Bách Luyện Thành Thần

Chương 1425





Song, những năm tháng tôi luyện này đã giúp Trác Bất Phàm giữ được bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cũng biết việc Trác đại tiên sinh làm phản năm đó gần như đã chôn vùi toàn bộ Trác gia.

Nhẫn nhịn cũng tốt, bất đắc dĩ cũng được. Hắn biết, dù sao mình cũng chỉ là một con sâu bé nhỏ không đáng kể trong mắt La Chinh. Cho nên khi gặp lại La Chinh, hắn đã không còn cảm thấy tức giận khó nhịn như trước nữa, chỉ là vô cùng kinh ngạc mà thôi.

“La, La Chinh?” Trác Bất Phàm ngây người, đứng im tại chỗ.

Nhóm võ giả Trác gia phía sau cũng sững sờ khi nghe thấy câu này.

Ngay sau đó đã có nhiều người nhận ra La Chinh hơn.

“Thật sự là hắn!”

“Không ngờ lại trở về...”

“La Chinh đã trở về!”

La Chinh không xuất thân từ thành Vân Hải, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn trở thành niềm tự hào của thành Vân Hải. Có thể nói, khi nhắc tới hai chữ La Chinh, nhóm võ giả của thành Vân Hải không chỉ coi hắn như đối tượng mà bọn họ vẫn luôn coi trọng, mà còn coi đó như vốn liếng để khoe khoang với người ngoài.

Mới đầu, mọi người còn còn hơi căng thẳng, bởi những người này chỉ cần tiện tay thì đều có thể hủy diệt thành Vân Hải, nên họ đâu dám nói năng lung tung?

Sau khi nghe thấy là La Chinh, họ không còn căng thẳng như vậy nữa. Dù sao cũng là người trong nhà.

La Chinh hờ hững nhìn Trác Bất Phàm. Năm đó Trác gia làm phản, toàn bộ người của Trác gia cũng đã phải nhận sự trừng phạt nên có. La Chinh cũng sẽ không để ý đến chuyện này nữa. Hắn chỉ hờ hững gật đầu với Trác Bất Phàm rồi lập tức nói: “Chúng ta đi Vân Điện...”

“Để ta dẫn đường.” Trác Bất Phàm lập tức nói. Sau khi nhìn thấy Khê Ấu Cầm và Hoa Thiên Mệnh ở giữa đám người kia thì trong lòng hắn lại khiếp sợ không thôi.

Có lẽ hắn không quen thuộc với Khê Ấu Cầm lắm, bởi dù sao Khê Ấu Cầm tiến vào Vân Điện cũng chỉ nán lại bên cạnh La Chinh, rất ít ra ngoài. Nhưng Hoa Thiên Mệnh... Dĩ nhiên thằng nhãi này được Vân Điện trọng dụng thật đấy, nhưng sao bây giờ tu vi của hắn cũng đã đạt được trình độ này rồi vậy?

Đó là trình độ mà hắn chỉ có thể ngước lên mà nhìn chứ không thể hiểu được...

Tuy trong lòng hoang mang, nhưng Trác Bất Phàm cũng không nói lung tung. Dù sao hắn cũng cảm nhận được đoàn người này có gì đó rất không bình thường.

“Ha ha... Đây là nơi La Chinh ngươi trưởng thành?” Liệt Thiên Hàn nhịn mãi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Có thể coi hắn và Hiên Viên Thần Phong tới nơi này chỉ là cùng Cơ Lạc Tuyết xuống góp vui.

Chứ nhóm Đạo Tử, Thiên Kiêu của bốn gia tộc lớn này đã bị cách ly ở trong tộc từ nhỏ, ngày thường rất ít ra ngoài. Cho dù rời khỏi nhà thì thánh địa thấp nhất mà họ biết được cũng là thánh địa thập phẩm, những nhân vật bọn họ gặp gần như đều có tu vi Thần Hải Cảnh trở lên.

Vậy mà lúc này họ lại đi tới một nơi có vô cùng đặc biệt. Ở đây có rất nhiều Tiên Thiên Cảnh, thực lực đều yếu đến độ khiến bọn họ khó mà tin được.

“Thế giới của bọn kiến hôi.” Hiên Viên Thần Phong nhịn không được mà cười lạnh.

Võ giả của Trác gia đang dẫn đường ở phía trước, nghe thấy lời của hai người thì trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc những này là ai? Sao giọng điệu của hai người này chẳng có vẻ tốt đẹp gì như vậy? Chắc không phải bọn họ ép La Chinh về đây đấy chứ? Những người này chắc hẳn đều đến từ Thượng Giới!

Chẳng qua bọn họ cũng không dám cãi lại. Trong mắt của những người này, thực lực của bọn họ quả thực không mạnh hơn con kiến bao nhiêu.

“Nếu hai người các ngươi còn nói nhảm nữa thì cút ngay về Thượng Giới cho ta!”

Khê Ấu Cầm quay đầu, lông mày nhướng lên mà mắng.

Dù có thế nào thì Khê Ấu Cầm cũng xuất thân từ Đại Thế Giới này. Hai tên này chẳng qua cũng chỉ đi theo mọi người đến.

Nàng biết La Chinh không thích hai người này, nhưng dù sao ở xa tới cũng là khách. Ninh Vũ Điệp bị truy sát, bọn họ ở đây ôm cây đợi thỏ, biết đâu đến lúc đó có thể giúp một tay. Nói cho cùng thì cũng không thể coi thường thực lực của Hiên Viên Thần Phong được. Chẳng qua nói năng kiểu quái gở thế này thì cũng chẳng ra thể thống gì.

Lời của Khê Ấu Cầm rất có hiệu quả. Liệt Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng, mà Hiên Viên Thần Phong cũng im lặng...

Cảnh tượng này lập tức làm thay đổi suy đoán trong lòng Trác Bất Phàm, đồng thời cũng nhìn Khê Ấu Cầm với cặp mắt khác xưa. Chẳng qua bọn họ biết quá ít về Thượng Giới, nên suy đoán trong lòng cũng hoàn toàn trái ngược.

Việc La Chinh xuất hiện được các võ giả truyền tai nhau một cách điên cuồng.

Vốn dĩ đội ngũ chỉ có khoảng mười người, vậy mà giờ đoàn người theo đuôi phía sau lại cứ ùn ùn...

Đương nhiên để phi hành được trên không trung thì ít nhất cũng phải là võ giả Chiếu Thần Cảnh. Võ giả dưới Chiếu Thần Cảnh cũng chỉ có thể nhìn lên bầu trời mà thở dài, tiếc vì không có cơ hội nhìn thấy phong thái người phi thăng đầu tiên của Trung Vực.

Vừa mới tiến vào trong Vân Điện, La Chinh liền nhìn thấy một ngọn lửa bốc lên ở cách đó không xa. Ngay sau đó là tiếng kêu rên của một số người, đồng thời còn có tiếng cười non nớt truyền tới.

Mặt La Chinh thoáng hiện vẻ kỳ quái hỏi: “Ai lại có thể gây sự trong Vân Điện?”

Có thể nói hiện nay Vân Điện đã là thế lực số một của Trung Vực, ai có thể tiến vào đại trận hộ tông mà hắn bố trí năm đó một cách dễ dàng rồi gây chuyện ở chỗ này như vậy?

Ai ngờ Trác Bất Phàm cười khổ, nhịn một lát rồi mới lên tiếng: “Tự ngươi nhìn đi rồi sẽ biết.”

Lần này La Chinh trở về Vân Điện, hắn định gặp Ngọc bà bà trước rồi thu xếp cho nhóm Đạo Tử này, sau đó sẽ cẩn thận theo dõi toàn bộ Đại Thế Giới. Cho dù Ninh Vũ Điệp đi ngược xuống từ bất kỳ chỗ nào thì hắn cũng có thể hành động trước.

Song lúc này hắn tò mò nên mũi chân hắn nhón một cái, thân hình liền lướt đi...

Lọt vào trong tầm mắt hắn là một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi. Thằng bé có dung mạo thanh tú, quần áo trên người đều là vàng ròng, gấm vóc, trong tay có một thần văn Liệt Diễm. Thần văn kia liên tục phun ra những ngọn lửa, đốt cháy một căn phòng ở phía đối diện.

Hình như căn phòng kia bị thần văn niêm phong lại, người bên trong không thể phá ra. Thế nên giờ phút này căn phòng chẳng khác gì một cái lò nướng, người ở trong đó liên tục kêu lên thảm thiết.

Giờ phút này, người bị nhốt ở trong căn phòng vẫn đang kêu rên, không ngừng truyền ra tiếng xin tha...

Nhưng thằng bé kia không hề thương xót, nó lật ngón tay một cái, ngọn lửa trong thần văn giống như những con rồng lửa, cuốn về phía căn phòng, thủ pháp hết sức thành thạo.

La Chinh nhíu mày bay qua, trầm giọng quát: “Dừng tay!”

Thằng bé nghe thấy giọng nói của La Chinh thì xoay đầu lại, trong con ngươi trong veo kia hiện lên một chút xảo quyệt, không ngờ một thần văn ngọn lửa trong tay lại cuốn về phía La Chinh!

“Vù vù...”

Một con rồng lửa dài chạy thẳng tới La Chinh, cuốn hắn vào giữa. Tiếng cười hi hi ha ha của cậu bé cũng truyền đến: “Nướng ngươi thành gà quay!”

Song, đợi đến khi ngọn lửa tan đi, thằng bé liền sửng sốt. Hình ảnh nó tưởng tượng không hề xuất hiện, người trước mắt này căn bản không hề mất một sợi lông nào.

Uy lực của thần văn Liệt Diễm này vô cùng lớn, sau khi dùng đá chân nguyên kích hoạt thì ngay cả võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng không thể chống chọi trực diện với nó được. Thằng bé chưa bao giờ gặp phải tình huống này…

“Ngươi tên là gì?” La Chinh nhìn chằm chằm thằng bé mà hỏi.

Nó liền chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, ngón tay đã nắm lấy một thần văn khác: “Liên quan gì tới ngươi!”

“Chẳng lẽ ngươi... họ La?” La Chinh lại hỏi.

Thằng bé hơi cười: “Phải!”

Tiếng nói vừa mới dứt, nó liền nhân cơ hội này mà lục ra một lệnh bài thần văn khác, bắn ra một tia sấm sét.

La Chinh lại ngẩng đầu vung tay một cái, luồng sấm sét mạnh mẽ kia liền bị chia năm xẻ bảy. Lúc này sắc mặt của La Chinh đã hơi khó coi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.