Võ giả ngoại tộc đến từ Thần Vực không hề để ý đến Hàm Lưu Tô, nhưng muội muội của nàng lại khác.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy biểu cảm của tỷ tỷ mình vô cùng kỳ quái!
Hàm Lưu Tô dán mắt vào muội muội của mình, cười nói: “Lát nữa muội sẽ biết.”
“Biết gì?” Cô gái áo tím hỏi.
Hàm Lưu Tô không trả lời.
Nếu La Chinh có thể trực tiếp giết chết Tần Thiên Trạch thì đây chính là một chuyện tốt, sẽ giảm được nhiều phiền phức sau này, cũng cắt được những tơ tưởng ngây thơ của muội muội nàng với Tần Thiên Trạch.
Từ sau khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, hai tỷ muội nàng đã bắt đầu giận dỗi với nhau.
Mặc dù Tần gia là thế lực tương đương với Hàm gia, nhưng Hàm Lưu Tô đã nghe ác danh của vị Tần công tử này từ lâu.
Hai nhà Tần - Hàm đã liên hôn mấy đời, nhưng Hàm Lưu Tô không muốn gả muội muội mình cho tên Tần công tử này. Bao nhiêu thiên tài của Tần gia, tùy tiện chọn một người cũng còn đáng tin cậy hơn cái tên này.
Tần Thiên Trạch thấy La Chinh vẫn không có động tĩnh gì thì bắt đầu không nhịn được!
Khi chân nguyên toàn thân được vận chuyển, thanh trường kiếm mỏng như cánh ve trong tay cũng đột nhiên nảy lên. Y đã động sát khí, lúc này không còn chút nương tay nào nữa!
Tốc độ kiếm của y cực nhanh, đâm ra như nước chảy mây trôi!
Đúng lúc y đâm kiếm ra thì nguyên khí trời đất xung quanh cũng điên cuồng tăng lên, kể cả làn nước đen phía dưới mọi người cũng không ngừng nổi lên từng đợt sóng gợn...
“Vèo!”
Chớp mắt, trường kiếm đã lao đến trước mặt La Chinh.
Đáng tiếc là Tần Thiên Trạch đã quá xem thường La Chinh.
Nếu y biết thực lực của La Chinh thì tuyệt đối sẽ không khinh địch tới mức chỉ dựa vào chân nguyên hóa kiếm, dựa vào thân pháp ngưng tụ chân nguyên mà tấn công.
Mà tất nhiên y sẽ dùng chí bảo hồng mông trong tay, cũng sẽ thi triển thuật Đại Chí Nguyện, lấy sức mạnh lớn nhất của mình để chống lại La Chinh.
Đương nhiên, nếu như y thực sự biết được biểu hiện của La Chinh ở Băng Sơn tộc thì chỉ sợ lúc này y đã quay đầu mà chạy ngay đi rồi, làm gì còn muốn chống lại La Chinh nữa?
Nhưng quan trọng là tu vi Thần Cực Cảnh của La Chinh quá thu hút. Đối với y mà nói, đối thủ ở cấp bậc này thì chỉ cần một kiếm là xong chuyện. Cho dù thực lực mà y thể hiện ra lúc này thôi cũng đã thừa để tấn công La Chinh rồi.
Chính cái khinh thường này lại khiến y phải nhận một cái giá thảm thương!
Một kiếm này vừa đâm tới trước mặt La Chinh, tay La Chinh chỉ vẫy nhẹ một cái, hai ngón tay đã hóa thành cái kéo, trong mắt là vẻ châm biếm.
Hai đầu ngón tay La Chinh đã giữ chặt thân kiếm.
Đồng thời, hắn không dừng lại mà lật một ngón tay, thanh trường kiếm mỏng như cánh ve lập tức gãy đôi. Trong lúc Tần Thiên Trạch còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một tay khác của La Chinh đã lao đến, bóp cổ y.
Sau đó La Chinh dùng lực đè xuống, ấn thẳng đầu của Tần Thiên Trạch xuống mặt đài.
La Chinh giữ nguyên tư thế ấn như vậy rồi chạy nhanh về phía trước. Thế là khuôn mặt anh tuấn của Tần Thiên Trạch cứ thế mài trên mặt đài.
Khi thi công cái đài này, chắc hẳn người Thiên Khung tộc đã tính tới độ kiên cố của nó. Vậy mà La Chinh chưa dùng tới sức mạnh của chín ngôi sao, nhưng cứ thế chạy lại có thể tạo ra một vệt máu khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng trên mặt đài!
Vệt máu này giống như vết bút lông vẽ lên trên đài, màu đỏ tươi đậm đến cùng cực.
Đám võ giả trên đài vốn còn đang trong trạng thái xem trò vui, trên mặt vẫn còn đang cười, nhưng lúc này nụ cười đó chợt cứng đờ. Tất cả mọi người đều như một bức tượng, không hề động đậy. Làm sao bọn họ có thể nghĩ rằng Tần Thiên Trạch lại không thể chịu đựng được một đòn của sinh linh thứ cấp Thần Cực Cảnh kia như vậy chứ?
La Chinh cứ thế đè Tần Thiên Trạch lao ra tận rìa đài. Ở giữa có vài võ giả trông thấy cảnh tượng này thì cũng ào ào tránh sang một bên. Có một võ giả ngoại tộc không kịp tránh, trực tiếp bị La Chinh đâm vào, cả người méo đi như bao cát, rơi vào trong làn nước đen bên dưới.
Nhưng võ giả đó vừa mới rơi vào làn nước đen thì La Chinh cũng giơ chân đạp một cước, Tần Thiên Trạch bị hắn đạp xuống...
Làn nước đen này đều là chân nguyên hóa thành, thực ra chính là biển chân nguyên!
Dường như biển chân nguyên có diện tích lớn của thánh nhân có thể biến thành vật chất rắn chắc nên đã hóa thành trời đất vạn vật trong thế giới này. Biển chân nguyên thực sự đã tiêu tan, chỉ có Thiên Khung tộc mới sở hữu được phần biển chân nguyên còn lại này, đồng thời còn có thể hình thành Thủy Triều Tuôn Trào.
Rơi vào trong Thủy Triều Tuôn Trào này thì không có gì nguy hiểm, nhưng mọi người chắc chắn nhìn rõ, trước khi Tần công tử rơi xuống thì khắp mặt đều là máu thịt, chẳng còn thấy rõ khuôn mặt trông thế nào nữa.
“Ngươi!”
Người đầu tiên phản ứng lại chính là muội muội của Hàm Lưu Tô.
Từ khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, nàng đã tình cờ gặp Tần Thiên Trạch. Trên con đường tu luyện ở đây, y luôn lấy lòng nàng bằng mọi cách, dùng đủ các thể loại lời ngon tiếng ngọt, khiến nàng - cô gái lần đầu bước chân vào đời đã say đắm không dứt ra được.
Lúc đầu, Hàm Lưu Tô muốn nàng theo bên mình, nhưng không hiểu sao cô nàng này lại cứ không nghe lời, nhất định phải ở lại Thiên Khung tộc tu luyện.
Ai ngờ vẫn đang trong giai đoạn tu luyện thì tỷ tỷ lại vội đến, còn dắt theo một anh chàng chẳng rõ từ đâu tới nữa!
Dường như anh chàng này là một sinh linh thứ cấp. Sinh linh thứ cấp mà lại hung hăng càn quấy như vậy thì bị Tần Thiên Trạch dạy cho một bài học cũng đáng.
Dù sao cô nàng này cũng còn trẻ, chưa từng trải, nên yêu ai yêu cả đường đi, nàng coi Tần Thiên Trạch là người đàn ông của mình.
Không ngờ trong chớp mắt, dường như Tần Thiên Trạch lại không có khả năng phản kháng, bị đá thẳng vào trong làn nước đen một cách nhục nhã. Thế nên cô nàng mới lập tức nổi giận.
Chỉ thấy váy nàng bay lên phấp phới, một quầng sáng màu xanh lá cây nhạt tỏa ra, muốn ra tay với La Chinh.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay thì đột nhiên cảm nhận được thế giới trong cơ thể của mình đã bị phong ấn, hoàn toàn không thể kết nối được. Ngoảnh đầu lại liền thấy phong ấn trong tay Hàm Lưu Tô.
“Ngươi…”
Đang sốt ruột nên nàng trừng mắt nhìn Hàm Lưu Tô.
“Muội xem đi.” Hàm Lưu Tô nhún vai, hất hàm về bên kia đài.
Lúc La Chinh đạp Tần Thiên Trạch xuống nước đen, các võ giả khác cũng bắt đầu ra tay.
Dường như những võ giả ngoại tộc đến từ Thần Vực này đều có quyền có thế. Theo bối phận và thế lực gia tộc lớn nhỏ nên rất dễ đoàn kết.
Trong đó, địa vị của Tần Thiên Trạch được coi là một trong số những người đứng đầu. Thế nên những người khác há lại dễ dàng tha thứ cho La Chinh?
Nhưng sức mạnh của La Chinh đã tăng vọt một lần, công thêm sức chống đỡ của cơ thể đã đạt đến cấp cao nhất. Đừng nói mấy võ giả Thần Biến Cảnh này, cho dù là người Thiên Khung tộc thì hắn cũng không để vào mắt!
Bọn họ bắt đầu tấn công, kết quả không thể nói là không thê thảm.
Thân hình La Chinh không ngừng lóe lên. Mỗi lần đến gần một võ giả thì cho dù đối phương dùng vũ khí đẳng cấp nào, hắn cũng sẽ dùng một ngón tay để điểm gãy, sau đó lập tức đánh ra một chưởng.
Thân hình như nhanh như chớp, thoắt đến thoắt đi như ma quỷ.
Binh khí lập tức gãy tan, người bị đá thẳng vào trong nước đen. Lúc sức mạnh khổng lồ của hắn tấn công, những người kia vẫn bị thương không nhẹ.
Chỉ hai chiêu đơn giản, nhưng lần nào cũng chuẩn xác.
“Bụp! Bụp! Bụp!...”
Tiếng rơi vào trong nước cứ liên tiếp vang lên, chỉ trong nháy mắt, võ giả trên đài đã giảm đi một nửa. La Chinh quả thực đã đá gần hai mươi, ba mươi võ giả xuống dưới.
“Ta, ta không ra tay…”
Cuối cùng La Chinh lại áp sát một võ giả to béo. Nghe thấy lời này, nắm đấm của hắn cũng dừng lại trước mặt người kia.
Tên béo này cười ngốc nghếch, đang chuẩn bị di chuyển thì đột nhiên La Chinh phát ra một chưởng. Tên béo cùng với cái rìu màu vàng đeo sau lưng ngã vào trong nước đen.
Lúc này La Chinh quay đầu lại, ánh mắt quét qua các võ giả ngoại tộc còn lại trên đài, lãnh đạm nói: “Ta không tàn nhẫn đến mức muốn chặt đi đôi chân của các ngươi, chi bằng các ngươi tự mình cút đi? Hay là để ta đưa các ngươi đi?”
Hiện trường lại rơi vào im lặng.
“Không, không hổ là La Chinh. Ta đã sớm nghĩ đến...” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cảm khái.
Rất lâu trước đây, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã thừa nhận La Chinh chính là yêu nghiệt. Bởi vì thanh kiếm trong tay đã nói với hắn như vậy. Chỉ là, hắn không ngờ rằng mình vẫn xem nhẹ thằng nhóc này.
Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng đã chuẩn bị ra tay.
Nhưng bọn họ cũng chưa thể ra tay được, bởi La Chinh đã dùng tốc độ cực nhanh để giải quyết tất cả.
Rất khó có thể hình dung tâm trạng hai người lúc này.
Tốc độ mà Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng tiến vào cấm địa Luyện Thần khá nhanh. Thông qua việc hấp thụ Chân Nguyên Thủy Mạt… bọn họ cũng cảm nhận được tốc độ tiến bộ thần tốc của bản thân. Nhưng bây giờ trông thấy phương pháp La Chinh thi triển ra, vừa mới có thêm chút tự tin thì đã bị đả kích nghiêm trọng!
Tốc độ tiến bộ của La Chinh nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được.
Nhưng trong lòng họ lại lo lắng.
Bây giờ La Chinh quét sạch đám võ giả ngoại tộc này, vậy Thiên Khung tộc sẽ không để yên. Ở trong cấm địa Luyện Thần, hắn không quyền không thế, người Thiên Khung tộc há có thể dễ dàng để La Chinh ngang ngược ở đây như vậy?
Người Thiên Khung tộc trách cứ, La Chinh làm sao có thể xử lý? Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể đối đầu với Thiên Khung tộc được.
Mặc dù còn đang lo lắng, nhưng trong lòng ba người cũng không nhịn được mà dâng lên chút ấm áp. Lần này La Chinh ra tay, dù sao cũng là giúp bọn họ.