Bách Luyện Thành Thần

Chương 1515





Đối mặt như thế này, áp lực về phía La Chinh càng lớn.

Nhưng đối diện với cặp mắt màu đỏ tươi kia của chồn đen, ngoài cảm giác áp bức ra thì La Chinh không cảm thấy sát ý quá mãnh liệt!

Nếu thật sự là linh sủng mà thánh nhân nuôi dưỡng thì nó có quá nhiều thủ đoạn để đánh chết mình, căn bản sẽ không phiền phức đến như vậy. Có lẽ chỉ cần một chiêu, nó đã có thể tiêu diệt hết tất cả mọi người ở đây.

Nhưng cuối cùng La Chinh cũng không biết được dự định của chồn đen là gì, thế nên nếu nói hắn không căng thẳng thì dĩ nhiên là giả.

Giờ phút này, Lôi Thiềm đã định từ bỏ La Chinh, chàng trai trẻ này vẫn quá kích động. Nhưng nếu người này chết ở trong cấm địa Luyện Thần thì nguồn sức mạnh hắn đạt được vẫn sẽ trả lại cho thế giới này…

Cứ đối mặt như vậy một lúc lâu, chồn đen kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức ngửa mặt lên trời, sau đó gào lên một tiếng nữa. Cặp mắt đỏ rực kia trợn mắt nhìn La Chinh, sau đó mới cất bước biến vào rừng.

Cho dù bóng dáng của chồn đen đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người, nhưng vẫn chưa có ai dám nhúc nhích. Bọn họ chỉ đứng im, lắng nghe thấy tiếng bước chân vừa dày vừa nặng kia càng lúc càng xa. Sau khi biến mất hoàn toàn, trái tim vẫn đang treo lơ lửng giữa bầu trời của mọi người lúc này mới dần được thả lỏng.

“Phù…” Lôi Thiềm thở hắt ra một hơi, sắc mặt trông cũng không được tốt lắm. Nhưng hắn thân là thủ lĩnh, cũng chẳng thể nói gì lúc này.

Chỉ có điều, một người Băng Sơn tộc trong đội săn thần lại bỗng nhảy dựng lên, hai tay bắt chéo, giống như là một con vượn linh hoạt, một cái tay vươn ra chỉ vào đầu của Hàm Lưu Tô!

Hóa ra người Băng Sơn tộc này muốn trực tiếp giết chết Hàm Lưu Tô!

Băng Sơn tộc tin Hàm Lưu Tô là em gái của Hàm Thương Yên, đồng thời cũng biết địa vị của Hàm gia ở Thần Vực. Con quái vật khổng lồ Hàm gia này sánh ngang với chủ nhân của cấm địa Luyện Thần. Nhưng vậy thì đã sao?

Không ra khỏi cấm địa Luyện Thần được thì tất cả đều là công cốc!

La Chinh là niềm hy vọng của Băng Sơn tộc, nhưng cái thứ phiền toái này cứ theo bên người sẽ là một tai họa ngầm.

“Vát! Đừng bốc đồng!” Mặt Lôi Thiềm biến sắc.

Tính tình của vị Băng Sơn tộc tên là “Vát” này rõ ràng không được tốt như Lôi Thiềm. Vừa rồi, bọn họ suýt chút nữa bị cô gái này hại chết, giờ chỉ một lòng muốn giết nàng đã rồi nói.

Nhưng hắn lại không suy xét tới suy nghĩ của La Chinh…

Cũng may hắn còn chưa kịp đến gần Hàm Lưu Tô thì đám Hạ tả vệ đã chặn trước rồi!

“Cút ngay!” Vát lạnh giọng nói.

“Muốn chết!” Hạ tả vệ cũng không ngờ Băng Sơn tộc sẽ đột nhiên ra tay. Đương nhiên bọn họ sẽ không để chuyện này xảy ra!

Ở trong Băng Sơn tộc, thực lực của vị “Vát” này tương đương với Lôi Thiềm. Trong cấm địa Luyện Thần, có lẽ bọn họ không thể gánh vác số trời, nhưng chỉ xét về sức mạnh thì sức mạnh của “Vát” đã ngang với Thiên Tôn chuyên luyện thể rồi!

Lấy thân thể mà đánh thì các Giới Chủ làm sao chặn lại được?

Hai trong số các vị Giới Chủ mới bị Vát đụng nhẹ một cái đã kêu trời kêu đất, lục phủ ngũ tạng lập tức lệch vị trí, người bị ném sang hai bên!

Nhưng dù sao Hạ tả vệ và mấy vị Giới Chủ này đều đến từ Thần Vực!

Trong con mắt võ giả Thần Vực, sức mạnh chỉ là thước đo tiêu chuẩn ban đầu của một võ giả mà thôi. Khi võ giả chiến đấu thì phải tổng hợp rất nhiều sức mạnh, cho dù sức mạnh thuần túy có mạnh đến đâu thì cũng không có nghĩa là sẽ vô địch. Bọn họ có không ít thủ đoạn có thể hóa giải, thậm chí là làm suy yếu sức mạnh của đối phương!

Ngón tay của Hạ tả vệ bắn một cái, trên tay trái đã có thêm một cây gậy Như Ý màu xanh biếc. Ngón tay hắn cầm gậy như vẽ gì đó trên không trung. Chẳng mấy chốc, chỗ trống ở trước hắn đã xuất hiện một cái lưới đánh cá. Lưới đánh cá nhẹ như không, bay phất phơ trên không trung, chẳng mấy chốc đã bao phủ vị Vát kia.

Trong nháy mắt bị bao phủ, toàn bộ sức mạnh khắp người Vát bắt đầu suy kiệt, cuộc thế tấn công đột nhiên dừng lại, cả người mềm nhũn, dường như đối với hắn lúc này ngay cả việc đứng dậy cũng hết sức khó khăn!

“Lưới đánh cá này…” Ánh mắt La Chinh chăm chú.

Nếu La Chinh không sử dụng sức mạnh của chín ngôi sao thì sức mạnh của hắn còn kém xa cái tên trong đội săn thần này. Nhưng không ngờ lưới đánh cá này lại thần kỳ như vậy, có thể rút sạch sức mạnh của người Băng Sơn tộc?

“Đó là lưới luân chuyển lực.” Sau khi chú ý tới vẻ mặt của La Chinh, Hàm Lưu Tô chớp cơ hội để giải thích: “Đây là một chí bảo hồng mông, có thể hấp thu hoàn toàn sức mạnh, chuyển vào trong từng sợi tơ.”

Nói cách khác, sau khi lưới luân chuyển lực hấp thu hết sức mạnh của Vát thì sẽ lấy đó mà phản lại trên người hắn. Do bị phản tác dụng nên sức lực của Vát càng lớn thì sức ép tác động lên người hắn cũng sẽ càng lớn hơn. Và như thế, đương nhiên hắn không thể thoát khỏi cái lưới này.

Thấy cảnh này, Lôi Thiềm cũng thở phào nhẹ nhõm. Tính tình Vát quá nóng nảy, đây cũng là một điểm xấu.

Vừa rồi La Chinh đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ Hàm Lưu Tô, thế nên sao La Chinh lại có thể nhượng bộ khi đối mặt với Vát?

Sau đó, do Lôi Thiềm ra mặt hòa giải nên đám Hạ tả vệ mới bỏ tấm lưới luân chuyển lực kia đi, đồng thời cũng khuyên Vát…

“Tốt lắm, tiếp tục lên đường được rồi.” Hàm Lưu Tô khẽ cười nói. Ở trên lưng La Chinh, nàng lại không hề căng thẳng. Thay vào đó là một cảm giác rất an toàn.

La Chinh gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi định khi nào thì xuống…”

Nghe thấy vậy, Hàm Lưu Tô lè lưỡi rồi tuột xuống từ trên lưng La Chinh.

Trải qua việc con thánh thú Chân Võ này, các võ giả ngoại tộc bắt đầu hành động có quy củ hơn rất nhiều. Vất vả tu luyện mãi trong Băng Sơn tộc mới thành công được như giờ, làm gì có ai muốn bị mất mạng? Cấm địa Luyện Thần này vốn là một nơi khá kỳ quặc, không cẩn thận rồi bỏ mình thì cũng chỉ có thể tự trách mình không may mắn mà thôi.

Đội ngũ đã bắt đầu ổn định, lại thêm kinh nghiệm phong phú của Băng Sơn tộc nên chặng đường kế tiếp đã yên ổn hơn rất nhiều.

Gặp phải mấy con dị thú thì đội săn hổ và đội săn rồng đều đích thân ra tay, đánh chết…

Sau khi xuyên qua rừng Cự Mộc thì bọn họ bắt đầu tiến vào rừng Độ Ách. Dị thú trong này cũng nhiều hơn khu rừng kia mấy lần. Nhưng chỉ cần không gặp phải mấy loài vật mạnh mẽ như thánh thú Thiên Võ thì cũng không có vấn đề gì lắm. Cho dù là dị thú như trăn Vô Tướng Thiên, đội săn thần vẫn sẽ ra tay như thường, không hề hoảng sợ.

Sau bảy tám canh giờ, mọi lại người xuyên qua rừng Độ Ách, trước mặt mọi người xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Đó là một dải thiên hà vắt ngang trên không trung.

Dải thiên hà này trôi lơ lửng giữa không trung, uốn lượn sang hai bên trái phải, giống như một con rắn không có đầu đuôi thật dài.

“Trời sắp tối rồi, mọi người tăng tốc lên một chút. Vượt qua Ngộ Thiên Hà này là có thể đến địa bàn của Thiên Khung tộc.” Có người trong Băng Sơn tộc chỉ huy.

Trong cấm địa Luyện Thần, ban ngày và ban đêm hoàn toàn là hai thế giới. Những sự tồn tại mạnh mẽ giống như trăn Vô Tướng Thiên bình thường đều hoạt động vào ban đêm, nhưng thánh thú Chân Võ lại là một ngoại lệ.

“Thiên Khung tộc? Vì sao chúng ta phải đến Thiên Khung tộc?”

“Lần này ba thánh địa tu luyện hợp tác với nhau để hành động. Hỏi nhiều làm gì?” Thấy chỉ là một võ giả ngoại tộc trong đội săn rắn hỏi, vị Băng Sơn kia lạnh giọng đáp lại.

Nếu là trước kia thì giờ phút này là lúc Băng Sơn tộc đi săn vừa về. Nhưng lần này lại khác, bọn họ trực tiếp băng qua rừng Độ Ách, đi tới Thiên Khung tộc.

Ngoài Thiên Khung tộc ra thì còn có Vạn Tượng tộc cũng sẽ cùng tham gia vào lần hành động này.

Từ nhiều năm trước, các thổ dân của cấm địa Luyện Thần đã thực hiện hành động mấy lần, nhưng lần này là ba tộc cùng phối hợp với nhau.

Về chuyện của La Chinh, Băng Sơn tộc đã truyền tin tức cho cả Vạn Tượng tộc và Thương Khung tộc. Bọn họ gọi La Chinh là “người gạt lửa”, ý là người không sợ lửa. Cũng chính La Chinh là chìa khóa quan trọng để họ đạt được mục đích này.

Về phần bọn họ muốn đi đâu, La Chinh phải đi lấy cái gì thì Băng Sơn tộc không chịu tiết lộ. Chỉ có điều, Lôi Thiềm đã cam đoan mấy lần, rằng ba tộc lớn cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ La Chinh.

Sau khi băng qua thiên hà kia, mọi người liền cảm nhận được chân nguyên truyền tới đây dày đặc hơn, cho thấy đã tới địa bàn của Thiên Khung tộc.

Trong Thiên Khung tộc này có thể tu luyện chân nguyên, là thánh địa của võ giả tu chân!

Nhưng hầu như các võ giả ngoại tộc của Băng Sơn tộc đều lấy luyện thể làm chính, cũng có một số ít người là pháp thể song tu, nhưng bọn họ cũng chẳng có hứng thú với Thiên Khung tộc lắm.

Tình huống của La Chinh thì khá đặc biệt. Tuy hắn cũng xây dựng thế giới trong cơ thể, nhưng chân nguyên trong cơ thể đã thay thế bằng khí hỗn độn. Nên đối với hắn, chân nguyên của nơi này lại vô dụng.

Chẳng qua có rất nhiều thời điểm, thuộc tính của khí hỗn độn lại giống với chân nguyên. Nếu trong Thiên Khung tộc có một số phương pháp đặc biệt để sử dụng chân nguyên thì La Chinh cũng sẽ chọn học một chút.

Tiến vào lãnh thổ của Thiên Khung tộc chưa được bao lâu thì đã có mấy đội ngũ tới đón tiếp.

Ngược lại, người của Thiên Khung tộc không với loài người là mấy. Chỉ khác ở chỗ bọn họ có hốc mắt sâu, tóc vàng óng, mỗi người đều có một đôi cánh trắng. Cách ăn mặc của bọn họ thì lại giống Băng Sơn tộc, rất đơn sơ. Bọn họ chỉ lấy một ít vải vóc để che đi chỗ riêng tư, còn để lộ ra bắp thịt khỏe mạnh trên cơ thể.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.