Bách Luyện Thành Thần

Chương 1452





Trên lục địa hoang dã vốn hiếm dấu chân người, bao nhiêu năm nay gần như không có bất kỳ thay đổi nào.

Thảm thực vật rậm rạp xanh tươi bao phủ ở trên, cất giấu trong đó vô số thú dữ và sinh linh không biết tên...

Cho dù là con kiến nhỏ bé nhất cũng vô cùng nguy hiểm, những con kiến to bằng nắm tay cũng có có thể gặm cắn một con voi lớn thành bộ xương chỉ trong vài giây.

Những cường giả của đại lục thần quốc thâm nhập vào đó lúc trước gần như đều đã ngã xuống, nên cuối cùng đại lục thần quốc đã từ bỏ việc thăm dò vùng đất hoang dã này.

Bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có Hoa Thiên Mệnh là thực sự thâm nhập vào đó, lấy đi kho báu Xi Vưu.

Vào thời khắc này, cả vùng đất hoang dã đều bắt đầu chấn động.

Một vết nứt to lớn không ngừng kéo dài từ một điểm của lục địa hoang dã, tạo thành một thung lũng sâu không thấy đáy. Vô số thú dữ kêu gào thảm thiết.

“Ầm ầm ầm...”

Sức mạnh khổng lồ giống như một cái kéo vô hình không ngừng chia cắt mảnh đất hoang dã này. Miền lục địa rộng gấp đôi đại lục thần quốc trên đại lục sụp đổ.

Nước biển cuồn cuộn lên cao ngất trời, tạo thành bức tường nước cao cả nghìn trượng, chảy ngược vào theo vết nứt lớn kia, gột rửa cơ thể trần trụi của những sinh linh đang chạy như điên cuồng khắp bốn phía trên mảnh lục địa này.

Nước biển chảy về phía vết nứt lõm sâu trong đại lục, tạo thành hiệu ứng siphon* to lớn, cuối cùng tuôn về hướng ngược lại theo vết nứt, sau đó quét đi một mạch về phía đại lục thần quốc!

* Hiệu ứng siphon nguyên văn là 虹吸效应: có thể hiểu nôm na là nguyên lý các bình thông nhau, khi được nối liền qua một ống dẫn thì mực nước trong hai bình luôn cân bằng với nhau.

Cũng may là thành trì của tứ đại thần quốc đều tập trung ở xung quanh thánh hải Thiên Vũ, rất hiếm người ở sát biên giới lục địa. Sóng thần không gây ra tai họa quá lớn đối với đại lục thần quốc, nhưng chấn động đến từ trên biển vẫn khiến tứ đại thần quốc cảnh giác.

Một kích này của Chúc Cửu Âm bị La Chinh chuyển dời đi liền làm một khối lục địa hoang dã tan vỡ...

“Đi!”

La Chinh sẽ không giải thích gì với mọi người ở đây.

Bởi nếu cái đuôi kia của Chúc Cửu Âm lại quét tới lần nữa thì hắn biết lấy cái gì ra để chống lại đây? Chẳng lẽ phải hy sinh hết đại lục thần quốc và Trung Vực?

Lời vừa dứt, La Chinh đã xé ra một khe hở không gian, lập tức chui ra ngoài.

Các Đạo Tử khác cũng dồn dập xé không gian, trở về chính diện của thế giới này.

Dưới ánh trăng ảm đạm, trên mặt các vị Đạo Tử đều là vẻ kinh hãi, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được... Dù sao thì một khắc trước bọn họ đều cho rằng thế là xong đời rồi.

Ánh mắt mấy vị Đạo Tử khi nhìn về phía La Chinh cũng đã thay đổi.

Việc đón đỡ một kích kia của Chúc Cửu Âm... đã khiến tư duy của bọn họ được mở rộng hết cỡ, chẳng ai có thể tưởng tượng được La Chinh đã làm thế nào.

Báu vật trong vũ trụ này nhiều tới mức không đếm xuể, mỗi báu vật đều có tác dụng khác nhau, nhưng cho dù là mười báu vật xếp hàng đầu trên bia hoàn vũ vạn linh thì cũng không thể có hiệu quả như thế được. Chuyện này thực sự ngoài sức tưởng tượng.

“Làm sao bây giờ?” Cơ Lạc Tuyết hỏi.

“Nếu như Chúc Cửu Âm đuổi tới thì rắc rối to.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhìn về phía La Chinh.

Dù có nói thế nào thì đây cũng là nơi vô cùng nguy hiểm đối với tám người bọn họ, tuyệt đối không thể ở lại lâu, lựa chọn sáng suốt nhất chính là rời đi ngay bây giờ.

“Các ngươi... cứ đi trước, ta sẽ ở lại.” La Chinh nói xong liền kích hoạt Na Di Lệnh.

Đám Khổ Đăng gật đầu. Bọn họ không nhất thiết phải mạo hiểm vì những chuyện đang xảy ra trước mắt, rời đi lúc này tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nhưng ngay khi La Chinh kích hoạt Na Di Lệnh, lực không gian lại không thể tập trung được, ánh sáng màu trắng rực hóa thành một mảnh vụn có hình thù kỳ quái, cứ thế văng ra xung quanh giống như ngọc lưu ly.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Thiên Mệnh hơi chau mày.

“Hình như không thể ngưng tụ lực không gian.” La Chinh cũng thấy quái lạ, bởi hắn chưa từng gặp tình huống này bao giờ.

Nói đến đây, thân hình La Chinh chợt nhoáng lên, cố gắng định xuyên qua không gian. Nhưng bóng dáng hắn vừa mới biến mất thì liền ngã ngay giữa không trung, cứ như đâm phải một vách tường vô hình.

“Kết giới không gian!” Mắt Cơ Lạc Tuyết lóe lên rồi lập tức nói ngay.

Sắc mặt Liệt Thiên Hàn bỗng biến đổi, ngước mắt nhìn: “Có người đã phong tỏa vùng đất này...”

“Là ai?” Hiên Viên Thần Phong nhắm hai mắt lại rồi nói. Lúc này, hắn đã lau khô vết máu màu vàng kim trên mặt. Hai mắt đã mù, hắn càng nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, nên lúc nghe thấy kết giới không gian, tất nhiên càng căng thẳng hơn.

“Chắc chỉ có Thiên Tôn thì mới có khả năng phong tỏa được Đại Thế Giới này. Biết đâu chỉ phong tỏa khu vực này, chúng ta đổi sang chỗ khác thử xem.” Lúc này La Chinh lại thật lòng muốn tống bọn họ đi.

Mọi người hạ độ cao xuống dưới, xuyên qua một quãng rồi La Chinh lại kích hoạt Na Di Lệnh, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Hình như tất cả quy tắc không gian ở đây đều không còn tác dụng nữa.

“Xem ra lần này chúng ta thực sự phải bỏ mạng ở đây rồi.” Hiên Viên Thần Phong nở một nụ cười khổ.

So ra thì Hoa Thiên Mệnh lại thoải mái hơn một chút, còn cười hỏi La Chinh: “Lúc nãy làm sao La Chinh huynh lại đỡ được một kích của Chúc Cửu Âm vậy?”

La Chinh chớp đôi mắt rồi lại cười khà khà: “Hiện tại chưa thể nói cho huynh biết!”

Thực ra La Chinh cũng không cần che giấu việc này. Đương nhiên việc dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới là bí mật của La Chinh, nhưng bí mật này người ngoài có muốn cũng không lấy đi được. Thế nhưng Hoa Thiên Mệnh vốn biết rõ rất nhiều thứ, song từ đầu đến cuối lại cứ thừa nước đục thả câu ở trước mặt mình, nên bây giờ hắn liền ăn miếng trả miếng.

Hoa Thiên Mệnh hít hít mũi, nhìn đám mây vừa dày vừa nặng đang bay nhanh trên bầu trời, không truy hỏi La Chinh nữa mà chỉ nói: “Tình hình này thì nhất định Đại Thế Giới đã xảy ra chuyện lớn. Nhưng dù sao ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không được bình thường. Hình như Vu tộc thượng cổ bố trí cạm bẫy gì đó ở đây...”

“Cạm bẫy? Nhằm vào chúng ta?” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hỏi.

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Không, có lẽ là nhắm vào các Thiên Tôn.”

Không khó để nghĩ ra chuyện này. Tám Đạo Tử bọn họ gặp nguy, hai vị Thiên Tôn vốn đi theo bảo vệ đều rơi vào cuộc chiến một mất một còn, Phong lão đầu và đám Nguyên Tội Thiên Tôn nhất định sẽ không ngồi yên mà nhanh chóng chạy tới đây ngay.

Với tốc độ của Thiên Tôn, cho dù Hạ Giới có cách Thượng Giới xa tới mức nào thì họ cũng có thể tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Đến lúc đó, Chúc Cửu Âm và vị Thiên Vu kia sẽ chết chắc chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Lượng Thiên Vu của Vu tộc thượng cổ cũng không nhiều, tối thiểu cũng ít hơn lượng Thiên Tôn vài phần, rất có khả năng không vượt quá mười người.

Trong giai đoạn hiện nay, Vu tộc thượng cổ sẽ không ngu ngốc mà lấy cứng chọi cứng với nhóm Nguyên Tội Thiên Tôn.

Chúc Cửu Âm không rời đi mà lại đánh dây dưa với Huyễn Diệu Thiên Tôn, chỉ riêng việc này đã chứng minh một vấn đề: Vu tộc thượng cổ không hề sợ quân cứu viện của vũ trụ.

“Thực lực của Vu tộc Thượng cổ vốn không đấu lại được, vậy mà lại không sợ quân cứu viện?” Đôi mày thanh tú kia của Cơ Lạc Tuyết nhíu lại: “Thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, trong này thật ra là một cái bẫy.”

“Cơ Lạc Tuyết đã nghĩ ra rồi.” Hoa Thiên Mệnh hơi mỉm cười.

“Nghĩ ra thì có tác dụng quái gì.” Liệt Thiên Hàn lạnh giọng nói: “Chúng ta không thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Trong tay ta vẫn có hai tấm Thét Lệnh, nhưng sử dụng Thét Lệnh ở đây thì cũng không thể truyền giọng nói ra bên ngoài được.”

La Chinh đang tiếp tục trôi xuống phía dưới một đoạn thì lúc này lại quay đầu nói: “Chúng ta không thể rời khỏi nơi này, hay trước hết cứ quay về Vân Điện đã rồi nói tiếp.”

Trên quãng đường này, lông mày của La Chinh cũng nhíu chặt lại.

Hắn quay về Hạ Giới để nghĩ cách cứu Ninh Vũ Điệp, chuyện này không thể nào là do Vu tộc thượng cổ bày kế được.

Mà Vu tộc thượng cổ rất để tâm đến việc Ninh Vũ Điệp và Cửu cung chủ quay về Hạ Giới, cho nên mới phải đuổi theo xuống đây một mạch như vậy.

Hai việc này không hề liên quan gì tới nhau.

Cứ cho là đúng như Hoa Thiên Mệnh suy đoán thì Đại Thế Giới này là một cái bẫy, nhưng Vu tộc thượng cổ cũng không định khởi động cái bẫy này ngay. Vậy nên việc họ tiến vào cái bẫy này chắc là do trùng hợp.

Hẳn là cái bẫy này có liên quan với gió lốc ở Bạo Loạn Tinh Hải!



Nhưng rốt cuộc cạm bẫy này là cái gì thì La Chinh cũng không có câu trả lời.

Với thực lực của hắn bây giờ thì vẫn không thể can thiệp vào cuộc chiến giữa cường giả cấp bậc Thiên Tôn được. Giai đoạn hiện nay, La Chinh chỉ có thể về Vân Điện trước rồi nói tiếp.

Trên đường quay về Vân Điện, La Chinh lấy lệnh bài chữ Cấn ra, cố gắng liên hệ với Tiên Phủ...

Tiên Phủ này là tấm lá chắn cuối cùng của La Chinh. Nếu hắn không thể tiến vào Tiên Phủ, vậy thì thực sự phiền toái rồi.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt của La Chinh liền khó coi hơn.

La Chinh có thể quay về Tiên Phủ thông qua lệnh bài chữ Cấn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn mang theo Tiên Phủ bên người. Từ trước tới giờ, Tiên Phủ vẫn luôn nằm trong khu rừng rậm to lớn kia, lệnh chữ Cấn này chỉ thiết lập một con đường đặc thù để vào đó mà thôi.

Nói cho cùng, lệnh bài chữ Cấn vẫn vận dụng quy tắc không gian, cho nên La Chinh cũng không thể trở về Tiên Phủ được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.