Bách Luyện Thành Thần

Chương 1543





La Chinh xem như tương đối quen thuộc với Phạn văn.

Trong nháy mắt Phạn văn này hiện rõ, La Chinh liền nhận ra.

Cấu trúc tổng thể của Phạn văn này hết sức mượt mà, mỗi đường mỗi nét đều giống như do những con nòng nọc nhỏ tạo thành, kết cấu lại vô cùng phức tạp!

Mỗi Phạn văn thường bao gồm ba, bốn mươi nét!

Mục đích lớn nhất của chữ viết chính là lưu truyền văn hóa của một chủng tộc. Thông thường, chữ viết càng đơn giản càng tốt, dù sao học tập một kiểu chữ phải tốn rất nhiều thời gian và chi phí. Nếu chữ nghĩa đơn giản dễ hiểu thì tất nhiên càng dễ học tập.

Trên con đường mà mình đã đi, La Chinh từng tiếp xúc với không ít chủng tộc, ít nhiều gì cũng biết chữ viết của họ, nhưng chưa từng thấy chữ viết của chủng tộc nào phức tạp như Phạn văn.

Dựa theo cách suy đoán này, chủng tộc sử dụng Phạn văn nhất định là một chủng tộc rất trí tuệ. Có lẽ chủng tộc này nằm ở Thần Vực...

Phạn văn màu vàng kia chỉ hơi lóe lên một cái, ngay sau đó liền hoàn toàn biến mất. Mà giờ khắc này, đột nhiên La Chinh lại phát hiện đội ngũ càng lúc càng cách xa mình.

Hắn hơi chau mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tốc độ mọi người đi trong bóng tối không thể nào nhanh như vậy...

Sau khi ý thức được điểm kỳ lạ trong đó, La Chinh tăng tốc nhanh chân đuổi theo mọi người.

Trong quá trình đuổi theo, La Chinh có thể nghe thấy tiếng họ khẽ nghị luận. Cả Hạ tả vệ, Hàm Lưu Tô, cùng với đám người Lôi Thiềm, Cung Vũ đều đang thấp giọng nói với nhau cái gì đó. Nhưng âm thanh này càng lúc càng nhỏ, có nghĩa là họ cách mình càng lúc càng xa.

“Cung Vũ! Lôi Thiềm! Hàm Lưu Tô!” La Chinh gọi lớn.

Nhưng người phía trước không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn thấp giọng trò chuyện với nhau, tiếp tục đi về phía xa.

“Này...”

Ý thức được vấn đề này, La Chinh lại không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào, huống hồ sức mạnh của hắn vẫn chưa khôi phục. Bây giờ sức lực trong thân thể hắn vẫn đang phải hấp thu từ lực vảy rồng để khôi phục đôi chút.

“Nếu như bọn họ phát hiện mình không có mặt, hẳn sẽ dừng lại tìm mình. Nhưng xem tình huống này, bọn họ lại không hề phát hiện ra chỗ nào bất ổn cả.” Chân mày của La Chinh nhíu chặt lại.

La Chinh không biết rằng, trong đội ngũ kia đã có thêm một người.

Hơi thở, tướng mạo, thậm chí giọng nói của người này đều giống La Chinh như đúc. Võ giả có thể dùng cảm nhận để điều tra hoàn cảnh xung quanh, nhưng ngay cả Hàm Lưu Tô cũng không phát hiện ra điểm khác thường, chỉ cảm thấy La Chinh bỗng nhiên trở nên cực kỳ im lặng, còn tưởng do hắn suy yếu vì hao hết sức lực nên lười nói chuyện.

Sau khi La Chinh đuổi theo một phen thì dừng bước, hắn biết làm vậy chỉ phí công.

La Chinh đứng tại chỗ, hoàn toàn chìm vào bóng tối. Tất cả những gì ở xung quanh như đều biến thành hư không. Trong lúc tình cờ, một ánh sáng vàng kim lóe lên, lại là Phạn văn màu vàng kim xuất hiện ở trước mặt hắn!

Phạn văn này hoàn toàn khác với Phạn văn trước đó. Sau khi Phạn văn kia lộ rõ trong thời gian ngắn ngủi thì lại tan vào bóng tối trong nháy mắt.

La Chinh thở ra một hơi, đầu óc không ngừng suy nghĩ tìm tòi.

Những võ giả khác không bị giữ lại, chỉ có mình hắn đứng lại mà thôi, trong này nhất định có một vài nguyên nhân.

“Bởi vì mình có thể nhìn thấy những Phạn văn màu vàng kim kia ư?”

Trong bóng tối, lông mày của La Chinh hơi giật một cái. Theo hiểu biết của hắn, từ khi tiến vào cấm địa Luyện Thần thì chủ nhân của cấm địa Luyện Thần này vẫn đang tiến hành chọn lựa một vài võ giả.

Nếu ông ấy sắp đặt Thần Đài Cửu Tinh như vậy thì tất nhiên là có lý do khác.

Mới vừa rồi, La Chinh nhìn thấy Phạn văn màu vàng kia, nhưng người khác lại không có phản ứng gì, điều này nói rõ nơi đây quả thực chỉ một mình La Chinh có thể nhìn thấy!

Nguyên nhân mấu chốt hẳn phải ở chỗ này.

Còn vì sao La Chinh đuổi không kịp đội ngũ, chắc là có người cố ý tách riêng hắn ra!

Nghĩ tới đây, La Chinh bình tĩnh lại.

Dưới tình trạng cạn kiệt sức lực, La Chinh sợ gặp phải dị thú thì không thể ngăn cản. Dị thú trong cấm địa Luyện Thần đều khá mạnh, sợ rằng khi hắn đang ở trạng thái này thì sẽ không có sức chống lại.

Lúc này hắn đứng nguyên tại chỗ, không tốn công đuổi theo nữa. Dù sao vòng tới vòng lui hắn cũng không chạy thoát khỏi khoảng không gian này.

Một luồng ánh sáng vàng kim lóe lên, lại là Phạn văn phức tạp lộ ra rồi biến mất trong nháy mắt.

Những Phạn văn này liên tục xuất hiện, liên tục biến mất. La Chinh không hề biết giữa hai bên có liên quan gì đến nhau, nhưng hắn vẫn ghi nhớ thật kỹ mỗi một Phạn văn.

Sau thời gian chừng một nén nhang, La Chinh chợt nghe thấy một tiếng tiếng hít thở rất nhỏ!

“Hít hà...”

Tiếng hít thở này tương đối nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, La Chinh vẫn nghe rõ ràng.

Có người!

Trong chớp mắt này, La Chinh mở rộng phạm vi cảm nhận tới mấy trăm trượng.

Quả nhiên, hắn phát hiện trong bóng tối có người đang chậm rãi đi về phía hắn.

Trong nháy mắt này, La Chinh siết chặt nắm đấm, biển hỗn độn của thế giới trong cơ thể cũng dần dần nổi lên gợn sóng.

Dưới tình huống của không thể sử dụng Thần Đài Cửu Tinh, La Chinh chỉ có thể sử dụng khí hỗn độn. Nhưng mà thực lực của La Chinh bị tu vi hạn chế, dựa vào tu vi Thần Cực Cảnh của hắn, đối đầu với Thần Biến Cảnh còn dễ, chứ gặp phải cường giả Giới Chủ sẽ khá khó giải quyết.

“Đừng sợ, ta không có địch ý.” Một giọng nói thản nhiên truyền tới từ nơi cách đó không xa.

Nghe vậy, nắm đấm của La Chinh hơi buông lỏng một chút. Quả thực, hắn chưa từng cảm nhận được sát ý của đối phương, vì vậy hắn bèn hỏi thẳng vào vấn đề, “Ngươi là ai?”

“Ta? Khà khà...” Người trong bóng tối kia cười cười, “Ngươi vừa mới lấy đi tầm một phần ba nguồn sức mạnh của ta, có phải nên cảm ơn ta trước hay không?”

Trong bóng tối, mặt La Chinh đầy vẻ kinh ngạc.

Dĩ nhiên nguồn sức mạnh hắn lấy là thuộc về chủ nhân của cấm địa Luyện Thần. Trong suốt đoạn đường, những võ giả Thần Vực gọi người này là “Cưu Thánh”.

“Ngài... là Cưu Thánh?”

Nếu như loại trừ La Tiêu ra, người mạnh nhất mà La Chinh từng gặp chính là người thanh niên đưa La Yên đi trước kia.

Bây giờ, La Chinh đột nhiên đối mặt với một vị thánh nhân, trong lòng hắn cũng có áp lực không nhỏ. Tuy rằng chưa từng cảm nhận được bất kỳ khí thế nào ở trên mình người này, nhưng ông ấy chính là sự tồn tại đứng đầu trong Thần Vực, chắc hẳn là nhân vật cùng đẳng cấp với La Tiêu, và sư phụ của hắn.

“Đó là danh xưng người ngoài gọi ta, tên của ta rất rất dài, người bình thường không nhớ được, cho nên họ gọi ta là Cưu Thánh.” Người nọ đáp lại.

“Rất dài? Dài chừng nào?” La Chinh tò mò hỏi.

Ngay sau đó người trong bóng tối nói ra một chuỗi từ ngữ rất dài...

Những câu chữ này là ngôn ngữ La Chinh chưa từng nghe qua, phải nói liên tục mất tầm hơn hai mươi giây mới xong. Giọng nói kia càng chợt cao chợt thấp, giống như đang ca hát.

“Nhớ chưa? Đây chính là tên của ta.” Người nọ cười nhẹ nói.

“...”

La Chinh hơi cạn lời.

Một chuỗi tên này ước chừng có một trăm âm tiết, thật sự quá dài rồi đó.

Từ đầu đến cuối, La Chinh chỉ nghe rõ một chữ, chính là chữ cuối cùng của cái tên này, “Cưu”.

Chắc hẳn đây là nguồn gốc của cái tên “Cưu Thánh”.

Sau khi im lặng một hồi, La Chinh mới mở miệng nói: “Cứ để ta gọi ngài là Cưu Thánh đi...”

Cưu Thánh cười nhẹ, “Tên chỉ là một cách gọi mà thôi, không cần quan tâm.”

“Ừm.” La Chinh gật đầu, trong lòng hắn chứa đầy nghi ngờ, song nếu Cưu Thánh này tìm đến hắn một mình, thì tất nhiên là có mục đích. Chắc sẽ không đến mức nhốt hắn ở cái nơi đen ngòm này chỉ để chọc ghẹo hắn chứ?

Có lẽ Cưu Thánh đã nhận thấy được suy nghĩ của La Chinh, nên lập tức mở miệng nói: “Từ nháy mắt ngươi tiến vào cấm địa Luyện Thần, ta đã để mắt đến ngươi. Ngươi đến từ vũ trụ Đại Diễn, nên ta thay đổi nơi giáng sinh của ngươi...”

Trái tim của La Chinh đập mạnh một cái. Đi loanh quanh trong Băng Sơn tộc và Thiên Khung tộc một vòng, La Chinh cũng hiểu nơi mình giáng xuống xuất hiện sai lệch. Chín trong mười Đạo Tử đều xuất hiện ở nơi giáng sinh bình thường, chỉ có riêng hắn xuất hiện trên một sa mạc, nghe nói là nơi giáng sinh bị bỏ hoang.

“Ta còn sắp xếp cho con gái của Yểm Thánh gặp gỡ ngươi, khiến nàng tin tưởng ngươi là chân mệnh thiên tử của nàng.” Cưu Thánh cười nói nhàn nhạt, “Xem ra hiệu quả không tệ, hai tỷ muội đều có cơ hội.”

“...”

La Chinh không biết nói gì, câu đầu còn thấy đàng hoàng, câu sau nháy mắt lại nhảy sang đề tài này. Lời vị thánh nhân này nói nghe kỳ quặc thế nào ấy.

“Đừng tưởng ta đang nói đùa, Hàm Lưu Tô khá quan trọng với Yểm Thánh. Chẳng những thân thể nàng có thể kéo dị hỏa tới, mà nếu có một vị thánh nhân làm nhạc phụ của ngươi thì sẽ tương đối có lợi.”

“Cưu Thánh đại nhân, La mỗ đã có vợ. Cả đời La Chinh chưa từng dựa hơi người khác.” Tuy rằng đối mặt với một vị thánh nhân, La Chinh vẫn không nhịn được mà bĩu môi.

“Hì, ta không cần nghe suy nghĩ của ngươi, trong cấm địa Luyện Thần không có chuyện ta không làm được.” Cưu Thánh cười nói, cấm địa Luyện Thần này do Cưu Thánh xây dựng. Ở đây, ông không gì không biết, chuyện ông muốn thúc đẩy, không ai có thể ngăn cản.

“Cưu Thánh quá lời, dù sao sẽ không đến mức thay đổi tâm trí của ta chứ?” La Chinh trầm giọng nói.

Cưu Thánh nọ cười nhạt một cái, “Ta không có ý định này, song nếu như điều này liên quan đến chuyện sống chết của cha ngươi thì sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.