Bách Luyện Thành Thần

Chương 1442





“Hình như tâm tình hai anh bạn này không được tốt lắm?” Thạch Khắc Phàm là nhân vật đặc biệt thông minh, hắn đang muốn giúp La Chinh đỡ lúng túng một chút.

Ai ngờ Hiên Viên Thần Phong lại hờ hững nói: “Uống rượu với một đám kiến Hạ Giới, quả thật tâm tình không tốt chút nào.”

Lời này hơi quá đáng rồi.

Các cường giả Trung Vực đến thăm Vân Điện nghe thấy lời này của Hiên Viên Thần Phong liền không vui.

Sắc mặt Ninh Vũ Điệp hơi trầm xuống nhìn về phía La Chinh, lông mày của hắn cũng nhíu lại: “Nếu như hai vị không hài lòng với sự khoản đãi của La mỗ thì có thể tự rời đi!”

Bọn họ đều dùng Na Di Lệnh của La Chinh để di chuyển đến đây, nếu tự mình rời đi thì có lẽ phải đi vào con đường phi thăng, đồng thời cũng không được bảo đảm an toàn.

Liệt Thiên Hàn mím môi, không tiếp lời La Chinh mà lại bênh vực Hiên Viên Thần Phong: “Nói sai à? Ngay cả con kiến mà võ giả Hạ Giới còn chẳng bằng ấy!”

Đứng ở góc độ của bọn họ, những đứa con cưng của trời mà nói như vậy thì quả thật không sai. Nếu không phải bởi vì La Chinh ở chỗ này, bọn họ hoàn toàn không đời nào lại xuất hiện cùng với đám Hạ Giới.

“Vậy sao? Nhưng đường đường là Đạo Tử đứng đầu của vũ trụ, không phải cũng bại dưới tay La Chinh ca sao!” Lúc này Khê Ấu Cầm mở miệng châm chọc. Nàng cũng không vừa mắt, phải biết trong số con kiến mà hai người này ám chỉ còn có người thân của nàng. Hôm nay Thanh Hư đạo nhân cũng đưa theo nhân vật nòng cốt của Hư Linh Tông đến đây.

Khê Ấu Cầm cảm thấy bình thường mình đã thường xuyên cố tình gây sự, nhưng hôm nay nàng lại phát hiện, hai người của Chư Thần Vô Niệm này có vẻ còn quá đáng hơn…

“Hừ! Chằng qua là trong tổ kiến có được một con đặc biệt mà thôi.” Hiên Viên Thần Phong hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không thể hiểu được tại sao cái Đại Thế Giới này lại sinh ra được nhân vật cỡ La Chinh.

Chẳng phải Thiên Kiêu, Đạo Tử ra đời được là nhờ vào nền tảng vững chắc sao? Nhưng xem ra Trung Vực này cũng không phải là nơi địa linh nhân kiệt gì, thật sự là trái với lẽ thường.

“Còn ta thì sao?” Khê Ấu Cầm nhướng mày.

“Không biết Trung Vực chúng ta, còn có mấy trường hợp đặc biệt?” Hoa Thiên Mệnh cũng mở miệng nói.

Tốp mười trong vũ trụ thì Trung Vực đã có tới ba người, mà Chư Thần Vô Niệm mạnh như vậy cũng chỉ có ba người.

Nhất thời, Hiên Viên Thần Phong không biết trả lời như thế nào.

Ai ngờ Khổ Đăng một mực cố chấp nhấm nháp đồ chay, luôn giữ im lặng lại khẽ mỉm cười: “A di đà Phật, Trung Vực này thật sự quá thần kỳ, có thể chiếm ba trong số mười Đạo Tử, thậm chí di châu của thánh vực Vạn Phật ta cũng bị phủ bụi ở chỗ này.

Mọi người đều tò mò, đồng thời nhìn về phía Khổ Đăng, không biết lời này của hắn là có ý gì.

Bách Lý Hồng Phong và Bùi Thiên Diệu đang lặng lẽ uống rượu.

Trong cung điện, mấy chiếc bàn thấp hình vuông được xếp thành một hàng, bởi vì ba hoặc năm người một bàn nên bọn họ ngồi cùng bàn với Hoa Thiên Mệnh, vừa hay ngồi ngay hàng trên.

Được sắp xếp ở những chỗ ngồi này hoàn toàn là nhờ La Chinh và Hoa Thiên Mệnh.

Bàn về thực lực và địa vị, bọn họ vốn không có tư cách ngồi ở đây.

Nghe được cuộc nói chuyện của đám La Chinh, Bùi Thiên Diệu và Bách Lý Hồng Phong cũng thầm kinh hãi.

Rốt cuộc vũ trụ lớn cỡ nào?

Bọn họ còn chưa từng được thấy, nhưng nghe từ trong miệng Hoa Thiên Mệnh thì kể ra có một lượng lớn võ giả Thần Hải Cảnh!

Một trăm triệu tỉ…

Lúc ấy, bọn họ hoảng sợ tới mức suýt chút nữa không ngồi vững.

So sánh ra thì lượng võ giả Thần Hải Cảnh trong Đại Thế Giới này cũng đã kha khá rồi, vậy mà sự lớn mạnh của vũ trụ còn thật sự vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Từ miệng La Chinh, bọn họ mới biết những người này chính là mười Đạo Tử đứng đầu của vũ trụ?

Đạo Tử là gì? Bọn họ cũng không hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Nhưng là người thuộc tốp mười trong cả trăm nghìn tỉ Thần Hải Cảnh thì tài năng này đã quá kinh khủng rồi…

Lần này Bùi Thiên Diệu lại phát hiện Khổ Đăng ở phía đối diện vẫn mở to mắt mà nhìn mình, nên trong lòng cũng hơi khó xử.

Khi La Chinh đưa nhóm người này rời đi, hòa thượng này cũng đã nhìn hắn như vậy, không hiểu sao hôm nay cũng thế?

Khổ Đăng nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Diệu rồi nói lời nói như vậy nên mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của Khổ Đăng. Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều dừng ở người Bùi Thiên Diệu.

“Này này, đồng nghiệp của ngươi lại nhìn chằm chằm ngươi đấy.” Bách Lý Hồng Phong dùng khuỷu tay thúc vào người Bùi Thiên Diệu.

“Cút! Có mà là đồng nghiệp của ngươi ấy!” Bùi Thiên Diệu vốn dĩ đã không thoải mái, nên giờ phút này cũng buột miệng nói lời không hay.

Bách Lý Hồng Phong cảm thấy buồn cười. Hắn cũng nhìn ra Bùi Thiên Diệu hơi căng thẳng nên cũng không nói thêm nữa.

“Khổ Đăng huynh, không biết lời này là có ý gì?” Mặt La Chinh có vẻ tò mò.

Phi thăng lên Thượng Giới rồi nhưng La Chinh vẫn chưa bước vào thánh vực Vạn Phật. Phật đạo là một thể thống nhất, một số vật trong đó rất thần bí. Hắn mơ hồ cảm nhận được ý trong lời Khổ Đăng không đơn giản.

Khổ Đăng hơi cười, gật đầu với Bùi Thiên Diệu: “Không biết nên xưng hô với thí chủ thế nào?”

“Bùi Thiên Diệu.” Bùi Thiên Diệu đứng dậy chắp tay hành lễ.

Thoạt nhìn Khổ Đăng giống như một tiểu hòa thượng mới xuất gia, thậm chí còn ít tuổi hơn Bùi Thiên Diệu một chút, nhưng dù sao cũng là cường giả Thần Cực Cảnh, đương nhiên Bùi Thiên Diệu phải làm hết cấp bậc lễ nghĩa.

Ai ngờ khi Bùi Thiên Diệu thi lễ xong, Khổ Đăng cũng chắp hai tay: “A di đà Phật, thí chủ là Bất Động Minh Vương chuyển thế, lại chưa có duyên phi thăng, nếu có thể tiến vào thánh vực Vạn Phật của ta, ắt sẽ được bồi dưỡng như Đạo Tử…” Nói xong, Khổ Đăng đưa mắt nhìn về phía La Chinh và Ninh Vũ Điệp: “Không biết Khổ Đăng ta xin Vân Điện một người như vậy, Vân Điện có thể cho phép không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.