Bách Luyện Thành Thần

Chương 1432





“Rầm.”

Một chưởng của Cửu cung chủ đã đánh bay đám đầu lâu này.

Thực lực của cường giả Thần Biến Cảnh có thể đánh bay đám đầu lâu ra xa hàng trăm nghìn trượng.

Cũng chỉ có giờ phút này mới là lúc bọn họ cảm thấy nhẹ nhàng nhất. Cửu cung chủ nhanh chóng lấy ra hai viên ngọc chân nguyên, bóp nát rồi hấp thu hết, sau đó lại lấy ra ba viên đan dược màu xanh lục mà nuốt xuống. Sắc mặt bỗng chốc đã hồi phục lại được kha khá.

“Nghỉ ngơi và hồi phục một lúc rồi chúng ta đi đâu?” Cửu cung chủ hỏi.

Cửu cung chủ là cường giả Thần Biến Cảnh, hắn nên đưa ra quyết định của mình ngay lập tức.

Nhưng đối mặt với những tồn tại khó hiểu như Vu tộc thượng cổ này, y cũng bắt đầu băn khoăn, sau đó liền quay qua hỏi Ninh Vũ Điệp.

Khi Ninh Vũ Điệp đề xuất quay về Hạ Giới, Cửu cung chủ cho rằng đây là một quyết định rất sáng suốt. Vũ trụ đại loạn, e rằng chỉ có Hạ Giới là không bị ảnh hưởng mà thôi.

Thế nhưng kỳ quái nhất là Vu tộc thượng cổ lại cứ theo sau bọn họ, không chịu rời đi.

Cửu cung chủ cũng cảm thấy khá thắc mắc. Trong nhóm bọn họ cũng chẳng có ai là nhân vật quá quan trọng, tại sao phải làm to chuyện, truy sát bọn họ đến tận đây?

Đã thế, thời gian và địa điểm mà đám Vu tộc thượng cổ này xuất hiện cũng rất kỳ lạ. Lúc bọn họ vừa mới tới giếng phi thăng, đám Vu tộc thượng cổ này đã xuất hiện, dường như mục tiêu của bọn họ vốn là trông coi giếng phi thăng vậy.

Ninh Vũ Điệp cũng khẽ lắc đầu, nét mặt có vẻ mờ mịt: “Ta cũng không rõ. Có lẽ đám Vu tộc thượng cổ này bỗng dưng xuất hiện ở giếng phi thăng không phải là muốn chặn đường của chúng ta.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Cửu cung chủ đồng ý với suy đoán của Ninh Vũ Điệp. “Nghĩ theo cách khác thì Vu tộc thượng cổ này vốn muốn trông coi giếng phi thăng, vậy thì bên dưới hẳn phải có thứ gì đó rất quan trọng.”

Giếng phi thăng nối liền với con đường phi thăng, mà con đường phi thăng thì lại nối liền với Đại Thế Giới phía dưới.

Nói cách khác, trong Đại Thế Giới phải có một thứ mà Vu tộc thượng cổ coi trọng.

“Ta nhớ ra rồi. Trong Đại Thế Giới này dường như cũng tồn tại Vu tộc thượng cổ.” Ninh Vũ Điệp nói.

“Không phải chứ…” Mắt Cửu cung chủ chợt nheo lại.

Ninh Vũ Điệp lại khẳng định vô cùng chắc chắn: “Ta có nghe phu quân từng nói, hắn đã gặp được Vu tộc thượng cổ ở đây tới hai lần.”

“Thực lực mà Vu tộc thượng cổ này che giấu có thể sánh ngang với cả một thế lực lớn. Bọn họ ẩn mình trong Đại Thế Giới này để làm gì?” Nét mặt của Cửu cung chủ càng lúc càng đen đi.

Cửu cung chủ vốn dẫn theo Ninh Vũ Điệp chạy thục mạng tới đây để trốn. Nhưng xem ra lúc này họ còn gặp phải rắc rối lớn hơn nữa rồi.

Nhưng tình thế khi ấy rất gấp gáp, chạy trốn xuống Hạ Giới hẳn là lựa chọn chính xác nhất.

Nhưng chết người hơn là bây giờ phải làm thế nào với đám người đang đuổi theo phía sau?

Sau khi nghỉ ngơi, Cửu cung chủ đã hồi phục được bảy phần thực lực, nhưng vẫn không thể đánh đám đầu lâu này đi hết, thứ chờ đợi y vẫn là cái chết dần chết mòn đang đến.

Trừ khi Thiên Tôn ra tay thì may ra mới có thể cứu được một mạng này của y.

Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại trở về con đường phi thăng, trở về Đại Giới?

Chưa nói đến việc Vu tộc thượng cổ trong thánh địa Ngọc Thanh còn chưa giải quyết xong, nếu trực tiếp trở lại từ con đường phi thăng thì cuối cùng vẫn sẽ bị đám Vu tộc thượng cổ kia đuổi giết.

Lúc này bọn họ đã rơi vào cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Đi bước nào tính bước đó vậy…”

Nét mặt Ninh Vũ Điệp vô cùng chua xót. Nàng rất muốn quay lại Vân Điện, thăm Ngọc bà bà và Niệm Nhi mà nàng ngày đêm mong nhớ.

Nhưng bây giờ nàng cũng không thể làm theo ý mình.

Thực ra, lúc đi ngược xuống dưới trong con đường phi thăng, đối mặt với một đám đang đuổi theo phía sau, Ninh Vũ Điệp cũng từng tự hỏi không biết Đại Thế Giới lớn như vậy mà dẫn đám Vu tộc thượng cổ này xuống thì có ảnh hướng tới Trung Vực hay không?

Nàng có thể lùi về sau, thậm chí có thể chết trong con đường phi thăng, nhưng Cửu cung chủ và hơn một nghìn đệ tử nòng cốt sẽ không chịu hy sinh như thế.

Đầu óc nàng rối như tơ vò, Ninh Vũ Điệp không biết phải làm gì tiếp theo, cảm xúc hỗn loạn cứ quấy nhiễu lòng nàng.



Nàng ngồi xuống đất, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy gối, vùi đầu vào trong. Nàng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, một lần nữa rơi vào trạng thái bất lực. Vậy mà bên cạnh lại chẳng có ai để dựa dẫm.

Chắc có lẽ La Chinh vẫn đang ở Thượng Giới…

Của cải của thần quốc Đại Vũ đều được đưa vào hoàng cung ùn ùn.

Không ít những của cải quý giá trong đó đều là thứ đã được tích lũy suốt bao nhiêu năm của thần quốc Đại Vũ. Một phần trong số đó còn được đưa đến từ ba thần quốc còn lại. Ba thần quốc kia cũng biết chuyện, bọn họ cùng sống trên một đại lục nên cũng chẳng thể nào thoát được.

Khi chúng được đưa vào trong hoàng cung, Lưu Dương cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.

Thiên Thủ Ô hàng chục nghìn năm, Huyết Nguyệt Tinh một trăm nghìn năm, Tam Sênh buộc thành bó… những thứ này đều là vô giá!

Nhưng tâm trạng của Lưu Dương cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi người ta vốn chẳng thèm để mắt tới những thứ được đưa vào kia.

Chỉ có vài người là tùy tiện chọn một vài món, còn đâu đa số đều chỉ cầm lên xem xong trực tiếp bỏ qua một bên.

Thấy cảnh ấy, trong lòng hắn hơi thất vọng… Dù sao thì những người này đều là nhân vật lớn trên Thượng Giới, nếu quan hệ tốt một chút thì sau này biết đâu khi bản thân phi thăng lại được lợi một chút.

Chỉ có điều, Lưu Dương không biết rằng con đường phi thăng của Đại Thế Giới không chỉ nối liền với một Đại Giới. Dù sau này gã có phi thăng, xác suất tiến vào thánh địa Ngọc Thanh cũng rất nhỏ.

Cửu cung chủ ngồi trên đài cao, nhìn các đệ tử nòng cốt đang nghỉ ngơi hồi phục ở bên dưới, nét mặt hiện lên sự kiên quyết.

Dù sao y cũng là nhân vật có tên tuổi trong thánh địa Ngọc Thanh, y tuyệt đối sẽ không ngồi đây chờ chết!

Cửu cung chủ lập tức đứng dậy, hét lớn: “Các vị!”

Tất cả đệ tử nòng cốt đều chăm chú nhìn Cửu cung chủ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.