Bách Luyện Thành Thần

Chương 1389





Đường kiếm màu xanh này gần như muốn phá vỡ không gian!

Nói cho cùng, Quán chủ cũng là cường giả Thần Biến Cảnh, tất nhiên thế giới trong cơ thể đã hoàn thiện. Thế nên một kiếm này cũng chứa sức mạnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Hừ!”

La Chinh giơ tay lên, Lôi Phong U Thần Kiếm cũng đột nhiên chém ra một đường kiếm quang sắc bén không thể ngăn cản, giao nhau với đường kiếm màu xanh kia, vang lên một tiếng chói tai!

“Xoẹt…”

Hai đường kiếm va chạm với nhau, khiến không gian xung quanh bị xé rách ra vô số vết nứt hình răng cưa, giống như bị chó gặm vậy.

Một kiếm này La Chinh chỉ dùng tám phần lực, lại chưa hề dùng Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm, nhưng cũng đủ để tiêu diệt đường kiếm màu xanh kia rồi!

Trong phố chợ này còn có không ít võ giả đang chạy từ xa đến để hóng hớt.

Mặc dù tính tình của Quán chủ Thanh Phong nóng nảy, nhưng dù sao cũng không phải nhằm vào bọn họ. Sự an toàn của bản thân được bảo đảm nên bọn họ rất muốn nhìn xem kết cục của thanh niên kia như thế nào.

Kết quả là sau chiêu kiếm này, không ít võ giả đều ngẩn ra.

Thanh niên này cũng chỉ có tu vi Thần Cực Cảnh sơ kỳ, vậy mà tùy ý tung ra một kiếm đã đánh ngang tay với Quán chủ Thanh Phong ư?

“Sao có thể…”

“Tu vi Thần Cực Cảnh lại dễ dàng cản được một kiếm của Quán chủ như thế…”

“Có phải là Thiên Kiêu nào đó của thế lực lớn hay không?”

Ở trong chiến trường mộng ảo, La Chinh đã gặp được không ít Thiên Kiêu.

Nhưng ở trong vũ trụ, xác suất gặp phải Thiên Kiêu rất nhỏ. Một trăm nghìn Đại Giới, mà chỉ có một nghìn Thiên Kiêu, xác suất gặp phải Thiên Kiêu còn nhỏ hơn xác suất gặp được Thánh chủ của các thánh địa lớn nhiều!

“Không thể là Thiên Kiêu được. Thiên Kiêu mà còn cần kiếm bài chín sao để đi vào Kiếm Trang ư? Nếu là Thiên Kiêu thì có khi Trang chủ của Kiếm Trang còn phải đích thân chào đón, người chống lưng phía sau người ta chắc cũng phải là cường giả cấp Thiên Tôn rồi!

“Vậy người này…”

Một kiếm của Quán chủ Thanh Phong mà lại đánh ngang tay với La Chinh, khiến hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng càng tức giận hơn.

Thật ra trong lòng hắn cũng đã hơi kiêng kỵ. Người có tu vi Thần Cực Cảnh mà có thể tiếp được một kiếm của hắn thì chắc chắn thực lực không thể xem thường, ít nhất cũng phải là Thiên Kiêu!

Huống hồ, dáng vẻ của La Chinh còn bình tĩnh thong dong, giống như chưa dùng toàn lực!

Nhưng hắn thân là Quán chủ Thanh Phong, nơi này là địa bàn của hắn, một kiếm này bị đối phương cản được khiến hắn mất hết mặt mũi. Trong cơn tức giận, hắn không hề suy nghĩ đến thân phận của đối phương mà giơ tay lên chuẩn bị chém ra kiếm thứ hai. Một kiếm này, hắn muốn dùng toàn lực tu vi của mình.

Nhưng Quán chủ Thanh Phong vừa mới giơ tay lên thì bên cạnh đã có một cánh tay kéo hắn lại!

“Thanh Phong huynh, không thể.” Người nọ là một chấp sự cấp cao của Kiếm Trang, tên là Hàn Bình, phụ trách giao tiếp với các kiếm quán ở ngoài Kiếm Trang.

Lần này chiến trường mộng ảo mở ra, hắn đã chú ý đến toàn bộ quá trình. Ba trăm người trong cuộn tranh, hình dáng mỗi người đều in sâu trong đầu hắn. Mà mười người đầu tiên, hắn lại càng nhớ rõ hơn!

Vừa rồi hắn đi cùng Quán chủ Thanh Phong lại đây, vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy La Chinh rất quen mắt.

Nhưng lúc này trời đã tối, dù có ánh đèn chiếu sáng thì cũng khó mà phân biệt được rõ ràng. Nhưng sau khi thấy Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay La Chinh, hắn lập tức nhớ ra. Khi Quán chủ Thanh Phong chém ra kiếm thứ nhất, trong lòng hắn liền thầm kêu không ổn!

Kết quả là La Chinh dễ dàng đỡ được, trong lòng cũng cảm thán không hổ là người đứng đầu, nhân vật chính của Đại Thế này.

Quán chủ Thanh Phong kia đang rất tức giận, muốn chém ra kiếm thứ hai, nhưng tất nhiên Hàn Bình không cho…

“Sao Hàn Bình huynh lại cản ta!” Quán chủ Thanh Phong không có đường lùi, không chém ra kiếm thứ hai thì không được, nên muốn Hàn Bình cho một lời giải thích. Còn lời giải thích như thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể vớt vát được chút mặt mũi.

“Thanh Phong huynh không cảm thấy chiêu kiếm kia của hắn rất đặc biệt sao?” Hàn Bình cười nhẹ nói.

Quán chủ Thanh Phong nhướng mày, vừa mới nghĩ chưa tới nửa nhịp thở thì mặt đã biến sắc!

Thuật Dịch Kiếm…

Người này tu luyện kiếm pháp của Dịch Kiếm Thiên Tôn!

Dịch Kiếm Thiên Tôn từng là chủ nhân của Kiếm Trang. Có thể nói lúc đó đã tự lực cánh sinh, cố gắng đưa Kiếm Trang từng nhỏ bé không chút tiếng tăm lên hai cấp, trở thành thế lực lớn nhất trong thế giới võ giả độc lập!

Cũng bởi vì Kiếm Trang tôn thờ tự do, nên không muốn ràng buộc võ giả độc lập, càng không mở rộng địa bàn, cho nên không phát triển thành thánh địa lớn. Nhưng sức ảnh hưởng của Kiếm Trang lúc đó đã không còn tương đương với chủng tộc loại hai trong vũ trụ nữa!

Trong Kiếm Trang có vô số kiếm pháp…

Nhưng kiếm pháp tối cao chỉ có một, chính là thuật Dịch Kiếm.

Đáng tiếc là, Dịch Kiếm Thiên Tôn không truyền thuật Dịch Kiếm lại mà chỉ để một bài thơ ở trong Tranh Hải giới…

Kiếm Trang đã từng phái một đội ngũ lớn tiến vào Tranh Hải giới, định phá giải bí mật trong đó, nhưng cuối cùng vẫn ra về tay không. Thậm chí mấy năm trước, khi liên minh Nhân Đạo còn chưa đuổi người ngoài đi, vẫn luôn có võ giả độc lập của Kiếm Trang ở trong đó lĩnh ngộ.

Nhưng cuối cùng, thuật Dịch Kiếm của Dịch Kiếm Thiên Tôn vẫn chưa được truyền lại.

Bởi vì có chiến trường mộng ảo nên người của Kiếm Trang mới biết được, trong vũ trụ này có người đã kế thừa gần như hoàn mỹ thuật Dịch Kiếm, người đó đương nhiên là La Chinh.

Nhưng chẳng phải nghe đồn La Chinh đang bị nhốt ở Trung Thiên Vực sao?

Vậy mà chiến trường mộng ảo vừa mới kết thúc chưa được mấy ngày đã chạy tới Kiếm Trang? Có thể nhanh như vậy? Đến là Thiên Tôn chắc cũng không làm được đâu nhỉ?

Quán chủ Thanh Phong cũng là người khôn khéo. Nếu đã là La Chinh thì việc này liền dễ xử lý.

Nếu bị đánh bại bởi một võ giả Thần Cực Cảnh bình thường, vậy đêm nay Quán chủ Thanh Phong hắn xem như đã mất mặt.

Nhưng La Chinh thì khác, hắn đã là người đứng đầu tương lai trong truyền thuyết!

Vừa rồi Quán chủ Thanh Phong vẫn ở trạng thái giận dữ, nhưng hiện tại lại cười ha ha: “Ta còn tưởng là ai! Thì ra là Đạo Tử La Chinh ghé đến Kiếm Trang chúng ta! Không nói trước một tiếng, thành ra Kiếm Trang chúng ta không tiếp đón từ xa! Vừa rồi là ta nóng vội, thành thật xin lỗi!” Khi nói ra lời này, trong mắt hắn còn có vẻ lúng túng. Người ở địa vị như hắn chịu nhận lỗi dứt khoát lưu loát như thế cũng xem như rất hiếm thấy.

Nhưng hai chữ La Chinh đủ để giảm bớt sự xấu hổ này!

Hàn Bình cũng bước ra một bước, thân hình bay lên, đi tới đài cao kia, chắp hai tay về phía La Chinh: “Tại hạ là Hàn Bình ở Kiếm Trang, Đạo Tử La Chinh tự mình tới thăm, Kiếm Trang chúng ta thất lễ rồi.”

Thật ra La Chinh vẫn chưa trở thành Đạo Tử, nhưng điều này không quan trọng. Bởi vì hắn đã đánh bại được Đạo Tử thì trong mắt người khác, tương lai hắn nhất định là nhân vật có thể trở thành thần!

“La Chinh?”

“Là người đứng đầu trong cuộc đấu võ của chiến trường mộng ảo lần này!”

.

“Không phải chứ, sao hắn lại đến Kiếm Trang của chúng ta…”

Lúc nãy, các võ giả ở phố chợ vốn còn yên tĩnh, nhưng nghe được hai chữ La Chinh thì mới bất ngờ hiểu ra.

Trong mắt bọn họ, nhân vật như La Chinh hẳn là nên đến Thiên Vị tộc, đến Chư Thần Vô Niệm, đến liên minh Nhân Đạo…

So với những thế lực lớn này, Kiếm Trang chẳng đáng nhắc đến. Nếu là trước kia có Dịch Kiếm Thiên Tôn vô cùng cao quý thì cũng còn phù hợp. Nhưng bây giờ Kiếm Trang có cái gì khiến La Chinh nhìn trúng?

Trong ba võ giả bị La Chinh đập bay ra ngoài, đã có hai người tỉnh lại. Nghe được lời nói của Hàn Bình thì bọn họ suýt chút nữa lại ngất đi.

Trong lòng hai người anh em này còn tức giận gấp bội. Mẹ nó, nói ngươi là La Chinh từ sớm thì mấy tấm kiếm bài chín sao kia tặng ngươi là được rồi.

Nghĩ lại thì vẫn không đúng. Nếu ngươi là La Chinh thì cần kiếm bài chín sao làm gì? Cứ thế đi thẳng đến Kiếm Trang thì ai sẽ ngăn ngươi?

Hai người không ngừng mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra điều gì, chỉ hy vọng La Chinh tha cho bọn họ. Nếu không, Quán chủ đổ trách nhiệm lên đầu bọn họ thì coi như bọn họ xong đời rồi.

Còn võ giả vẫn đang hôn mê chính là võ giả nói La Chinh nhường Mộ Minh Tuyết lại cho hắn. Nếu sau khi biết đây là La Chinh, chỉ sợ sẽ lại ngất xỉu lần nữa…

Vẻ lạnh lùng trên mặt La Chinh đã giảm đi vài phần, nhưng miệng lại nói châm chọc: “Nghe danh Kiếm Trang đã lâu. Đây là thánh địa trong lòng võ giả độc lập, lại không biết Kiếm Trang khó vào như vậy. Người vào Kiếm Trang không phải dựa vào lĩnh ngộ với kiếm đạo hay một bầu nhiệt huyết với kiếm đạo, mà lại dựa vào đá chân nguyên trong túi. Ha ha, không biết Dịch Kiếm Thiên Tôn mà biết thì sẽ cảm thấy thế nào! Sau này ông ấy trở về, thấy những việc này, sợ là sẽ vô cùng thất vọng!”

Những lời này của La Chinh đã nói trúng đáy lòng của rất nhiều võ giả độc lập ở đây.

Bọn họ lặn lội đường xa đến đây, dựa vào sự cố chấp đối với kiếm đạo mà hy vọng có thể tôi luyện ra kiếm ý mạnh mẽ hơn. Nhưng cuối cùng lại không phải dựa vào thực lực của mình, mà vẫn phải dùng ngọc chân nguyên để đấu giá mới có thể vào Kiếm Trang. Trong lòng thất vọng tới mức khó có thể nói nên lời.

Hàn Bình nghe được lời nói của La Chinh, trong lòng bỗng nhiên sáng lên. Hắn lại nghe ra ý trong lời nói của La Chinh chính là Dịch Kiếm Thiên Tôn chưa chết?

Trong lòng nghĩ như vậy nên vẻ mặt cũng càng chân thành: “Chuyện kiếm bài chín sao này quả thật không ra thể thống gì! Ta sẽ bẩm báo lên, điều chỉnh việc này. Nếu Đạo Tử La Chinh đã tới Kiếm Trang, vậy mời vào trong Kiếm Trang nói chuyện!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.