Bách Luyện Thành Thần

Chương 1467





Toàn thân Độc Giác Thú trắng muốt, lông bờm mềm mại. Nếu quan sát cẩn thận thì có thể thấy được từng thần văn hoàn mỹ được khảm trên vó ngựa.

Mỗi khi Độc Giác Thú sải bước, thần văn sẽ sinh ra một lực cực kỳ nhỏ. Dưới tác dụng của lực này, Độc Giác Thú có thể phi nước đại trên không.

“Trưởng công chúa, chúng ta đã tuần tra đến biên giới rừng xám. Lần này, màn đêm sẽ kéo dài đến sáu mươi sáu canh giờ. Thần sợ đi chậm sẽ có nguy hiểm.” Trong đàn ngựa có một người mặc trường bào đen lên tiếng khuyên can.

Trong mắt người bình thường, lúc này màn đêm đã giáng xuống, sợ là sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng trong mắt La Chinh, và bao gồm cả những võ giả này thì chút bóng tối đó căn bản không tạo thành bất kỳ trở ngại nào.

Trừ khi là do quy tắc hắc ám bao phủ, nếu không, cho dù trong đêm tối thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.

Bởi vì đối phương có cường giả Giới Chủ, nên lúc này La Chinh càng thêm cẩn thận nép mình vào một bên. Nghe được cuộc nói chuyện này, La Chinh đã có thêm ít thông tin.

Trưởng công chúa...

Không biết những người này thuộc về cấm địa Luyện Thần hay là người của Thần Vực? Nhưng hiển nhiên là địa vị của nàng ta rất cao.

“Dài đến sáu mươi sáu canh giờ?” La Chinh lẳng lặng suy nghĩ. Nói cách khác, nếu muốn vật trên đỉnh hang động sáng lại lần nữa, nhất định phải cần sáu mươi sáu canh giờ. Với lại, trong sáu mươi sáu canh giờ, khu vực này sẽ có nguy hiểm ư?

“Gấp cái gì, lần trước chim Hoàng Bì bị đuổi đi khá nhiều rồi. Cho dù lần này có xuất hiện, số lượng cũng sẽ không nhiều như vậy.” Cô gái thản nhiên đáp lại, chuẩn bị thúc ngựa xông vào khu rừng xám.

“Cho dù là thế, bức tường giáng sinh Thiểm Kim Qua đã sớm bị vứt bỏ mấy nghìn năm. Truyền thuyết mà Trưởng công chúa nghe được chẳng qua chỉ là một câu chuyện vui mà thôi. Vận mệnh đã nói, không thể suy diễn được nữa.”

Vận mệnh đã nói, không thể suy diễn được nữa?

Nghe vậy, La Chinh không khỏi sững sờ.

Từ lúc hắn bước chân vào võ đạo đến nay, giả thuyết liên quan đến vận mệnh đều khác nhau.

La Chinh đã từng một lần cho rằng, những gì mà hắn gặp phải chính là vận số của mình, do trời sắp đặt.

Nhưng cách đây không lâu, Hoa Thiên Mệnh đã nói với hắn, vận mệnh này chẳng qua chỉ là lừa gạt.

Lời người này nói lại một lần nữa chứng minh quan điểm của Hoa Thiên Mệnh là đúng.

“Hạ tả vệ, ngươi dám nghe lén bản tôn.” Cô gái lạnh giọng.

“Để bảo vệ Trưởng công chúa, đây là chuyện nhất định phải làm. Nếu Trưởng công chúa có điều gì bất mãn, có thể báo lại với điện hạ.” Võ giả mặc áo bào đen thản nhiên đáp lại: “Vị tộc nhân bán hoa của Thiên Hồn tộc đã bị chúng ta bắt. Y thêu dệt bịa chuyện chỉ vì muốn dụ Trưởng công chúa vào rừng xám. Theo ta được biết, dưới lòng đất của rừng xám có nhiều ma vật cường đại rất có hứng thú với Trưởng công chúa. Đương nhiên, ý của ta là cảm thấy hứng thú đối với máu thịt của Trưởng công chúa.”

“Ngươi!”

Hiển nhiên, cô gái đã bị vị hộ vệ chọc giận, nhưng nhất thời không thể phản bác.

Có điều, nàng vẫn điều khiển Độc Giác Thú tiến về phía trước.

“Trưởng công chúa, chúng ta chỉ còn cách rừng xám hai mươi trượng.” Vị Hạ hộ vệ bỗng nhiên hô to hơn.

Trưởng công chúa vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi điều khiển Độc Giác Thú cất bước, đến gần khu rừng xám hơn.

“Trưởng công chúa, khoảng cách giữa ngài và rừng xám chỉ còn mười trượng.” Hạ tả vệ lại cảnh cáo lần nữa.

Lúc này, trên mặt Trưởng công chúa hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng bỗng nhiên lắc cương ngựa. Độc Giác Thú giống như mũi tên rời dây cung, lao thẳng về phía rừng xám.

“Không được.”

Hạ tả vệ biến sắc, giơ bàn tay to ra, hóa thành hai bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Trưởng công chúa, giữ cả người lẫn ngựa trong tay. Cuối cùng thì Hạ tả vệ vẫn ngăn cản được Trưởng công chúa.

Nhưng tốc độ của Độc Giác Thú cực nhanh. Cho dù Hạ tả vệ đã ngăn Trưởng công chúa lại nhưng Trưởng công chúa và con ngựa vẫn tiến được nửa người vào khu rừng xám.

La Chinh lẳng lặng mai phục trong rừng. Hắn đang để ý đến sắc mặt của Hạ tả vệ.

Hạ tả vệ có tu vi Giới Chủ. Hắn đã ngăn cản được Trưởng công chúa, nhưng vì sao sắc mặt của hắn lại càng lúc càng khó coi. La Chinh có thể nhìn thấy rõ gương mặt tái xanh của Hạ tả vệ trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, La Chinh đã hiểu ra vì sao sắc mặt Hạ tả vệ lại khó coi như vậy.

Vừa rồi khi La Chinh đi xuyên qua rừng đá, trong đó đều là tử khí âm u, qua một lát mới nhìn thấy một đám giống như loài khỉ săn mồi. Sau đó cùng lắm cũng chỉ gặp phải đàn dơi tập kích.

Tổng thể mà nói, khu rừng này không quá um tùm, nên tất nhiên cũng không có nguy hiểm gì đáng nói.

Nhưng trong nháy mắt khi cô gái kia tiến vào rừng.

La Chinh cảm nhận được dưới chân không ngừng rung chuyển, giống như địa chấn liên miên không dứt.

“Ầm ầm...”

Sau khi rừng đá chấn động, mọi thứ giống như thức tỉnh, tất cả cây cối không ngừng vung vẩy trong bóng đêm, chẳng khác nào nanh vuốt của ác ma.

Nhưng thế này vẫn chưa tính là gì.

Nguồn :

Võ giả bình thường cũng không cảm thấy kinh hoàng đối với mấy dị tượng tự nhiên này. Địa chấn mạnh đến đâu cũng không giết chết được võ giả biết bay.

Nhưng dưới mặt đất lại truyền ra một luồng hơi thở mênh mang kinh khủng.

Khi luồng hơi thở này truyền ra, trong nháy mắt, La Chinh mất đi khống chế, hàm răng đột nhiên run lên, hắn vội khống chế chính mình.

Sau khi cảm nhận được hơi thở kia, bản năng sợ hãi của La Chinh khiến thân thể hắn mất khống chế một lần nữa.

Nhưng sự mất khống chế này chỉ kéo dài trong nháy mắt. Nếu kéo dài lâu hơn nữa, La Chinh đã sớm chạy bán sống bán chết rồi. Bây giờ không phải là lúc để bản thân bị bại lộ.

Rốt cuộc dưới lòng đất này che giấu thứ gì?

Ngay cả khi đối mặt với sự tức giận của Thiên Tôn, La Chinh cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy.

Về phần Trưởng công chúa đang ngồi trên Độc Giác Thú, lúc này sắc mặt cũng đã trắng bệch.

“Mau trốn đi. Nếu không, chúng ta sẽ chết ở đây.” Sắc mặt Hạ tả vệ cực kỳ khó coi.

Dù sao Hạ tả vệ cũng là nhân vật cấp bậc Giới Chủ, lúc này mất khống chế như thế, có thể tưởng tượng được thứ đang ẩn núp trong khu rừng xám kinh khủng đến cỡ nào?

Vì sao khi hắn đi tới lại không hề có bất kỳ phản ứng nào? La Chinh không nhịn được muốn biết Hạ tả vệ đang nói đến thứ gì? Chẳng lẽ thứ bên dưới chỉ cảm thấy hứng thú với máu thịt của Trưởng công chúa?

Hai tay Hạ tả vệ kéo một cái, lôi cả người Trưởng công chúa lẫn con ngựa ra khỏi rừng xám.

“Đi thôi.”

“Nhưng màn đêm kéo dài lâu như vậy, chỉ sợ phiền phức lớn sẽ đến.”

“Chỉ có thể để Chấp Niệm giả ra mặt.”

La Chinh vốn đang do dự có nên tiếp tục ẩn nấp ở chỗ này nữa không, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn khu rừng xám một cái, hắn lập tức chạy bán sống bán chết.

Trong nháy mắt, La Chinh gần như bộc phát tất cả sức mạnh của mình, dùng tốc độ cực nhanh chạy như điên theo đám người kia.

Trong khu rừng xám, một bóng đen thật lớn dựng đứng lên. Không biết bóng đen này cao bao nhiêu, nhưng bề rộng phải hơn trăm trượng, có lẽ hình thể Chân Long Chân Phượng cũng chỉ đến cỡ như vậy mà thôi.

Nhưng đỉnh cơ thể khổng lồ này lại mọc đầy gai ngược, tất cả gai ngược đều mọc đảo ngược xuống cái hang lớn màu đen kia.

Ngay cạnh hang lớn màu đen lại mọc một quả cầu hai màu đen trắng rõ ràng.

Mặc dù La Chinh không biết đây là loại quái vật gì, nhưng hắn có thể phân biệt được quả cầu này chính là mắt của con quái vật. Tất cả sinh linh đều mẫn cảm với bộ phận “con mắt” nhất, La Chinh cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy sinh vật như vậy, La Chinh gần như không còn suy nghĩ được gì, nào còn quan tâm đến chuyện mình có bị lộ hay không nữa?

Vị Trưởng công chúa cưỡi Độc Giác Thú có tốc độ vô cùng nhanh, xông về phía trước nhất, những người khác thì xếp thành một hàng chạy theo sau lưng nàng. Bọn họ đều không lựa chọn ngự không phi hành.

Bọn họ đều biết rõ cấm địa Luyện Thần này, tất nhiên La Chinh cũng sẽ không lựa chọn như thế. Hắn dùng thân hình cực kỳ nhanh nhẹn của mình phi nước đại sau lưng đám võ giả.

Phi nước đại như vậy, tất nhiên La Chinh không thể che giấu mình được nữa. Vị Trưởng công chúa quấy nhiễu con quái vật khổng lồ, trong lòng xác thực bối rối không thôi, nhưng cho dù là bối rối, nàng vẫn phát hiện ra La Chinh.

“Chúc tả vệ, tìm được rồi, tìm được rồi. Ta đã nói... hắn nhất định sẽ xuất hiện.” Trưởng công chúa kêu lớn.

Mọi người đang phi nước đại, bỗng nhiên nhìn thấy La Chinh nhảy ra, gia nhập vào đội ngũ đào vong, cũng cảm thấy khó hiểu. Nhất là Hạ tả vệ, hắn nhìn kỹ La Chinh, tỏ vẻ đầy kinh ngạc: “Không thể nào, chắc chắn bức tường giáng sinh Thiểm Kim Qua đã bị phá hỏng, tại sao còn có người có thể xuất hiện?”

Nhưng lúc này, Hạ tả vệ không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này nữa. Con quái vật kia đã đuổi theo hướng mà bọn họ đang chạy, nó không ngừng co duỗi cơ thể của mình trên mặt đất, đuổi theo với tốc độ cực nhanh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.