Bách Luyện Thành Thần

Chương 1504





Hàm Thương Yên cũng là nhờ có cơ duyên lớn mà giành được số lượng không ít nguồn sức mạnh.

Quan trọng hơn là công pháp Hàm Thương Yên tu luyện cực kỳ đặc biệt, có thể đánh ra một chưởng chứa sức mạnh của toàn thân.

Sau chưởng này, toàn thân Hàm Thương Yên xụi lơ, ngã xuống đất, không có chút sức lực nào, mà tảng đá hình vuông thì bị đẩy đi bốn mươi trượng.

Trong lịch sử của Băng Sơn tộc, khoảng cách này có thể được liệt vào mười vị trí đầu tiên.

Sau khi Hàm Thương Yên giành được danh hiệu Man Vương, lại không lựa chọn rời khỏi Băng Sơn tộc mà lại tiếp tục ở lại trong tộc rèn luyện.

Trong một lần săn bắt, đội đi săn của Băng Sơn tộc gặp nguy cơ, thủ lĩnh chết, Hàm Thương Yên dẫn dắt quần tộc chạy thoát, lập được công lao to lớn, cộng thêm hắn từng giành được danh hiệu Man Vương, nên thuận lợi trở thành thủ lĩnh của Băng Sơn tộc. Cho tới trước khi hắn rời khỏi Băng Sơn tộc, Hàm Thương Yên luôn dẫn đầu Băng Sơn tộc.

Người ngoại tộc muốn làm thủ lĩnh không phải là chuyện dễ dàng.

Rất nhiều người Băng Sơn tộc không phục sự quản thúc của võ giả ngoại tộc. Cho dù Hàm Thương yên có ân với Băng Sơn tộc, nhưng sau khi trở thành thủ lĩnh vẫn còn có nhiều người trong tộc không thừa nhận.

Dù sao thì những thằng nhóc này cũng từ bên ngoài tới, trong mắt Băng Sơn tộc thì đều là sự tồn tại thấp kém, cho dù có không ít võ giả ngoại tộc đến từ Thần Vực.

Cho nên Băng Sơn tộc không hy vọng ở đây xuất hiện thêm một Man Vương. Dù sao thì nếu một vị Man Vương xuất hiện, vậy rất có khả năng sẽ xuất hiện một thủ lĩnh ngoại tộc.

May là danh hiệu Thần Lực xuất hiện không ít, nhưng cuối cùng vẫn chưa xuất hiện Man Vương!

Tay Lôi Thiềm lật một trang trên danh sách, ánh mắt hơi lóe lên, lập tức hô: “La Chinh!”

Cái tên này vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào La Chinh.

La Chinh đã ở trong đám người chờ đợi hồi lâu.

Lúc trước, Hàm Lưu Tô dẫn La Chinh tiến vào Băng Sơn tộc đã khiến không ít người chú ý.

Trong mắt họ, La Chinh chỉ là một sinh linh thứ cấp vô danh, đương nhiên không đáng để chú ý.

Nhưng danh tiếng của Hàm Lưu Tô lại không nhỏ.

Trong các võ giả ngoại tộc, không ít người chú ý đến Hàm Lưu Tô, đồng thời nghi hoặc tại sao cô gái này của Hàm gia lại chạy đến Băng Sơn tộc.

Sau này đương nhiên đã rõ, là cô gái này đưa La Chinh đến, còn thậm chí mục đích thực sự là gì thì mọi người không biết được.

Nhưng một bộ phận người lại biết rõ về ngọn lửa dị thường tỏa ra từ cô gái Hàm gia. Ngay cả trong Thần Vực cũng khó tra được nguồn gốc ngọn lửa dị thường trên người cô gái Hàm gia. Đó là một ngọn lửa không biết tên, dường như có thể đốt cháy tất cả.

Thánh Hoàng đại nhân của Hàm gia cũng vô cùng coi trọng ngọn lửa dị thường này, cho nên mới đặc biệt coi trọng cô con gái này.

Vấn đề là La Chinh không sợ ngọn lửa này.

So với người Băng Sơn tộc, thực ra kinh ngạc nhất lại là các võ giả ngoại tộc của Thần Vực. Bọn họ là người biết rõ sự tình, khi trông thấy toàn thân La Chinh là ngọn lửa dị thường mà vẫn có thể thoải mái nằm trên mặt đất, đương nhiên bọn họ vô cùng chấn động.

Đến nỗi về sau khi người Băng Sơn tộc ném La Chinh vào đống lửa nướng, trong lòng những võ giả ngoại tộc này còn cười thầm.

Tuy không thể coi thường gỗ Độ Ách nhuộm Mê Diễm, nhưng trong mắt người thần vực cũng coi như là đã gặp được sư phụ. Người ta ngay cả ngọn lửa dị thường của cô gái Hàm gia còn chẳng sợ, còn sợ đống lửa này của ngươi sao?

Về sau, La Chinh nhận được tiếp đãi long trọng của Băng Sơn tộc, ngược lại lọt vào mắt một bộ phận võ giả ngoại tộc. Nhưng người biết chuyện lại biết La Chinh người này nhất định là có thần thông hỗ trợ, thậm chí có một bộ phận người còn dùng bí pháp lén truyền tin tức này về.

La Chinh không thuộc về Thần Vực, gần như không hiểu gì về kết cấu của Thần Vực. Cho dù trong Băng Sơn tộc bắt đầu ngầm dậy sóng, thậm chí võ giả ngoại tộc cũng phân thành vài thế lực ngầm phân cao thấp, nhưng hắn lại không hề hay biết...

Về phần Hàm Lưu Tô, nàng ta khẳng định là biết, nhưng dựa vào địa vị của nàng ta thì những thằng nhóc trong Băng Sơn tộc căn bản không đáng để quan tâm.

Lúc này, La Chinh vừa xuất hiện, đương nhiên dẫn tới sự chú ý tương đối lớn.

Bản thân Lôi Thiềm vô cùng mong đợi vào biểu hiện của La Chinh. Hắn hy vọng La Chinh có thể đạt được danh hiệu Thần Lực. Nếu sức mạnh của La Chinh thực sự có thể đến cấp bậc này, hắn có thể dẫn La Chinh xuất phát!

Nhưng Lôi Thiềm vẫn hơi lo lắng.

Dù sao La Chinh mới chỉ là Thần Cực Cảnh mà thôi. Hắn biết rõ tu vi không thể hiện sức mạnh của võ giả, nhưng tu vi càng cao, nguồn sức mạnh có thể chứa đựng được càng lớn.

Hầu như võ giả tiến vào Băng Sơn tộc đều là Thần Biến Cảnh, còn có không ít là thực lực Thần Biến Cảnh cấp cao, nửa Giới Chủ.

Dù sao tu vi Thần Cực Cảnh của La Chinh cũng là hạn chế đối với hắn.

“Chuẩn bị xong chưa?” Lôi Thiềm nở nụ cười hòa nhã với La Chinh.

La Chinh gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi!”

Ấn tượng của hắn với Lôi Thiềm luôn không tệ, mặc dù người này hơi thô bạo, nhưng lại thành thật.

Có việc nhờ vả mình, liền cho mình đãi ngộ đặc biệt. Phần ân tình này La Chinh không thể không nhận!

“Có chắc chắn giành được danh hiệu ‘Thần Lực’ không?” Lôi Thiềm lại hỏi.

La Chinh nháy mắt, lắc đầu cười nói: “Không chắc.”

Liệt Ngọc ở nơi không xa lập tức trợn trừng mắt.

Liệt Ngọc có chút không vui.

Lần này có thể phát hiện quả cầu đen trắng đảo ngược trên dưới, cũng có một phần công lao của Liệt Ngọc hắn.

Nếu không phải nhờ hắn và La Chinh thì đám nhóc ở đây có thể giành được nhiều nguồn sức mạnh như vậy sao? Nằm mơ đi!

Nhưng mà dù hắn nhảy vào trong hồ nguồn sức mạnh, thì sức mạnh hấp thu được cũng có hạn, không khác gì mấy với võ giả đạt được một ao nguồn sức mạnh.

Kết quả là trong cuộc kiểm tra, hắn chỉ đạt được danh hiệu Vũ Dũng.

Thực ra kết quả này sớm đã vượt qua dự liệu của Liệt Ngọc rồi. Trước khi tiến vào núi Thánh Tuyền, mục tiêu cuối cùng của hắn chỉ là “Siêu Phàm” mà thôi. Nhưng bây giờ tiền đề không giống nhau, cho dù đạt được “Vũ Dũng” thì trong lòng hắn vẫn thấy mất mát.

Nhưng cảnh tượng La Chinh hấp thu một nửa hồ nguồn sức mạnh vẫn rõ mồn một trước mắt.

Từ đó đến nay, hắn vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc La Chinh cất nguồn sức mạnh đó vào đâu? Không thể nào là hắn tự hấp thu hết được.

“Không chắc…” Sau khi trừng mắt với La Chinh, trên mặt Liệt Ngọc tỏ vẻ xem thường. Thằng nhóc này nói dối mà không đỏ mặt. Dù sao khi La Chinh đẩy cánh cửa đá, hắn đã thể hiện ra sức mạnh vượt xa sức mạnh của Liệt Ngọc.

La Chinh trả lời như vậy, ngược lại sắc mặt của Lôi Thiềm không thay đổi gì. Tiếp xúc nửa năm, Lôi Thiềm cũng đại khái hiểu được tính cách của La Chinh, sau đó đưa tay ra, “Mời.”

Bởi vì Lôi Thiềm hỏi nhiều thêm vài câu, trong chốc lát các võ giả khác cũng bàn luận sôi nổi, bắt đầu phán đoán thực lực của La Chinh.

“Rốt cuộc thằng nhóc này có thể đẩy được bao nhiêu thước đây?”

“Thiên phú thần thông của hắn, khẳng định là thân thể có chỗ đặc biệt. Nếu như hắn cũng hấp thu đủ nguồn sức mạnh, ta nghĩ năm thước chắc chắn không thành vấn đề, không khó để giành được danh hiệu Thần Lực!”

“Hừ. Chỉ là không sợ lửa thiêu, điều này không thể nói lên hắn có thiên phú khác, nói không chừng ngay cả ‘Siêu Phàm’ còn không đạt được.”

“Siêu Phàm còn không đạt được? Ngươi xem thường người khác quá rồi đấy?”

“Đây có là gì, lỡ đâu còn thực sự không nhúc nhích tí nào thì sao? Đừng quên La Chinh chỉ là Thần Cực Cảnh, còn là một sinh linh cấp thấp!”

Mồm năm miệng mười một hồi, quan điểm nào cũng có.

Trông thấy võ giả ngoại tộc thảo luận sôi nổi, người Băng Sơn tộc cũng gia nhập vào hàng ngũ.

So với quan điểm của võ giả ngoại tộc, kiến thức của Băng Sơn tộc càng đơn giản hơn, tất nhiên là cũng không coi trọng La Chinh.

“Trông thân thể của thằng nhóc này còn không to bằng cánh tay ta, có thể đẩy đi một hai thước đã là giỏi rồi!”

“Quá nửa là như vậy!”

“Nhưng thằng nhóc này có tác dụng với Băng Sơn tộc chúng ta, hy vọng hắn cố gắng biểu hiện tốt một chút!”

Liệt Ngọc ở bên cạnh nghe thấy những câu này, không nhịn được bĩu môi.

Thằng nhóc này không chừng còn lấy được danh hiệu Man Vương ấy chứ!

Nhưng thấy quan điểm của các bạn đồng tộc và quan điểm của mình khác nhau quá xa, tốt nhất là hắn không nói gì thì hơn.

“Hạ tả vệ, ngươi thấy thế nào?” Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm La Chinh nói.

“Bẩm Trưởng công chúa, khó nói.” Hạ tả vệ lắc đầu.

Hàm Lưu Tô chớp mắt, “Có ý gì?”

Bởi vì Hàm Lưu Tô, Hạ tả vệ cũng đang quan sát La Chinh.

Khi thấy La Chinh tiến cảnh thần tốc, bọn họ không nghĩ ra nguyên do. Bao gồm cả việc tại sao La Chinh có thể nhẹ nhàng chịu được ngọn lửa dị thường thiêu đốt, bọn họ cũng không hiểu ra sao!

Ngọn lửa dị thường của Trưởng công chúa căn bản không thể chống lại, cũng chỉ có kẻ mạnh chân chính mới có thể dùng một vài phương pháp dập lửa, tạm thời chống lại, nhưng điều này không nói lên rằng bọn họ thực sự không sợ ngọn lửa dị thường này.

Nhưng thiên phú trình độ này cũng không quyết định trình độ sức mạnh của La Chinh, nê đương nhiên Hạ tả vệ đáp là: “Khó nói!”

Hàm Lưu Tô không phải thực sự muốn một câu trả lời, nhưng trên mặt vẫn có vẻ chờ mong. Nàng không chờ mong La Chinh vượt qua ca ca của mình, nhưng ít nhất cũng có thể giành được danh hiệu Thần Lực chứ nhỉ?

Song lúc này thảo luận đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bởi vì La Chinh chuẩn bị ra tay rồi.

La Chinh giống như tháp sắt, đứng sừng sững phía trước tảng đá hình vuông màu vàng.

Tay trái là chưởng, tay phải là quyền, ánh mắt sáng quắc, tỏa ra khí thế sắc bén phi thường, sức mạnh toàn nhân như thủy triều cuồn cuộn dâng lên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.