Bách Luyện Thành Thần

Chương 1481





“Nhưng điều kiện vẫn là đưa ta đi trấn Hồn Nhai!”

Hàm Lưu Tô chưa từng nghĩ rằng đến một ngày nào đó nàng phải trao đổi điều kiện với người khác.

Hơn nữa đối tượng trao đổi còn sinh linh thứ cấp - đây là cách gọi của người trong Thần Vực.

Mặc dù thế giới mà thánh nhân xây dựng rất to lớn, trong đó cũng có thể sinh ra thần, nhưng những sinh linh này dựa vào quy tắc mà thánh nhân lập ra để tồn tại.

Một khi bọn họ rời khỏi thế giới trong cơ thể thánh nhân thì sẽ trở về trạng thái cũ, biến thành chân nguyên mà tan biến.

Cái gọi là sinh linh thứ cấp chính là sinh linh ở cấp thấp nhất. Đó cũng không phải là một cách gọi miệt thị mà là miêu tả thực tế.

Trong Thần Vực cũng có võ giả và sinh linh có thực lực thấp, những võ giả và sinh linh này chưa chắc đã là đối thủ của sinh linh thứ cấp. Nhưng ít ra sinh linh trong Thần Vực sẽ không bị biến lại thành chân nguyên và tiêu tan...

“Rốt cuộc trấn Hồn Nhai là chỗ nào mà lại quan trọng với ngươi như vậy?” La Chinh hỏi.

Hàm Lưu Tô cũng biết La Chinh không hiểu về cấm địa Luyện Thần cho lắm, nên nàng chỉ có thể từ từ giải thích cho La Chinh.

Toàn bộ cấm địa Luyện Thần chính là một nơi thử luyện lớn.

Mọi người trong Thần Vực và nhóm tinh anh trong vũ trụ đều có tư cách được đến đây tu luyện.

Rất nhiều vùng giáng sinh bên ngoài chính là các vùng thử luyện khác nhau...

Lần này được truyền tống đến cấm địa Luyện Thần, cho dù là Khê Ấu Cầm hay đám Hoa Thiên Mệnh thì bây giờ vẫn dừng lại ở vùng đất giáng sinh. Vùng thử luyện xung quanh ấy cũng đã đủ cho họ tu luyện rồi.

Sau khi thực lực tăng lên, phạm vi hoạt động của nhóm võ giả cũng sẽ tăng thêm một bước, khi đó bọn họ có thể tiến vào sáu thánh địa tu luyện lớn!

Băng Sơn tộc là thánh địa luyện thể.

Ngoại trừ Băng Sơn tộc thì còn có Diệt Phong Cốc của Vạn Tượng tộc, tháp tu luyện bản tâm của Nguyên Hòa tộc, Chân Nguyên Thủy Mạt của Thiên Khung tộc...

Cho dù tiến vào thánh địa thử luyện nào thì cũng cần đến bùa thử luyện có phẩm cấp cao nhất. Ở trong cấm địa Luyện Thần có hàng nghìn hàng vạn võ giả đều đang nỗ lực vì bùa thử luyện này...

“Ngươi đã có bùa thử luyện, vậy sao không tự đi trấn Hồn Nhai?” La Chinh khó hiểu hỏi.

Hàm Lưu Tô lập tức nói ngay: “Trấn Hồn Nhai... không phải là một thánh địa thử luyện. Đó là trung tâm của cấm địa Luyện Thần, còn cao cấp hơn cả sáu thánh địa tu luyện lớn.”

Sáu thánh địa tu luyện lớn trong cấm địa Luyện Thần này chính là nơi mà nghìn vạn võ giả hướng tới, cũng là đích đến cuối cùng của rất nhiều nhóm võ giả!

Giống như tu luyện ở Băng Sơn tộc có thể dễ dàng mở được Đạo Đài Bát Trọng, thậm chí mở ra Thần Đài... Đây chính là nơi tu luyện tốt nhất trong mắt người luyện thể!

Song, trong mắt sinh linh thứ cấp như La Chinh thì những thánh địa tu luyện này quả thật là nơi khó đến được. Giờ đây La Chinh đã hạ quyết tâm trở thành một thành viên của Băng Sơn tộc, luyện được sức mạnh kinh khủng của Băng Sơn tộc kia.

Nhưng đối với sinh linh đến từ Thần Vực như Hàm Lưu Tô, Băng Sơn tộc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nơi người trong Thần Vực hướng tới chính là nơi sâu nhất trong cấm địa Luyện Thần. Nơi đó có trấn Hồn Nhai, có Bỉ Ngạn Sa, có Quỳ Thủy Tổ Địa...

Trong mắt người ở Thần Vực, đó mới được gọi là cấm địa Luyện Thần thực sự!

Nghe thấy câu này, trong lòng La Chinh mới có một hình dung đại khái về cấm địa Luyện Thần, trong lòng cũng bắt đầu thầm tính toán.

Lão tộc trưởng đưa mười vị Đạo Tử vào cấm địa Luyện Thần, mục đích cuối cùng có lẽ cũng giống như đa số các võ giả ở đây, sẽ phải tiến vào tu luyện trong sáu thánh địa tu luyện lớn.

Tu luyện thành công trong Băng Sơn tộc này thì ít nhất thực lực có thể tăng lên tới tu vi Giới Chủ. Nếu có thể tương đương với mấy người dẫn đầu Băng Sơn tộc thì chắc sức mạnh có thể sánh ngang với Thiên Tôn!

Thế còn trấn Hồn Nhai này thì sao? Ở trong đó có thể giành được lợi ích nào?

“Trong trấn Hồn Nhai có cái gì?” La Chinh mở miệng hỏi. Nếu trấn Hồn Nhai có lợi cho mình thì hắn cũng không ngại mà đi theo một chuyến.

Hàm Lưu Tô nằm trên mặt đất, hờ hững liếc mắt nhìn La Chinh rồi nói: “Ở chỗ đó có thể khiến cho sinh linh hóa kén thành bướm!”

“Nghĩa là gì?” La Chinh hỏi.

“Nếu một ngày ngươi có thể đi vào trong đó thì tất nhiên sẽ hiểu.” Hàm Lưu Tô thần bí cười nói.

La Chinh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hàm Lưu Tô mấy giây, cuối cùng mới gật đầu: “Quyết định vậy đi!”

Dị hỏa trên người Hàm Lưu Tô rất cần thiết đối với La Chinh. Nhưng trong Băng Sơn tộc này lắm tai mắt, đây cũng là một phiền phức...

Chỉ có điều, di chuyển cũng đã là vấn đề. La Chinh càng không thể chuyển Hàm Lưu Tô sang một địa điểm khác.

Suy đi nghĩ lại thì cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận xem sao.

Ngay cả Hàm Lưu Tô cũng không thể nhìn ra nguồn gốc phương pháp luyện khí của La Chinh thì người bình thường hẳn là cũng không nhìn ra được. Còn người Băng Sơn tộc, dân bản địa của cấm địa Luyện Thần hình như càng không có hứng thú với công pháp bên ngoài này.

Sau khi quyết định xong, La Chinh mới điều động sức mạnh toàn thân.

Dưới tác dụng của sức hút mạnh mẽ kia, trong cơ thể La Chinh đã có rất nhiều Hồng Mông Thiên Cương rồi.

Nghiêm túc mà nói thì Hồng Mông Thiên Cương hẳn cũng thuộc về sức mạnh nào đó.

Tựa như trong lúc luyện khí sư rèn đúc binh khí pháp bảo, sức mạnh đều rót vào trong binh khí thông qua những cú nện. Phần lớn lượng sức mạnh đều được truyền đi khắp binh khí, nhưng vẫn có một ít còn sót lại.

Giờ đây La Chinh muốn mượn dị hỏa của Hàm Lưu Tô để tiến hành một vòng luyện thể mới cho mình!

Khi lực vảy rồng liên tục chảy ra, La Chinh mới chống lại được sức hút mãnh liệt kia mà chậm rãi đứng lên, bò về phía Hàm Lưu Tô...

Sau khi đến bên cạnh Hàm Lưu Tô, La Chinh lại gặp chút khó khăn.

Hàm Lưu Tô nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt La Chinh thì cũng đoán được La Chinh đang suy nghĩ điều gì: “Ngươi... nằm song song với ta, cầm lấy tay là được rồi.”

“Ừm.”

La Chinh chỉ bò một khoảng chưa tới năm thước mà đã gần như tiêu hao hết sức mạnh của bản thân. Việc xoay người như vậy liền ép cạn chút sức mạnh cuối cùng trong cơ thể hắn!

“Bịch” một tiếng, hắn ngã một cú nặng nề bên cạnh Hàm Lưu Tô.

Lúc này tất cả sức mạnh của La Chinh đã cạn kiệt, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được chút nào. Sau khi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, La Chinh cảm thấy sức lực bản thân đã khôi phục được một chút thì mới gắng sức, chậm rãi di chuyển cánh tay, cuối cùng nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại, lạnh ngắt kia của Hàm Lưu Tô.

Bị La Chinh nắm tay như vậy, trái tim Hàm Lưu Tô cũng đập lệch một nhịp, không tự chủ được mà rụt về phía sau.

Trong thời gian một tuần này, mỗi ngày hương Độ Ách kia đều mê hoặc thần kinh mọi người, thôi thúc cảm giác đói trong nội tâm họ. Nhưng một loại ham muốn nguyên thủy khác cũng bị khơi lên, chẳng qua nó bị cảm giác đói khủng khiếp kia ép xuống mà thôi. Khi đột nhiên bị La Chinh nắm tay như vậy, trong lòng nàng cũng thấy hỗn loạn.

Song, rút tay về chỉ là phản ứng từ tiềm thức của nàng mà thôi, thực tế nàng căn bản không có sức chống lại lực hút này để kéo tay của mình ra.

“Chuẩn bị xong chưa?” Hàm Lưu Tô chớp mắt rồi hỏi.

La Chinh gật đầu.

“Bắt đầu!” Hàm Lưu Tô khẽ mỉm cười.

Mỗi lần, loại dị hỏa vô danh này bốc cháy trên người nàng thì cũng chính là một cơn ác mộng đối với nàng. Nàng cũng không ngờ sẽ có người dùng dị hỏa của mình để làm thức ăn như vậy!

“Phừng!”

Ngọn lửa màu xanh da trời kia đột nhiên cuốn về phía La Chinh!

Ngọn lửa này liên tục cuốn lên người La Chinh, không hề ngừng nghỉ một khắc nào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thằng nhóc kia làm sao vậy?”

Một số võ giả bị động tĩnh bên này thu hút, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.

Phù văn màu vàng kim trải khắp toàn thân La Chinh, không ngừng quay xung quanh, bắt đầu hấp thu ngọn lửa này.

Tay hai người nắm chặt vào nhau, trở thành cầu nối để ngọn lửa truyền tới. Ngọn lửa màu xanh da trời kia không ngừng lan rộng theo cầu nối này, sau đó bị phù văn màu vàng xoay tròn kia liên tục hấp thu.

Sau khi trưởng thành, Hàm Lưu Tô vẫn chưa thể thu vào phát ra dị hỏa vô danh này một cách tự nhiên. Nàng có thể phóng ra dị hỏa bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể tùy ý dập tắt nó ngay.

Dưới sự chiếu rọi của dị hỏa màu xanh lam này, đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên ánh sáng màu lam yếu ớt.

“La Chinh... Ngươi vẫn ổn chứ?” Hàm Lưu Tô hỏi. Lúc này La Chinh không hề nhúc nhích, nên cũng khó tránh nàng sẽ bận tâm.

“Vẫn ổn.” La Chinh - giờ đã trở thành một cây đuốc sống lên tiếng trả lời.

“Còn hấp thu được không?”

“Có thể!”

“Phừng phừng...”

Ngọn lửa dữ dội kia bốc lên trời, cao tới mấy trượng!

Thế lửa dữ dội này nhanh chóng thu hút những đứa bé trong bộ lạc kia chạy tới. Người Băng Sơn tộc vốn dĩ vô cùng khỏe, dũng mãnh không biết sợ là gì, là chủng tộc trời sinh đã hợp với chiến đấu. Nhưng điều này không hề chứng tỏ họ lỗ mãng, nếu không trong hoàn cảnh khốc liệt này, Băng Sơn tộc cũng sẽ không trở thành một trong những sự tồn tại của sáu thánh địa tu luyện lớn.

Mặc dù những đứa trẻ này rất tò mò, nhưng cũng chỉ dám nhìn cảnh tượng trước mắt này từ phía xa chứ không dám đến gần, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Một đứa bé trong đó lại xoay người chạy, miệng nó liến thoắng thét lên những tiếng chói tai, đi gọi người lớn trong tộc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.