa sen thì mới có tư cách lĩnh ngộ thần đạo, trở thành Đạo Tử. Điều này thực ra cũng là một trói buộc đối với võ giả.
Khi La Chinh chưa mở được hoa sen đại thừa, hắn không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo, cũng không thể trở thành Đạo Tử thực sự.
Nhưng những người bản địa trong cấm địa Luyện Thần lại không bị Thiên Đạo trói buộc. Cho nên về lý thuyết, mỗi người bọn họ đều được xem là Đạo Tử, đều có tư cách tu luyện thần đạo. Nhưng khi thiếu đi trói buộc này, bọn họ lại mất đi năng lực lĩnh ngộ thần đạo!
Cũng chỉ dưới sự chỉ bảo của Cưu Thánh, bọn họ mới có thể thoáng nhìn thấy một chút thần thông trong thần đạo. Từ điểm này có thể thấy, thực ra đối với võ giả, trói buộc của Thiên Đạo cũng là một kiểu khích lệ. Một khi đã thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, họ đã có thể lĩnh ngộ thần đạo một cách rõ ràng.
Đối với sự ban ơn của chủ nhân mình, mỗi người dân của cấm địa Luyện Thần đều cảm kích trong lòng.
“Cảm tạ chủ nhân. Nếu ta thực sự có thể trở thành thần, nhất định sẽ cung cúc tận tụy đến chết!” Cung Vũ kích động cảm tạ.
Cưu Thánh thản nhiên. Mỗi một hòn đá, mỗi một sinh linh của cấm địa Luyện Thần đều do ông tạo ra. Thế nên sự cảm kích này không có ý nghĩa quá lớn đối với ông: “Ta làm như vậy đơn thuần là vì người thanh niên bên cạnh này. Không lâu nữa chắc chắn hắn sẽ về cấm địa Luyện Thần của các ngươi. Muốn cảm tạ thì cảm tạ hắn.”
Lời này vừa nói ra đã khiến Lôi Thiềm, Cung Vũ và Kim Duyệt đều cảm động đến kinh ngạc.
Lôi Thiềm lập tức cao giọng nói to: “Băng Sơn tộc của ta sẽ lập tức mở cửa cho ngươi!”
“Các hạ tu chân là chính, Thiên Khung tộc tất nhiên là thánh địa mà các hạ nhất định phải vào. Ta thân là thủ lĩnh của Thiên Khung tộc sẽ cung kính chờ các hạ tới…!”
“…”
Những lời này của họ đều là lời thật lòng, không có chút giả dối.
Hoa Thiên Mệnh chỉ gật nhẹ đầu. Đã là đường hắn nên đi thì một bước hắn cũng sẽ không bỏ bớt. Nhưng bây giờ hắn vẫn phải bước từng bước, ít nhất thì hắn còn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn quy tắc của Diệt Phong Cốc, vậy nên việc tiến vào Thiên Khung tộc chỉ có thể để lại phía sau.
Lúc này võ giả ba tộc đều đã thỏa mãn, bởi ít nhất thứ lần này thu được đã vượt xa dự liệu của bọn họ.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Cưu Thánh lập tức ra lệnh.
Dường như mấy người Lôi Thiềm, Cung Vũ đều không hề dừng lại, lập tức dẫn người trong tộc nhanh chóng rời đi, để một nhóm võ giả ngoại tộc và võ giả Thần Vực ở lại.
Những người này đã bị Cưu Thánh niêm phong sáu giác quan, dường như không thể động đậy...
“Những người này xử lý thế nào?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
“Không cần quan tâm đến bọn họ.” Cưu Thánh lạnh lùng nhìn những võ giả Thần Vực.
***
Trong cánh cửa kia là thế giới hư vô.
Đỉnh Thần Hỏa đã ra khỏi cơ thể La Chinh.
Hồn phách của chín con Chân Long không ngừng xoay quanh đỉnh Thần Hỏa. Nhưng dường như La Chinh đã mất đi ý thức, hai tay buông thõng xuống, không động đậy, bồng bềnh trong hư không.
Trong đỉnh Thần Hỏa to lớn, ngọn lửa màu đen mãnh liệt đang cuộn trào, từ từ bốc lên. Dường như ngọn lửa màu đen này có thể chiếm lấy tất cả.
Cho dù là Tượng Thánh thì cũng không thể tùy ý phơi cơ thể mình trong ngọn lửa đen này. Trên thân thể của La Chinh lúc này đang có một luồng ánh sáng vàng bảo vệ.
“Tinh phách của chín con Chân Long… Năm đó, các ngươi đều là khế ước thú của La Tiêu.” Tượng Thánh nhìn chăm chú vào hồn phách của chín con Chân Long, thản nhiên nói: “Trong Thần Vực, La Tiêu có danh hiệu Thánh Hoàng Vạn Thú. Trong các thánh nhân, số lượng khế ước thú mà ông đã kí có lẽ là nhiều nhất, đặc biệt chủ yếu lại là Chân Long, số lượng Chân Long tập hợp lại chính là bốn mươi chín con Chân Long… Các ngươi muốn khôi phục thân thể của mình, hay là muốn hiến dâng tinh phách linh hồn của mình cho La Chinh?”
La Tiêu thích nuôi khế ước thú, đặc biệt là rồng. Khi tạo ra vũ trụ, ông cũ đã tạo ra một Chân Long giới độc lập. Chân Long giới này có thể xem là bãi linh thú của La Tiêu!
Tượng Thánh thấy tinh phách của chín con Chân Long là vật liệu không tồi. Nếu luyện hóa chúng để cấp cho La Chinh thì cũng là một sự trợ giúp.
“Chúng ta… từ chối.” Đột nhiên Ngũ Trảo Kim Long nói.
Nhưng Tượng Thánh lại có hứng thú với chín con Chân Long này: “La Tiêu coi như là chủ nhân của các ngươi. Tại sao không đồng ý hiến dâng tinh phách của mình cho chủ nhân?”
“Chân Long giới chúng ta đã xảy ra chuyện. Bọn họ đang xúi giục người trong tộc. Bây giờ chúng ta không thể dâng hiến bản thân…” Ngũ Trảo Kim Long trả lời. .
Tách rời khỏi vũ trụ mà thánh nhân chế tạo không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì khi bản thân vũ trụ cảm nhận được nguy cơ thì cũng sẽ tính kế phản kích. Cho dù Thánh tộc có chiếm ưu thế, muốn tấn công để chiếm vũ trụ Đại Diễn thì cũng không dễ dàng. Bởi vì tự thân vũ trụ Đại Diễn cũng có ý thức, cũng sẽ tạo cho kẻ xâm phạm một hoàn cảnh bất lợi...
Điều này giống như một đội quân tấn công một quốc gia. Tất cả quốc gia, bao gồm đất đai, cây cối, sông ngòi đều lặng lẽ phản kích lại.
Cho nên lần này, khi người Thánh tộc xâm nhập thì họ cũng đã chuẩn bị kế sách chu đáo.
Ngoài Vu tộc thượng cổ ra, Yêu Dạ tộc, Ma tộc cũng có thể có vấn đề. Cho nên Thiên Vị tộc không tin tưởng, ngưỡng mộ hai tộc lớn này. Còn Chân Long tộc đã sớm bắt đầu hành động. Họ đã nghĩ cách xúi giục bốn mươi chín con Chân Long, nhưng chín con trong số đó đã mất đi thân thể của mình.
Không phải chín con Chân Long này không muốn thành toàn cho La Chinh, nhưng chúng vẫn còn mối thù lớn phải báo trong Chân Long giới.
Trước lúc đó, đương nhiên chúng không muốn hy sinh bản thân mình...