Ởcửa hang, ngọn lửa kỳ lạ màu tím kia điên cuồng phun ra, tàn sát bừa bãi, dường như có một đầu rồng hung dữ ẩn nấp ở sâu trong hang động, miệng không ngừng phun ra hơi thở rồng.
Băng Sơn tộc, Thiên Khung tộc và Nguyên Hòa tộc tập trung ở cửa hang, đợi chờ đã lâu.
Nơi đây nhiệt độ nóng bức khác thường, để một chậu nước ở đây thì cũng chỉ cần một nhịp thở nó đã bốc hơi sạch.
Cho dù đối với nhiều võ giả ở đây, chút nhiệt độ đó không có uy hiếp gì lớn với bọn họ, nhưng cũng làm cho người ta nôn nóng hơn vài phần…
Bọn họ còn mải chú ý đến cánh cửa kia.
“Thật vất vả lắm mới đưa được tên nhóc La Chinh kia đến đây, vậy mà kết quả lại thành ra thế này.” Lôi Thiềm giận dữ nói.
Sắc mặt Cung Vũ có hơi trầm lại, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu tím, vừa không cam lòng lại vừa tức giận. Hơn nữa, vấn đề này quá khó hiểu, cứ như bản thân đang bị người ta đùa bỡn vậy.
Trái lại, tâm tình của Kim Duyệt Nguyên Hòa tộc khá bình thản. Tất cả người của Nguyên Hòa tộc đều khoanh chân ngồi trên mặt đá nóng hổi, lặng lẽ tu luyện bản tâm. Đối với tộc họ, bất kỳ ngăn trở nào cũng là một cơ hội tu luyện.
Lúc này Hàm Lưu Tô cũng không có cách nào tốt hơn, nàng cũng không muốn biết La Chinh gặp phải chuyện gì nữa...
“Ngươi cũng không thể thật sự bị Tượng Thánh tu luyện được. Ta còn đang trông cậy vào việc ngươi dẫn ta đi Trấn Hồn Nhai. Chúng ta đã hẹn như vậy rồi.” Hàm Lưu Tô dẩu môi, lặng lẽ nghĩ.
“Tỷ, nóng quá...” Hàm Sơ Nguyệt phàn nàn.
Ở đây, tu vi của nàng thấp nhất nên không có sức chịu nhiệt như những người bên cạnh. Ở đây lâu dài, thân thể yếu ớt của nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Hàm Lưu Tô hờ hững nhìn Hạ tả vệ. Hạ tả vệ vội lấy ra một bảo trâm tinh tế, thân trâm màu xanh, tạo hình phong cách cổ xưa. Dù nhìn không đáng chú ý nhưng cũng được coi là bảo vật không tệ ở Thần Vực.
Hàm Lưu Tô cài bảo trâm lên cho Hàm Sơ Nguyệt, khí lạnh lập tức bao phủ xuống, bảo vệ Hàm Sơ Nguyệt ở bên trong.
Một số võ giả Thần Vực nhận ra nguồn gốc bảo trâm, trong mắt ngoài hâm mộ thì cũng chỉ có thể cảm thán Hàm gia thật giàu có, bảo vật gì cũng có.
“Không được!”
Cung Vũ bỗng nhiên đứng dậy, chân nguyên trong cơ thể trào dâng, nhiễu loạn luồng không khí khắp bốn phía. Sóng nhiệt vây quanh y không ngừng xoay tròn, khiến cả người y trông khá mờ mịt: “Cứ chờ như vậy cũng không phải cách, để ta xem tình trạng trong động thế nào!”
Tất nhiên ba tộc bọn họ không có người tài để tiến vào trong động, nhưng Cung Vũ lại có con mắt hư vô, có thể nhìn trộm một chút...
Chỉ thấy hai tay y bỗng nhiên duỗi ra, một luồng chân nguyên nồng đậm hóa thành một vòng xoáy nho nhỏ giống như một lỗ đen, không ngừng thu nạp chân nguyên xung quanh, liên tục ngưng tụ, sau đó trong vòng xoáy tách ra quy tắc không gian màu trắng lóa.
Thuật hóa mắt cũng không khó đối với võ giả. Tín Khuê mà Thanh Vân Tông ở Đông Vực đã chế tạo ra lúc trước cũng dùng trận pháp dung hợp chân nguyên này mà thành.
Nhưng ngọn lửa màu tím này dữ dội như vậy, cách bình thường vốn không thể nhìn xuyên qua được. Trái lại, con mắt hư vô có thể miễn cưỡng xâm nhập.
Sau giây lát, trong tay Cung Vũ đã ngưng tụ ra một con mắt quỷ dị, lơ lửng trên không trung, nhìn qua như có như không. Trên thực tế, nó đang không ngừng xuyên tới xuyên lui trong không gian nên mới tạo ra cảnh tượng như vậy!
“Đùng!”
Quy tắc không gian màu trắng rực cháy, hóa thành một tia sét, đánh vào một con mắt của Cung Vũ. Con mắt hư vô này kết nối với mắt trái của Cung Vũ, nên cảnh tượng mà mắt trái của y nhìn thấy cũng chính là cảnh tượng mà con mắt hư vô truyền về.
“Đi!”
Cung Vũ suy nghĩ một chút, con mắt hư vô liền trốn vào trong tầng nham thạch bên cạnh.
Con mắt hư vô chỉ có thể xuất hiện trong ngọn lửa màu tím khoảng tám chín nhịp thở, nên đương nhiên y sẽ không ngốc mà tiến vào từ cửa hang. Sau khi xuyên qua tầng nham thạch, phản chiếu vào trong mắt Cung Vũ chính là cảnh tượng ngọn lửa màu tím vô tận.
Giống hệt cảnh tượng Cung Vũ nhìn thấy lần trước.
Đúng khoảng một nhịp thở, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu tím, mặt ngoài của con mắt hư vô bắt đầu toác ra từng vết nứt.
“Cửa!”
Đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Cung Vũ lập tức thấy được một cánh cửa ở sâu trong huyệt động này.
Cùng lúc đó, con mắt khác của Cung Vũ bỗng trợn to lên, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng nào đó không thể tưởng tượng nổi.
Mấy người Lôi Thiềm nhìn chằm chằm vào Cung Vũ. Thấy biểu cảm của y như vậy, Lôi Thiềm mở miệng hỏi: “Cung Vũ, ngươi thấy được gì?”
“Cửa, cửa đã mở...” Cung Vũ lớn tiếng nói.
“Trong cửa có cái gì?” Cho dù là Kim Duyệt - người vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng phải nhảy lên, ân cần hỏi han.
Sáu chủng tộc lớn bọn họ đều biết nơi đây có một cánh cửa, trong lòng rất mong có thể thông qua cánh cửa này để rời khỏi cấm địa Luyện Thần. Thế nên khi cánh cửa được mở ra, tất nhiên bọn họ vô cùng quan tâm.
“Lửa, ngọn lửa...” Cung Vũ hơi ngây người.
Mọi người lập tức sửng sốt, rõ ràng cho rằng Cung Vũ đang nói nhảm.
Ngọn lửa màu tím không ngừng phun ra trong hang động, tất nhiên trong huyệt động này cũng tràn ngập ngọn lửa màu tím, chẳng qua nó hơi kỳ lạ một chút mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?
“Đó không phải ngọn lửa bình thường!”
Mắt trái Cung Vũ thấy được một số ngọn lửa màu đen, giống như ác ma đang chen chúc lao ra...
Những ngọn lửa màu tím đã hung hãn lắm rồi, nhưng khi ngọn lửa màu tím đối mặt với ngọn lửa màu đen này lại chẳng khác nào thần dân thần phục Quân chủ, tất cả ngọn lửa màu tím đều như có linh trí, tới tấp tránh xa khỏi cánh cửa này và những ngọn lửa màu đen tuôn ra từ sau cửa.
“Có nhìn được thứ gì phía sau cửa không?” Lôi Thiềm tiếp tục gặng hỏi.
Cung Vũ lắc đầu. Y rất muốn nhìn rõ thứ bên trong ngọn lửa màu đen kia. Nhưng dường như ngọn lửa màu đen này có thể nuốt chửng ánh sáng, che kín toàn bộ cánh cửa nên không thể thấy rõ ràng.
Nhưng sắc mặt Cung Vũ bỗng nhanh chóng cứng lại, lập tức tỏ vẻ cổ quái.
“Thấy cái gì rồi?” Lại có người hỏi.
“... Hai người.” Cung Vũ thành thật trả lời.
“Là La Chinh và người đàn ông một mắt?”
Cung Vũ lắc đầu...
Người y nhìn thấy chính là Hoa Thiên Mệnh và Cưu Thánh.
Trong mắt y, Cưu Thánh chậm rãi dạo bước trong ngọn lửa màu tím, đưa tay tóm lấy con mắt hư vô của y một cách nhẹ nhàng, sau đó mắt trái của y là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy gì nữa..
“Ầm”
Đường chớp màu trắng kết nối giữa con mắt hư vô với mắt trái của Cung Vũ bỗng gãy, phát ra một tiếng giòn vang.
“Không phải họ, vậy thì là ai?” Lúc này, Lôi Thiềm cũng đã sốt ruột, đồng thời hỏi: “Sao thời gian lại ngắn hơn lần trước?”
Lần trước, khi Cung Vũ phóng ra con mắt hư vô đã duy trì được khoảng chín nhịp thở. Lần này Cung Vũ đã có chuẩn bị trước, nên thời gian không thể ngắn hơn lần trước được.
“Không biết. Hai người xa lạ, một người trong đó bóp nát con mắt hư vô của ta.” Mặt Cung Vũ đầy tức giận.
Lần này họ tiến vào thế giới bên trong, vốn cũng thuận buồm xuôi gió, không ngờ đã đạt được mục đích nhưng lại liên tục xảy ra những chuyện quái dị. Chẳng hiểu mấy tên này từ đâu mà ra? Sao cả đám lại không hề sợ ngọn lửa màu tím.
Trong động...
Trong tay Cưu Thánh đã có thêm một con mắt nhỏ bé, ông thở dài nói: “Họ tưởng cánh cửa này có thể giúp họ rời khỏi cấm địa Luyện Thần, nhưng lại không biết cánh cửa này chẳng qua chỉ là chuẩn bị để La Chinh luyện khí mà thôi. Rõ ràng trong cấm địa Luyện Thần bọn họ không cần lo nghĩ gì nhiều, tội gì cứ phải tìm cách thoát ra?”
Hoa Thiên Mệnh lặng lẽ nhìn con mắt, khẽ nói: “Những người này... là con dân Cưu Thánh tạo ra ư?”
Cưu Thánh gật đầu: “Phần lớn là vậy. Sau khi tạo ra họ, bọn họ chưa từng yên tĩnh bao giờ.”
Hoa Thiên Mệnh cười khẩy: “Lần này Cưu Thánh làm vậy là sai rồi.”
“Sao ngươi lại thấy vậy?” Cưu Thánh nhìn Hoa Thiên Mệnh mà hỏi.
“Tuy ta chưa đến Thần Vực bao giờ, nhưng dù là Thần Vực hay vũ trụ thì sinh linh đều không ngừng phát triển. Động lực lớn nhất của họ cũng là vì theo đuổi những tầng cao hơn. Thậm chí ngay cả bây giờ, động lực của Cưu Thánh cũng là vậy, không sai chứ?” Hoa Thiên Mệnh hỏi lại.
Trong ánh mắt Cưu Thánh có một tia kinh ngạc, không cách nào phản bác lời này của Hoa Thiên Mệnh.
“Đây là ý nghĩa của sinh mệnh.” Hoa Thiên Mệnh nhìn chằm chằm con mắt trong tay Cưu Thánh nói.
“Nhưng ý nghĩa này cũng không lớn lắm.” Với cơ trí của Cưu Thánh, rõ ràng không cần Hoa Thiên Mệnh dạy bảo đạo lý dễ hiểu này, nên ông chỉ hờ hững liếc nhìn Hoa Thiên Mệnh.
“Lúc tên ăn mày sắp chết đói mà giành được một cái bánh bao thì có lẽ ý nghĩa còn lớn hơn một vị thần được phong làm thánh nhân.” Hoa Thiên Mệnh không thèm để ý đến ánh mắt của Cưu Thánh mà trên mặt vẫn hiện lên nụ cười tự tin, trầm ổn.
Nghe nói vậy, ngón tay Cưu Thánh đang nắm vuốt con mắt hư vô lập tức cứng đờ, không biết nên nói gì.
Đã vào Thánh Cảnh, xây vũ trụ thì lúc đó trong thế giới rộng lớn này là không gì không biết, không gì không hiểu, nhưng ông lại không thể phản bác câu nói này của Hoa Thiên Mệnh.
Những vấn đề này, ông đã không cẩn thận suy nghĩ nhiều năm nay rồi.