Bách Luyện Thành Thần

Chương 1502





Văn hóa Băng Sơn tộc rất đơn giản, so với các nền văn minh rực rỡ khác trong vũ trụ khác thì vẫn còn vô cùng nguyên thủy.

Dù là tiến hành kiểm tra sức mạnh thì cũng là bằng cách vô cùng đơn giản, thô bạo.

Khối đá vuông màu vàng đặt trên quảng trường là để võ giả dùng toàn lực tấn công hòn đá, xem có thể di chuyển nó trong khoảng cách bao nhiêu để phân cao thấp...

Thật ra, việc khảo nghiệm người luyện thể giả rất phức tạp, mà tiêu chuẩn kiểm tra không chỉ dừng lại ở sức mạnh thuần túy.

Ví dụ như còn có khả năng chống lại công kích của cơ thể, sự dẻo dai, linh hoạt vân vân.

Băng Sơn tộc chỉ khảo nghiệm một hạng mục, nên thật ra cũng không công bằng, nó không đại diện cho toàn bộ thực lực của võ giả.

Nhưng từ trước đến nay Băng Sơn tộc rất tự hào về sức mạnh, thứ họ coi trọng nhất cũng chỉ có cái này.

Dựa theo tiêu chuẩn của Băng Sơn tộc, việc kiểm tra sức mạnh tổng cộng chia làm bốn cấp độ.

Người đẩy được hòn đá di chuyển hai tấc, là Siêu Phàm.

Người đẩy được một thước, là Vũ Dũng.

Người đẩy được năm thước, là Thần Lực.

Người đẩy được mười thước, chính là Man Vương.

Với thực lực của võ giả trong Băng Sơn tộc, để họ đi đẩy núi, e là có thể đẩy được cả nghìn ngọn núi bình thường.

Nhưng muốn đẩy tảng đá màu vàng trước mắt thì lại không phải việc dễ dàng.

Thế hệ trẻ của Băng Sơn tộc xem việc theo trưởng bối ra ngoài đi săn là vinh dự lớn lao. Nhưng không phải tất cả võ giả Băng Sơn tộc từng tham gia thí luyện trong núi Thánh Tuyền đều có thể đẩy được tảng đá. Hằng năm, số người có thể làm được điều đó chỉ có không đến một phần ba.

Bởi vì yêu cầu thấp nhất để tham gia đi săn chính là phải đẩy được hai tấc, ít nhất cũng phải đạt tới Siêu Phàm.

Nhưng phần lớn võ giả không đẩy được cho khối đá màu vàng này nhúc nhích dù chỉ một chút. Dù sao thì lực hấp dẫn của Băng Sơn tộc rất lớn, lại thêm chuyện khối đá màu vàng này vô cùng nặng nữa, e là phải ngang với trọng lượng đè xuống cùng lúc của trăm nghìn tòa núi lớn. Nên đừng nói là hai tấc, dù chỉ là xê dịch một chút thôi cũng là cực kỳ khó khăn.

Chính vì khó khăn như vậy, Băng Sơn tộc mới đề ra bốn tiêu chuẩn.

Có thể có được đánh giá Siêu Phàm, ở trong thế hệ trẻ Băng Sơn tộc đã coi như là vinh dự lớn lao rồi.

Năm nay, bầu không khí hơi khác một chút.

Dù là người Băng Sơn tộc, hay là võ giả ngoại tộc, lúc này đều tràn đầy tự tin.

Ngoài võ giả cực kì cá biệt chưa thể giành được nguồn sức mạnh nên mất tinh thần ra, thì phần lớn đều đã sẵn sàng. Năm nay, mục tiêu của họ chắc chắn không dừng lại ở Siêu Phàm, mục tiêu của họ chính là Vũ Dũng, thậm chí có người muốn giành được danh hiệu Thần Lực.

Ở một góc quảng trường, mấy người Hạ tả vệ dìu Hàm Lưu Tô đến ngồi trên một cái ghế mềm, quan sát khảo nghiệm của Băng Sơn tộc.

Lôi Thiềm bước lên hai bước, nhảy lên một cái, ngồi bệ vệ trên khối đá màu vàng, trên bàn tay lớn xuất hiện một danh sách: “Sách Thác”.

Trên danh sách này ưu tiên ghi chép người của Băng Sơn tộc.

Người Băng Sơn tộc tên là Sách Thác chậm rãi đi tới, sắc mặt khá khó coi. Hắn chính là một trong ít người xui xẻo không kiếm được nguồn sức mạnh.

Sau khi tiến vào núi Thánh Tuyền, do ảnh hưởng của lực hấp dẫn, Sách Thác cũng bị giày vò mấy lần. Tất cả mọi người đều bị giày vò, nhưng vấn đề là ít nhất người ta còn thu được khá nhiều nguồn sức mạnh.

Hắn không chỉ không thu được nguồn sức mạnh nào, mà khu vực kia của hắn còn có măng đá mọc đầy trần, nếu không phải hắn linh hoạt thì suýt nữa đã chết ở đó rồi.

Sách Thác thật sự không có tâm trạng gì tiếp nhận khảo nghiệm này. Nếu không thu hoạch được gì trong núi Thánh Tuyền thì hắn gần như không hề trưởng thành thêm chút nào.

Nhưng hắn không dám chống lại mệnh lệnh của thủ lĩnh, đành ấm ức đi tới, gật đầu với Lôi Thiềm trên tảng đá màu vàng.

Lôi Thiềm cũng đã chủ trì rất nhiều khảo nghiệm loại này, từ sắc mặt của người này thì đã nhìn ra, Sách Thác thu hoạch không đủ. Nhưng dù quy củ của Băng Sơn tộc không nhiều, thì vẫn có quy củ, khảo nghiệm này là không cho phép từ bỏ, dù là võ giả ngoại tộc cũng không thể từ bỏ, phải khảo nghiệm xong thì mới có thể rời khỏi Băng Sơn tộc.

Sách Thác đứng ngay tại chỗ triển khai tư thế.

Dù không thu được nguồn sức mạnh, nhưng trong lòng Sách Thác vẫn hy vọng chỉ cần có thể đẩy được hai tấc, đạt được danh hiệu Siêu Phàm là được. Có một số người Băng Sơn tộc đặc biệt xuất sắc, dù không vào núi Thánh Tuyền cũng có thể làm được mà.

Hắn đứng thế trung bình tấn, gồng cơ bắp toàn thân đến cực hạn.

Sinh linh có dáng người càng khổng lồ, thì càng khó tập trung sức mạnh toàn thân đến một chỗ, nhưng ở mặt này Băng Sơn tộc lại có thiên phú không hề tầm thường.

“Ha!”

Sách Thác bỗng thét lên một tiếng, rồi đánh ra một quyền.

Dù không hy vọng quá lớn, hắn vẫn dốc hết toàn lực, bọn họ là chủng tộc tin tưởng và ngưỡng mộ sức mạnh, sẽ tranh thủ tất cả vì vinh quang của bản thân.

“Ầm!”

Một tiếng vang truyền đến.

Khối đá màu vàng to không hề nhúc nhích chút nào, Lôi Thiềm ngồi trên khối đá màu vàng lạnh nhạt nói, “Sách Thác, bị loại!”

Sắc mặt Sách Thác ảm đạm, cúi đầu đi sang một bên. Người nhà an ủi hắn, thân ở trong Băng Sơn tộc, trong thời gian trưởng thành cuối cùng rồi sẽ có cơ hội thôi.

“Ca Lan!”

Lôi Thiềm lại gọi một cái tên.

Người Băng Sơn tộc tên Ca Lan vô cùng may mắn, chỗ hắn đi chính chỗ trước đây La Chinh đã từng đi qua.

Một ao nguồn sức mạnh trực tiếp đổ xuống, khiến hắn đã hấp thu được khá nhiều.

Sức mạnh ở trong cơ thể hắn đang ở vào trạng thái bão hòa, nghe thấy Lôi Thiềm gọi tên mình, hắn lập tức nhảy ra: “Ca Lan có mặt”.

Lôi Thiềm bẹp môi, ra hiệu Ca Lan bày ra sức mạnh mình.

Ca Lan sải bước đi tới trước khối đá khổng lồ màu vàng, sau khi chắp tay một cái với Lôi Thiềm thì đầy tự tin nói: “Ta muốn khiêu chiến Thần Lực.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức xung quanh vang lên đủ tiếng thảo luận.



“Khẩu khí thật lớn, suốt mười ba năm nay chưa từng có người đạt danh hiệu Thần Lực.”

“Lần này thì khác, trước kia có thể thu hoạch được mấy chục, thậm chí mấy trăm giọt nguồn sức mạnh đã là tốt lắm rồi, Nhưng lần này có rất nhiều người đều hấp thu đến bão hòa.”

“Đúng là có thể, nhưng dù sao thì sức chứa của cơ thể thế hệ trẻ vẫn có giới hạn, muốn đạt được danh hiệu thần lực không dễ dàng như vậy.”

Ca Lan nắn khớp ngón tay, một loạt âm thanh giống như tiếng pháo giòn vang truyền đến, khí chất toàn thân bỗng nhiên biến đổi.

Hắn vận chuyển sức mạnh toàn thân, tạo thành một dòng khí vô hình lan rộng ra. Tư thế của hắn khiến người ta có cảm giác khó nói rõ, đó gần như là một vẻ đẹp mâu thuẫn, nặng nề và nhẹ nhàng, linh hoạt lại cùng lúc xuất hiện trên người Ca Lan

“Lùi lại... cho ta.”

“Vù.”

Một quyền đột nhiên đánh ra, ngay khi đánh vào khối đá màu vàng thì phát ra một tiếng ầm vang.

“Oành!”

Sức mạnh kinh thiên động địa phát ra, khuếch tán ra một làn sóng khí mãnh liệt.

“Trưởng công chúa!” Hạ tả vệ thầm giật mình, vội che phía trước Trưởng công chúa.

Dù tu vi mấy người Hạ tả vệ là Giới Chủ, cũng vẫn vô cùng kiêng kỵ loại sức mạnh này, Băng Sơn tộc vốn là một chủng tộc quái vật.

Nếu không phải vì nhiệm vụ, mấy người Hạ tả vệ vô cùng sẵn lòng tiến vào thánh địa thí luyện để tu luyện.

“Soạt...”

Một quyền này rốt cuộc khiến khối đá màu vàng bắt đầu nhúc nhích, từ từ trượt về phía sau.

Sức mạnh như vậy cũng chỉ có thể khiến khối đá màu vàng trượt từ từ, từ đó đủ để tưởng tượng ra trọng lượng của khối đá màu vàng…

Hai tấc...

Năm tấc...

Một thước...

Hai thước...

Ba thước...

Ba thước rưỡi.

Sau khi khối đá màu vàng này trượt khoảng ba thước rưỡi, cuối cùng cũng ngừng lại.

Hai tấc là Siêu Phàm, một thước là Vũ Dũng, mà năm thước mới là Thần Lực.

“Ba thước rưỡi, chà chà, Ca Lan lợi hại thật.”

“Đáng tiếc... tiến thêm hai thước nữa là được.”

“Đùa chứ, thật ra đến thời điểm hai thước thì sức mạnh đã yếu dần, ngươi thật sự trông cậy vào tảng đá trơn trượt có thể tự mình lướt đi sao?”

Không ít người bắt đầu cảm thấy tiếc nuối.

Khoảng cách giữa Vũ Dũng và Thần Lực quá lớn, khá khó để đạt được danh hiệu này.

“Ba thước rưỡi, Vũ Dũng, nhập săn hổ.” Lôi Thiềm lớn tiếng tuyển bố, lúc này bên cạnh có người ghi chép lại thành tích của Ca Lan.

Nếu là năm trước, thành tích này đã được coi là vô cùng bất ngờ. Nhưng Ca Lan vẫn có vẻ hậm hực, dù Vũ Dũng và Thần Lực chỉ cách một cấp, nhưng chênh lệch khá lớn. Cuối cùng thì sức mạnh của hắn vẫn chưa đủ, không thể đạt được vinh dự này.

Lôi Thiềm xoay người, đá nhẹ một cái trên không trung, đẩy khối đá màu vàng trở về chỗ cũ.

Trên không trung, hắn không thể mượn lực, chỉ có thể dựa vào sức mạnh bản thân đẩy khối đá màu vàng này di chuyển ba thước rưỡi. Đây mới thật sự là nâng vật nặng mà nhìn nhẹ tựa lông hồng.

Ánh mắt của một số võ giả ngoại tộc lóe lên, nhưng người Băng Sơn tộc không cảm thấy kinh ngạc với màn này. Nếu không có thực lực, làm sao trở thành thủ lĩnh Băng Sơn tộc.

Sau khi Lôi Thiềm xoay người ngồi xuống, lại hô: “Vị thứ ba, Mã Tây!”

Người thứ ba đẩy khối đá màu vàng di chuyển bốn tấc, đạt được danh hiệu Siêu Phàm.

Những năm qua, mỗi khi xuất hiện một người Siêu Phàm, trên quảng trường đều sẽ vang lên một loạt tiếng chúc mừng. Nhưng năm nay lại yên tĩnh lạ thường, bọn họ đều biết thành tích năm nay chắc chắn sẽ không kém, e rằng Siêu Phàm cũng chỉ là hạng chót mà thôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.