Sau khi những người của Thiên Khung tộc phóng nhanh về phía chân trời, từng luồng chân nguyên màu đen đột ngột xuất hiện, ngưng tụ thành những cái lao màu đen, bay vọt về phía La Chinh!
Hình như Thiên Khung tộc chỉ dừng lại ở khía cạnh “quán tưởng” trong vận dụng chân nguyên và phát huy nó đến mức tối đa.
Tuy những cây thương kia sắc bén, nhưng lại rất khó tổn hại đến La Chinh!
“Vút vút vút…”
Những cây thương đen được phóng xuống như mưa. Đối mặt với đòn tấn công như mưa rào này, ánh quyền trên tay La Chinh lóe sáng. Từng tiếng nổ tung vang lên, chỉ cần cây lao nào tới gần hắn thì đều sẽ nổ tung trong chớp mắt!
Thấy Cảnh Toàn dưới đất còn muốn chống cự, La Chinh liền đá cho một cước, sau đó lật tay lại, một tay kẹp lấy hai cánh của Cảnh Toàn như chân diều hâu tóm đầu con gà vậy, lôi y chắn trước người mình.
Đám người Thiên Khung tộc không dám tiếp tục ném lao nữa, kẻ nào cũng lạnh lùng trừng mắt, chửi ầm cả lên.
“Không ai lại dám ra tay trong Thiên Khung tộc ta!”
“Thả Cảnh Toàn xuống, ngươi là tử tội!”
“Bây giờ quỳ xuống xin tha còn kịp. Thiên Khung tộc ta không thích giết chóc, nhưng móc hai mắt của ngươi xuống, vào địa lao chuộc lỗi một trăm năm thì vẫn còn một tia hy vọng. Ngươi đừng có tiếp tục lầm lỗi nữa!”
Nghe những lời này, La Chinh cũng không kìm được mà trợn tròn mắt.
Thiên Khung tộc cũng văn minh phát triển, không biết học theo ai mà những lời này cũng có thể mở miệng nói ra được, khiến hắn khá cạn lời.
Với người khác, có lẽ mấy lời đe dọa đó khá hiệu quả, nhưng với La Chinh thì lại chỉ thấy buồn cười thôi.
“Họ nói đúng đấy. Nếu lúc này ngươi thả ta thì còn có cơ hội sống, muộn thêm chút nữa thì dù có là ai cũng không cứu được ngươi đâu. Ngươi có biết đây là đâu không?” Cảnh Toàn lạnh lùng nói. Tính cách của người Thiên Khung tộc vốn kiêu ngạo, bị người khác tóm chặt lấy cánh từ ở phía sau lưng như vậy chẳng khác nào Nhân tộc bị người khác đạp lên mặt. Đây là một hành động cấm kỵ. Lúc này, Cảnh Toàn chỉ hận không thể lột da La Chinh. Nhưng vì tính mạng của mình đang bị người này khống chế nên y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Vậy sao? Ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc ai có tư cách lấy mạng ta.” La Chinh mỉm cười.
Những người của Thiên Khung tộc trên bầu trời kia phát hiện đe dọa không có hiệu quả nên cũng chỉ biết liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ nghĩ đến việc đi tìm viện binh…
Đám người Cơ Lạc Tuyết vẫn căng thẳng như trước.
Bọn họ còn đang nghĩ xem, chút nữa các đại năng của Thiên Khung tộc mà đến thì La Chinh sẽ đối phó thế nào?
Nhưng khi thấy vẻ mặt bình thản của La Chinh, trong lòng họ lại dấy lên tia hy vọng. Trước nay, tên này vẫn luôn khiến mọi người bất ngờ, có khi nào hắn còn quân át chủ bài khác chăng?
Không lâu sau, lại thêm một nhóm người Thiên Khung tộc nữa vọt đến. Khi thấy Cảnh Toàn trong tay La Chinh, bọn họ không hề hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ canh gác trên trời.
Người Thiên Khung tộc bao vây trên trời mỗi lúc một nhiều, nhưng trong đó lại không có ai nhận ra La Chinh. Bọn họ chỉ coi hắn như tên võ giả ngoại tộc nào đó nào đó không biết trời cao đất dày mà thôi.
“Vèo!”
Lúc này, chợt có một tiếng xé gió truyền đến, tiếng xé gió này khiến hai tai của mọi người tê dại cả đi.
Bóng người đó lao thẳng về phía La Chinh mà gần như không hề có chút chần chừ nào, để lại trên trời một vệt khói khiến mọi người phải bất ngờ!
“Thả con ta ra!”
Một tiếng thét giận dữ vang lên, người nọ vừa đập hai cánh, trong tay lại vừa có thêm một cây trường thương đỏ như máu. Cây trường thương này là vật quán tưởng. Vừa đâm ra một thương, thân cây thương này cứ thế kéo dài ra, vọt thẳng về phía La Chinh!
Vốn dĩ La Chinh có thể coi Cảnh Toàn như tấm khiên của mình, nhưng hắn lại không làm vậy. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản nhưng đã âm thầm vận sức.
Theo La Chính đoán, thực lực của đối phương có thể nói là những một trong những người có thực lực nhất trong Thiên Khung tộc. Dù vào Băng Sơn tộc thì cũng là nhân vật có thể gia nhập đội săn thần.
Chỉ với sức mạnh của thân thể và Đạo Đài thì không đủ để chống cự. La Chinh điểm tay một cái, trên đầu ngón tay đã có thêm một luồng sức mạnh vô hình. Sức mạnh này đúng là được rút ra từ chín ngôi sao.
Đầu ngón tay chạm vào mũi thương chỉ trong khoảnh khắc!
Ngay lập tức, nét mặt của người vừa đến kia thay đổi hẳn. Y cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể chống lại đang truyền đến từ mũi trường thương, khiến hai tay y không thể nào giữ thương được!
“Xoẹt!”
Trường thương bay ra khỏi tay, rồi tan thành các luồng chân nguyên ngay trên bầu trời!
Thấy cảnh tượng này, đám người của Thiên Khung tộc trên trời trợn mắt như muốn rơi luôn cả tròng mắt ra ngoài.
Sau khi Cảnh Toàn bị La Chinh bắt, mấy người của Thiên Khung tộc bèn chia nhau đi tìm viện binh.
Mặc dù La Chinh làm ầm ĩ như thế này, nhưng họ cũng không hề thông báo cho tầng lớp cao nhất của Thiên Khung tộc. Bởi họ nghĩ La Chinh còn chưa đủ tư cách để phiền đến đám người ấy…
Một người trong đó bèn thông báo cho cha của Cảnh Toàn là Cảnh Thần, cũng là một trưởng lão của Thiên Khung tộc.
Thực lực của Cảnh Thần đã có thể nằm trong tốp mười của Thiên Khung tộc, tất nhiên không thể yếu kém. Đợi một lúc lâu, cuối cùng bọn họ cũng đợi được cha Cảnh Toàn đến. Lúc này bọn họ đều nghĩ, trò cười này sẽ phải kết thúc thôi, tên nhóc hỗn xược trên đài kia sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của Thiên Khung tộc.
Thế nên mọi người cũng mang tâm trạng chuẩn bị xem kịch vui.
Nhưng không ngờ, tên La Chinh phía dưới kia lại không hề tránh né, cứ thế trực tiếp giao đấu, hơn nữa lại chỉ lấy một ngón tay để đỡ thương!
Chỉ một ngón tay mà đã đánh gãy được cây thường quán tưởng của Cảnh Thần…
Bỗng nhiên họ phát hiện mình đã nghĩ La Chinh quá đơn giản. Chẳng lẽ có ai sai tên này đến gây phiền phức cho Thiên Khung tộc?
Nhưng dù gây phiền phức thì cũng không thể trắng trợn xâm nhập vào lãnh địa của Thiên Khung tộc như vậy được. Hắn ăn gan hùm mật gấu chắc? Dù thực lực có lợi hại đến đâu thì hắn cũng không thể là đối thủ của cả tộc. Huống hồ, việc gây ra phiền phức này vốn dĩ không có ý nghĩa gì!
Cảnh Thần là trưởng lão của Thiên Khung tộc, hôm qua Băng Sơn tộc đến, vốn dĩ hắn cũng phải tham gia.
Tuy nhiên gần đây, Tần gia vừa tặng một quyển kỳ thuật Hóa Chân. Những ký giải về chân nguyên trong cuốn công pháp này khiến y cảm thấy mới mẻ nên đã bế quan một tháng để nghiên cứu, thành ra y chưa từng gặp La Chinh!
“Nhóc con, khai tên của ngươi đi! Ta sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái!” Cảnh Thần thấy con trai mình bị túm cánh không cử động được, trông như một con gà trống sắp bị cắt tiết đến nơi thì nỗi tức giận trong lòng bắt đầu trào ra.
La Chinh thầm thở dài. So với Thiên Khung tộc thì tính cách của người Băng Sơn tộc đúng là quá tốt. Người Thiên Khung tộc bề ngoài thì có vẻ tốt đẹp, còn có đôi cánh trắng tinh như thiên thần, nhưng tính khí lại huênh hoang hống hách. Cùng là chủng tộc sinh ra trong cấm địa Luyện Thần mà sao lại có khác biệt lớn như vậy?
La Chinh không trả lời, Cảnh Thần kia cũng đã hết kiên nhẫn. Y đột nhiên vung hai tay ra, từng luồng chân nguyên màu đen bắt đầu tuôn ra từ trong người y, biến thành những đường vân huyền ảo. Mỗi một luồng chân nguyên đều biến thành một mảng tinh thể màu đen kỳ lạ, không ngừng quay quanh người này.
Những tinh thể đó sạch sẽ không tì vết, trong đó còn chứa đựng Đại Đạo Chi Thế tối cao. Chúng cứ liên tục kết hợp với nhau, tạo ra một trận đồ cực lớn.
Phía dưới có võ giả thấy cảnh đó thì lẩm bẩm: “Thần đạo Vô Tương…”
Người của Thiên Khung tộc không thể nào trở thành Đạo Tử nhưng bọn họ lại có thể tu luyện các pháp thuật của ba nghìn thần đạo. Tất nhiên những công pháp của Thiên Khung tộc đều do người trong Thần Vực truyền lại. Trong đó hai nhà Hàm, Tần tặng nhiều công pháp nhất nên con cháu hai nhà mới thường được Thiên Khung tộc đặc biệt quan tâm.
Người nọ vừa nói xong thì liền tự vỗ vào đầu mình một cái rồi hô lên: “Chạy mau!”
Từng người trong đám võ giả ngoại tộc bên dưới đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Nếu Cảnh Thần dốc hết sức thi triển thì uy lực kia có thể so với Thiên Tôn. Huống chi phạm vi của loại đạo pháp chân nguyên này rất rộng, nếu ở lại sẽ khó tránh việc bị cuốn vào…
Vậy nên các võ giả đều ào ào bay lên trời, muốn tránh né.
Nhưng ngay vào giờ phút này, cách đó không xa lại có một đoàn người Thiên Khung tộc ùn ùn kéo đến…
Trong đó có một người thản nhiên nói: “Cảnh Thần, dừng tay cho ta!”
Tuy giọng nói kia truyền đến từ nơi rất xa, nhưng lại được truyền bằng chân nguyên nên vang vọng bên tai mọi người.
Trong cơn thịnh nộ, dù là ai đứng ra khuyên ngăn thì e rằng Cảnh Thần cũng sẽ không dễ gì dừng tay. Nhưng lời người này y lại không thể không nghe, vì đó là Cung Vũ - thủ lĩnh của Thiên Khung tộc bọn họ!
“Thủ lĩnh!”
Cảnh Thần không cam lòng, trừng mắt nhìn La Chinh. Chỉ có thể để tên nhóc này tạm sống lâu thêm lát nữa.
Trông thấy toàn bộ tầng lớp cấp cao của Thiên Khung đều đã đến, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, Khổ Đăng và Cơ Lạc Tuyết càng cảm thấy đau khổ. E rằng lần này La Chinh chạy trời không khỏi nắng rồi. Nói không chừng, bọn họ cũng sẽ xui xẻo theo.
“Vút vút vút…”
Cung Vũ dẫn đầu, cả đoàn người cùng đáp xuống đài, trong đoàn người cũng gồm cả Lôi Thiềm và người của Băng Sơn tộc.
Lúc này, ngoại trừ Hàm Lưu Tô, gần như tất cả mọi người đều cho rằng La Chinh chết chắc rồi.
Mà chính bản thân Cảnh Thần cũng vậy!
Nhưng hành động tiếp theo của Cung Vũ đã khiến Cảnh Thần lập tức cảm nhận được có gì đó không bình thường!
“Sao anh bạn La Chinh đến Thủy Triều Tuôn Trào của ta để tu luyện mà không báo trước một tiếng? Lại còn gây ra náo động lớn như vậy?” Cung Vũ thản nhiên hỏi.
Lúc này, nét mặt của Cảnh Thần khá đặc sắc. Y không đoán được tên La Chinh này rốt cuộc là ai mà có thể khiến thủ lĩnh kính trọng tới mức như vậy?
Không chỉ y mà cả Cảnh Toàn vẫn luôn bị La Chinh tóm trong tay cũng vậy. Cảnh Toàn nhìn cha mình, hoàn toàn ngây ngốc…