Bách Luyện Thành Thần

Chương 1519





Nhưng La Chinh lại không biết, việc hắn bước vào cái đài lớn nhất này cũng đã phạm vào điều kiêng kỵ lớn nhất.

Dù sáu thánh địa tu luyện lớn có địa vị ngang nhau, nhưng Thiên Khung tộc chắc chắn là nơi được chào đón nhất.

Không chỉ có nhiều võ giả tu luyện hệ thống chân nguyên mà quan trọng nhất là chủ nhân cấm địa Luyện Thần là người vô cùng nổi tiếng về tu luyện Chân Nguyên Thủy Mạt trong Thần Vực.

Hấp thu Chân Nguyên Thủy Mạt ở đây chẳng khác gì được thánh nhân thân truyền.

Thần Vực lớn như vậy, có mấy thánh nhân lại thân truyền cho người ngoài.

Thế là Thiên Khung tộc đã trở thành chỗ quan trọng nhất trong mắt nhiều thế lực. Các thế lực đều sẽ cố gắng nghĩ ra trăm phương ngàn kế, chỉ mong chiếm được một chỗ nho nhỏ trong Thiên Khung tộc.

Hơn trăm người đang cùng La Chinh đứng trên đài này cũng là hạng người có địa vị khá cao trong Thần Vực.

Nếu bọn họ đã chiếm lấy đài lớn nhất này rồi thì có ai còn dám tranh đoạt với họ?

Mọi người đều rõ, trên đài này sẽ tinh luyện ra rất nhiều Chân Nguyên Thủy Mạt, nhưng bọn họ chỉ có thể trông mà thèm thôi, chứ căn bản cũng không có tư cách gia nhập đài này.

Nhưng La Chinh chưa biết rõ tình hình đã bước lên đài này.

Nếu là lúc khác, La Chinh chắc chắn sẽ bị công kích. Các võ giả trên đài này đều là nhân vật dữ tợn, chắc chắn sẽ cùng nhau tấn công. Bất kỳ võ giả nào gia nhập đài này thì đều phải trả cái giá khá lớn.

Chẳng qua thời gian La Chinh và Hàm Lưu Tô nhảy lên đây lại đúng lúc Thủy Triều Tuôn Trào bắt đầu.

Mọi người còn vội tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt, chính là kết tinh màu đen kia.

Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho La Chinh. Đợi khi họ tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt xong rồi nói. Mỗi viên chân nguyên ở đây đều vô cùng quan trọng, không ai muốn lãng phí.

Theo họ thấy thì La Chinh và Hàm Lưu Tô cùng lắm cũng chỉ có thể tinh luyện ra một hai chục viên Chân Nguyên Thủy Mạt là cùng, lát nữa bọn họ bắt hai người ngoan ngoãn giao ra là được.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của họ.

Mỗi thần văn tinh luyện được Thiên Khung tộc bố trí trên đài này đều có dụng ý riêng. Dù sao đây cũng là thánh địa tu luyện, có đối kháng và cạnh tranh, khi đó tốc độ của mọi người mới có thể tăng nhanh được.

Ai truyền vào nhiều chân nguyên nhất thì sẽ tinh luyện được nhiều viên Chân Nguyên Thủy Mạt nhất.

Khi thủy triều lên, dòng nước đen sì sẽ hội tụ trên cột trụ dưới đài. Cột trụ này được đặc chế từ một loại vật liệu đặc biệt, có thể tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt chứa trong dòng nước đen ra.

Sau đó thông qua thần văn tinh luyện, nó sẽ phân tán đến tay các võ giả.

Thực lực càng mạnh thì càng luyện ra được nhiều Chân Nguyên Thủy Mạt. Nên dù cùng trên một đài nhưng có võ giả tinh luyện được năm mươi viên Chân Nguyên Thủy Mạt, võ giả khác lại chỉ có thể tinh luyện được tầm mười viên. Điều này thể hiện chênh lệch về thực lực.

Nhưng rõ ràng khí hỗn độn của La Chinh mạnh hơn chân nguyên vô số lần.

Nếu như nói nguyên khí trời đất là gốc rễ vận hành toàn bộ Thần Vực. Như vậy khí hỗn độn chính là gốc rễ vận hành toàn bộ hỗn độn!

Sau khi La Chinh rót vào lượng khí hỗn độn nhiều như thế thì kết quả sinh ra thực sự khiến người ta khó mà tiếp nhận được.

Một mình hắn gần như độc chiếm hết tất cả Chân Nguyên Thủy Mạt. Vốn dĩ số Chân Nguyên Thủy Mạt đó nên phân tán ra để cho các võ giả thì lúc này đã chất đống hết bên cạnh La Chinh.

“Hàm Lưu Tô!” Một giọng nói tức giận truyền tới.

Giữa đài có một cô gái mặc áo bào tím, váy dài xòe ra từ bên hông, xen vào nhau rất tinh tế, để lộ cặp đùi thon dài trắng nõn. Nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Hàm Lưu Tô và La Chinh, trên khuôn mặt cực đẹp đó có vẻ rất giận dữ.

Bên cạnh nàng ta còn có một chàng trai mặc quần áo gấm vóc màu xanh ngọc, ánh mắt sắc bén.

“Chà! Muội muội, tìm ta có chuyện gì?” Hàm Lưu Tô mỉm cười, tiện tay phất một cái, một loạt tiếng vang leng keng lanh lảnh truyền đến, mấy chục viên Chân Nguyên Thủy Mạt lập tức tụ lại trong tay nàng. Chỉ thấy nàng thổi nhẹ một cái, những kết tinh màu đen đó lập tức tan ra, hóa thành ánh sáng màu đen, chảy vào trong cơ thể theo hơi thở của nàng.

“Muội muội?” Nghe thấy Hàm Lưu Tô nói vậy, La Chinh hơi sững sờ.

“Vù!”

Thân hình cô gái áo bào tím kia lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, đôi mắt đẹp lườm Hàm Lưu Tô một cái: “Ai là muội muội của ngươi?”

Hàm Lưu Tô vừa định nói thì chàng trai mặc gấm vóc kia cũng tới, cau mày quan sát đống kết tinh màu đen bên cạnh La Chinh rồi mỉm cười với Hàm Lưu Tô: “Tỷ tỷ đã tìm được viện trợ mạnh mẽ đến đây, nhưng hình như chỉ là một sinh linh thứ cấp?”

“Hừ, ai là tỷ tỷ của ngươi?” Lúc này lại đến lượt Hàm Lưu Tô phủ nhận.

Chàng trai kia cũng không để ý đến nữa, mỉm cười với Hàm Lưu Tô rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào La Chinh, giọng điệu thay đổi một trăm tám mươi độ: “Một sinh linh thứ cấp nhỏ bé như các hạ, không có tư cách bước vào đây. Để ta ra tay đá ngươi xuống, hay tự ngươi cút xuống?”

Nghe vậy, lông mày La Chinh lập tức nhíu lại.

Hàm Lưu Tô định làm gì, hắn không muốn tham dự vào.

Dù đống kết tinh màu đen này có vẻ khá quý giá, nhưng La Chinh cũng không dùng được. Hắn không có nhu cầu về chân nguyên.

Nhưng lời chàng trai trước mặt này nói thật khó nghe. Dù bây giờ La Chinh có thể giữ vẻ mặt bình thản trước bất kỳ lời khiêu khích nào, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ hãi.

Ngay khi La Chinh chuẩn bị trả lời, hắn lại không ngờ sau lưng mình lại có một bóng dáng khác phi tới, lập tức đứng vững bên cạnh, vỗ vai hắn: “La Chinh huynh!”

.

“Độc Cô?” Ánh mắt La Chinh dừng lại.

Người tới chính là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu. Hai tháng trước hắn đã lấy được một bùa thử luyện màu tím, tiến vào thánh địa tu luyện này của Thiên Khung tộc được hai tháng rồi.

“Ha ha, không ngờ bây giờ ngươi mới đến. Ta tưởng ngươi phải là người đầu tiên lấy được bùa thử luyện màu tím chứ.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cười nói: “Khổ Đăng và Cơ Lạc Tuyết đều ở đây.”

Hắn đang nói thì lại có hai bóng dáng khác hạ xuống đài này, chính là hai người Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng.

Sau đó, từng người đều lập tức chào hỏi La Chinh. Nhưng La Chinh cũng chú ý thấy, ba người họ dường như đều có vẻ đề phòng võ giả trên đài này. Rõ ràng ngay cả mấy Đạo Tử này cũng chưa sẵn sàng để trở mặt với đám người trên đài.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói xong thì trên mặt lập tức nở nụ cười: “Tần đại ca, anh bạn này của ta lần đầu tiến vào đây, cũng không biết quy tắc nơi này. Người không biết không có tội, xin Tần đại ca bớt giận.”

Ba người họ đã ở chỗ này tu luyện một thời gian nên đã biết rõ quy tắc.

Dù mấy người Cơ Lạc Tuyết và Khổ Đăng là con cưng của trời trong vũ trụ, nhưng nơi này không có Thiên Tôn che chở, huống hồ chỗ dựa của mấy tên ở đây đều là cường giả trong Thần Vực, không thể đánh đồng với sinh linh thứ cấp bọn họ.

Nguy hiểm hơn là mấy người này đều có chỗ dựa khổng lồ.

Giống như chàng trai mặc gấm vóc họ Tần này, gia tộc y trực tiếp chiếm cứ một vùng đất giáng sinh. Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và Khổ Đăng đều giáng sinh ở vùng đất đó. Vì thế nên bọn họ biết lai lịch Tần công tử này rất đặc biệt.

Từ đầu ba người đều bận tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt nên cũng không chú ý tới La Chinh.

Đến khi sắp tinh luyện xong thì chợt phát hiện bầu không khí bên này có gì đó không đúng. Vừa nhìn xuống đài bên này thì thấy một võ giả tinh luyện bên cạnh một đống kết tinh màu đen lớn, mà những võ giả lại chẳng có mấy. Bọn họ còn đang suy nghĩ, không biết tên nhóc này là ai mà trâu bò như vậy?

Quan sát tỉ mỉ một lát, chợt cảm thấy bóng dáng ấy khá quen mắt. Đây chẳng phải là La Chinh sao? Phiền phức lớn rồi!

Thế nên Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu mới chạy vội đến, mở miệng xin lỗi Tần công tử trước.

Trái lại Tần công tử không để ý đến La Chinh lắm. Lúc trước chỉ cần La Chinh cút ra ngoài là được. Nhưng sau khi chú ý tới đống kết tinh màu đen, y lập tức thay đổi chủ ý, cười lạnh với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu: “Ngươi biết rõ quy tắc ở chỗ này của ta?”

“Độc Cô không biết, vẫn xin Tần công tử chỉ giáo.” Thấy sắc mặt La Chinh đã đen lại, định mở miệng nói chuyện, thế là Độc Cô bỗng huých huých tay với La Chinh, còn mặt vẫn cười như trước.

Cùng lúc đó, trong lòng Khổ Đăng và Cơ Lạc Tuyết đều đã thầm phiền muộn, e là họ Tần này không có ý tốt.

Dù sao những cái đài này cũng thuộc về Thiên Khung tộc. Dù bây giờ bị võ giả Thần Vực chiếm lấy thì cũng không tồn tại “quy tắc” gì. Người không biết chuyện mà tùy ý nhảy lên đài thì bình thường sẽ bị bọn họ đuổi xuống. Nếu không phục sẽ bị đánh một trận rồi bị ném xuống dòng nước đen bên dưới.

Bây giờ bỗng nhiên lại có cái quy tắc gì? Chắc chắn tên này không có ý tốt.

“Người nào tùy ý giẫm lên đài này thì trước tiên phải chặt đi hai chân. Đây chính là quy tắc.” Trên mặt Tần công tử lộ ra vẻ bất thường: “Bốn người các ngươi muốn rời đi thì phải chặt hai chân trước đã.”

Hắn nói bốn người, đương nhiên chính là La Chinh, Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Hai chân Hàm Lưu Tô hắn tuyệt đối không dám chặt.

Nhưng nghe thấy vậy, trong lòng Hàm Lưu Tô lập tức vui vẻ. Nàng còn sợ La Chinh sẽ dàn xếp ổn thỏa, cứ thế bị người ta lôi đi thì không có trò hay để xem.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.