Bách Luyện Thành Thần

Chương 1434





Ninh Vũ Điệp và bảy trăm đệ tử nòng cốt còn lại đều trốn sâu trong hoàng cung.

Cửu cung chủ đã dặn dò riêng Ninh Vũ Điệp. Sứ mệnh của y là bảo vệ tính mạng Ninh Vũ Điệp, nếu lần này không cản được Vu tộc thượng cổ thì y hy vọng nàng có thể tự rời đi.

Lời này khiến Ninh Vũ Điệp rất cảm động. Nàng và Cửu cung chủ không phải quá thân quen.

Lần này Cửu cung chủ liều chết để bảo vệ bản thân mình chỉ là vì mệnh lệnh của Thánh chủ Ngọc Thanh.

Đây là một người trung thành. Phải biết là lần này Vu tộc thượng cổ đến đây, sợ rằng cả thánh địa Ngọc Thanh cũng không thể tồn tại được nữa, điểm này chắc hẳn Cửu cung chủ hiểu rõ hơn nàng.

Cả vùng lân cận hoàng thành của thần quốc Đại Vũ đều không ngừng có những chiếc đầu lâu khổng lồ nện xuống.

Vu tộc thượng cổ không có hứng thú với võ giả trong Đại Thế Giới, cho nên không tàn sát với quy mô lớn. Chỉ có một bộ phận người không được may mắn cho lắm, trực tiếp bị đầu lâu khổng lồ đâm phải mà chết.

Từng bóng dáng màu đen gầy trơ xương rời khỏi đầu lâu, ào ào tập trung về phía hoàng cung.

Lúc này, Lưu Dương đã đưa con cháu hoàng gia rút ra khỏi hoàng thành, còn hắn đang ở trên không trung, nhìn bao quát toàn bộ hoàng thành Đại Vũ.

“Đây… rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

Những con quái vật này có hình dáng vô cùng đáng sợ, tư thế cũng rất kỳ dị mà tiến về phía trước, tạo thành một cơn thủy triều vây quanh hoàng cung từ bốn phương tám hướng.

Cảnh tượng này khiến Lưu Dương rất lo lắng.

Điều duy nhất khiến hắn hơi vui mừng chính là những con quái vật này đều hướng thẳng về hoàng cung, rõ ràng mục tiêu là đám người Ninh Vũ Điệp, không làm hại đến thần dân của hắn.

Như vậy cũng khiến Lưu Dương nảy sinh ảo tưởng trong lòng. Hắn hy vọng sau khi những con quái vật này giết đám võ giả kia thì có thể ngoan ngoãn bỏ đi.

“Đến rồi!”

Đột nhiên Cửu cung chủ đang ngồi ở trung tâm lại hô lên một tiếng.

Đột nhiên bảy viên pha lê hình nón màu trắng đặt ngay trước mặt hắn vỡ tan.

“Rắc, rắc, rắc…”

Đột nhiên toàn bộ ma trận Trường Không Thanh đều tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.

Dường như những ánh sáng này dựa chảy ra ngoài bố cục của tường thành trong hoàng cung, cả hoàng cung đều được bao phủ ánh sáng, trông đẹp như mơ vậy.

Ba trăm võ giả Thần Hải Cảnh đứng trên các vị trí tương ứng của mình, đồng thời bộc phát chân nguyên của bản thân, khí thế lập tức được tỏa ra ở mức lớn mạnh nhất!

Đối mặt với đợt Vu tộc thượng cổ đầu tiên, Cửu cung chủ đưa tay ra đập một cái!

“Két két két!”

Một đợt chấn động dữ dội đến từ trung tâm ma trận Trường Không Thanh, chính là phóng ra từ vị trí trước mặt Cửu cung chủ!

Đợt chấn động này đến từ nếp gấp không gian!

Ma trận Trường Không Thanh là trận pháp lợi dụng quy tắc không gian để bố trí. Cửu cung chủ là người nắm giữ trận pháp, thực lực lúc này có thể sánh ngang với Giới Chủ.

Nếp gấp không gian này có thể gấp không gian một trượng thành không gian một thước!

Cứ thế nén xuống, tất cả mọi thứ trong không gian một trượng sẽ bị biến hình rồi hủy hoại…

Nhìn bằng mắt thì giống như một cánh cửa không ngừng bị nén lại, bắn ra về phía trước. Cánh cửa đó lướt qua tường rào của hoàng cung, cả tường rào lập tức bị nén lại, thể tích cũng bắt đầu giảm mạnh. Tường thành vốn rộng nửa mét giờ lại chỉ còn mỏng như một chiếc bánh tráng.

Cảnh tượng này rất kỳ quái. Mặc dù chỉ còn mỏng như một chiếc bánh tráng, nhưng bởi vì bị nén xuống cực độ nên vô cùng kiên cố. Nó vẫn là một bước tường, chỉ là mỏng hơn trước mà thôi.

Tường rào là vật chết, nên dù bị nén xuống cũng chỉ biến hình, còn vật sống thì lại khác.

Những hàng cây xanh chỉnh tề trong hoàng cung bị ép thành thành nước màu xanh, chảy xuống mặt đất. Cây cối biến thành từng tấm gỗ có hình dạng kỳ lạ, đổ sụp trên mặt đất.

Còn Vu tộc thượng cổ…

Khi bị nén lại, chúng cũng bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng trở thành một trang giấy đen kịt, nằm trên mặt đất như một con quái vật khổng lồ nào đó bị ép phẳng ra, hơn nữa còn được trải rất đều.

Đã trở thành bộ dạng như vậy thì chắc chắn những sinh linh Vu tộc thượng cổ này đã chết.

Nhưng trên mặt ba trăm tử sĩ và Cửu cung chủ đều không có gì gọi là vui vẻ. Giết chết Vu tộc thượng cổ không khó, phiền phức nhất chính là lực nguyền rủa của bọn họ.

“Khục khục khục…”

Quả nhiên, từng chiếc đầu lâu nhỏ bắt đầu xuất hiện từ những thân hình bị trải phẳng ra của chúng. Xương hàm của đám đầu lâu ấy không ngừng cử động, lập tức bay thẳng về phía Cửu cung chủ.

Trên chiến trường, võ giả không phải là kẻ hèn nhát. Trong mắt bọn họ, đầu lâu bình thường chẳng là cái thá gì mà phải để mắt tới. Nhưng mười mấy cái đầu lâu nhỏ lúc này lại chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng.

“Cút!”

Cửu cung chủ đã bất chấp mọi giá đánh cược một lần, nên giờ phút này khí thế cũng rất sung mãn.

Y lại mượn sức mạnh của ma trận Trường Không Thanh, đánh ra một chưởng. Dù sao sau khi bày ra ma trận Trường Không Thanh thì sức mạnh của y cũng có thể sánh ngang với Giới Chủ rồi!

Hắn muốn thử xem, mượn dùng ma trận này có thể giải quyết được đám đầu lâu hay không!



Sức mạnh dồn ép không gian lại bao phủ lên trên đám đầu lâu nhỏ kia.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.