Bách Luyện Thành Thần

Chương 1384





Đại Thiên Kiếp lần này cũng là một thử thách đối với La Chinh.

Lúc đầu là đại kiếp Sao Băng, sau đó là ba nghìn Xích Hỏa Kiếp, rồi lại đến Tâm Ma Kiếp...

Sau những thử thách liên tiếp, cuối cùng lại giáng xuống Lôi Kiếp.

La Chinh cũng được coi là người cực kỳ hiểu rõ Lôi Kiếp. Hắn tu luyện Lôi Kiếp Sát nên còn có thể trực tiếp dẫn sấm sét tới.

Nhưng Lôi Kiếp được giáng xuống lúc này lại hết sức đặc biệt, đó là một đường sét màu xanh lá!

La Chinh không thể trốn được đường Lôi Kiếp này, thậm chí còn không thể chạm vào. Nó sẽ trực tiếp đánh vào đan điền La Chinh, đi vào thế giới trong cơ thể!

Trong nháy mắt khi Lôi Kiếp này đánh vào đan điền, một nỗi đau đớn như muốn xé rách cơ thể lập tức truyền khắp toàn thân La Chinh.

Nhưng đại đa số Lôi Kiếp đều được cây thế giới hấp thu...

Không ngờ dưới thử thách Lôi Kiếp màu xanh lá này, cây thế giới lại bắt đầu sinh trưởng khỏe mạnh. Đồng thời biển hỗn độn cũng điên cuồng xoay tròn, trực tiếp tạo ra sóng to gió lớn trong cơ thể La Chinh.

Vào giây phút này, linh hồn của La Chinh cũng bắt đầu có những biến đổi kỳ lạ.

Hắn cảm giác thấy rơi đang vào trong hỗn độn...

Xung quanh đều là một vùng tối tăm mù mịt, hắn không ngừng lăn lộn, nhấp nhô trong vùng hỗn độn này...

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng chậm lại. Dường như hắn bị đẩy vào trong một vùng đất. Trong khoảnh khắc mở mắt, hắn bất ngờ nhìn thấy cây thế giới to lớn kia.

Mà dưới gốc cây thế giới lại xuất hiện một hòn đảo!

Ánh mắt La Chinh chợt lóe...

Toàn bộ biển hỗn độn bắt đầu đông lại!

Ở thế giới trong cơ thể, khí hỗn độn vốn giống như một vùng biển bao la, thế mà bây giờ lại xuất hiện một mảnh đất dọc theo cây thế giới.

Diện tích của nó cũng không lớn, chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi...

La Chinh đã đã từng thấy tình huống này.

Trong cơ thể Phong Niệm Vân mà hắn tiến vào năm đó chính là một hòn đảo.

Song, diện tích hòn đảo kia lớn hơn nhiều so với đảo của La Chinh lúc này. Hơn nữa, trong đó đã sinh ra cây cối thấp bé, còn có không ít rừng rậm, thậm chí là một bộ lạc khá nguyên thủy!

“Ta đã đột phá Thần Cực Cảnh...”

Tuy trạng thái của La Chinh vẫn đang vô cùng thần kỳ, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho hắn hiểu rằng mình đã đột phá Thần Hải, bước vào Thần Cực Cảnh, cho nên mới có một đường Lôi Kiếp màu xanh lá kia!

Chính đường Lôi Kiếp có chứa lực sinh mệnh này đã trao cho toàn bộ biển hỗn độn sự sống!

Ở chỗ này, La Chinh thấy được sự biến đổi của năm tháng, thấy được hình thức ban đầu của thế giới, thấy được sự tiến hóa của sinh mệnh.

“Rầm...”

Biển cả màu nâu cuộn lên từng cơn sóng, không ngừng cuốn về phía hòn đảo nhỏ này.

Mỗi một cơn sóng xô tới liền có một phần khí hỗn độn ngưng kết lại trên hòn đảo nhỏ. Cứ thế, hòn đảo nhỏ được mở rộng liên tục...

Nếu quan sát cẩn thận biển hỗn độn kia thì có thể nhìn thấy một chút phù du màu đen xen lẫn ở trong đó.

Một số phù du bị xô lên trên hòn đảo nhỏ màu nâu, sau đó liền chui vào trong “đất” của đảo nhỏ. Đất này cũng là do khí hỗn độn tạo thành. Không bao lâu sau, bề mặt của đảo nhỏ đã lác đác có màu xanh lục, cuối cùng nối liền thành những dải rêu xanh nhẵn bóng!

Khi sinh mệnh diễn hóa đến mức này thì tốc độ mới chậm lại.

Cho dù là phù du hay rêu xanh thì đều là hình thái nguyên thủy nhất của sinh mệnh.

Muốn tạo ra các sinh linh, thậm chí là loài người sinh sôi nảy nở trong này thì phải có đủ thời gian.

Phong Niệm Vân tốn một trăm nghìn năm nhưng cũng chỉ có thể tạo ra một bộ lạc nguyên thủy, không biết bản thân mình phải mất bao lâu mới tạo ra và khiến chúng tiến hóa thành con người?

***

Bên ngoài Thần vực...

Trong hỗn độn vô tận...

Đối với các vị thần thì nơi đây chính là cấm địa.

Chỉ có rất ít các đại năng mới có thể đi ngang qua hỗn độn...

Thời xưa, có đại năng từng đi được khoảng tám trăm vạn tầm (một tầm tương đương với một triệu dặm) trong hỗn độn. Nhưng càng vào sâu thì cũng vẫn chỉ là hỗn độn.

Không ai biết tận cùng nơi nào...

Lúc này, trong một chỗ nào đó của hỗn độn, những quả cầu nho nhỏ lại khuếch tán ra...

Quả cầu kia nhanh chóng phình to lên, giống như là một cái bong bóng nước!

Song sau khi phình đến một mức độ nhất định thì dừng lại, dường như đang đợi đợt tiếp theo.

Nếu có đại năng nào nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ kinh ngạc không nói được thành lời. Cây thế giới được bao bọc giữa bong bóng nước kia tự hình thành một vùng đất!

Từ khi búa tạo hóa mở ra trời đất tới nay, tất cả các công trình của thế giới đều xây dựng xoay quanh Thần Vực!

Từ trước đến nay chưa có ai tự mở ra được trời đất!

Vùng đất trời trước mắt này vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến mức so với Thần Vực thì nó chẳng là gì.

Nhưng chung quy lại thì khoảng trời đất nho nhỏ này còn đang chầm chậm co giãn, không biết nó sẽ lớn đến mức độ nào. Nguồn :

Hỗn độn bao la ngoài sức tưởng tượng, cho dù là những đại năng kia cũng không có khả năng chú ý tới một vùng trời đất nho nhỏ này...

***

Sau khi quan sát một lúc, La Chinh bỗng mở hai mắt ra, trên mặt là vẻ vui mừng.

Sau khi bước vào Thần Cực Cảnh, tu vi của La Chinh đã có sự thăng cấp về chất!

Cuối cùng, mắt hắn dừng lại ở đóa hoa sen trên đỉnh đầu. Đóa hoa sen chầm chậm xoay tròn này đã mở ra ba mươi lăm cánh sen, cánh cuối cùng vẫn chưa nở, hắn vẫn chưa là Đạo Tử.

Nhìn thấy đóa sen kia, La Chinh như đang có chiều suy nghĩ...

“Xem ra, chắc là phải đi Kiếm Trang một chuyến.” Hắn thản nhiên nói.

Hoa sen của hắn chưa từng nở hết, hẳn là có liên quan đến thần đạo Trảm Tình. Trần Hoàng Dịch Kiếm từng cho La Chinh biết, hắn còn có một điểm chưa lĩnh ngộ được. Mà điểm này lại không thể dựa vào bản thân tự mình lĩnh ngộ, mà mấu chốt vẫn ở trong Kiếm Trang!

Cho nên Trần Hoàng Dịch Kiếm mới có thể đánh một kiếm phù vào trong cánh tay của La Chinh!

Bây giờ La Chinh có ba hướng đi để lựa chọn.

Một là sao Bắc Mộ. Khi đó Sát, Lục, Diệt, Tuyệt đã để lại bí mật ở trên sao Bắc Mộ này.

Hai là có lẽ La Chinh phải đi Thiên Vị tộc một chuyến. Trước khi vào chiến trường mộng ảo, các Giới Chủ vẫn luôn bao vây quanh Tiên Phủ, La Chinh không thể đi Thiên Vị tộc.

Còn bây giờ lại xuất hiện đích đến thứ ba, Kiếm Trang...

Nghĩ tới đây, hắn lại nói kế hoạch trong lòng mình cho Huân nghe.

Hình như tâm trạng của Huân vẫn chưa tốt lên, thần thái vẫn có vẻ ốm yếu. Không còn khí chất anh dũng sát phạt đâu nữa, thay vào đó lại là phong thái yểu điệu, nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc vô cùng.

Với tình huống này, La Chinh cũng quan tâm hỏi han hai ba lần. Song, mỗi lần Huân đều chỉ qua loa lấy lệ, biểu hiện đối với La Chinh cũng không lạnh không nhạt, khiến hắn hoàn toàn mù tịt.

“Khoảng cách từ đây đi tới cả ba nơi này đều vô cùng xa xôi. Cho dù dùng Tiên Phủ để bay đi thì vòng đi vòng về giữa hai nơi cũng phải mất mấy chục năm...” Huân nói rồi suy nghĩ một chút, sau đó lại nói một câu khó hiểu: “Từ nay ngươi tự quyết định mọi chuyện đi!”

“Vù...”

Huân đột nhiên biến mất trước mặt La Chinh, hóa thành luồng kiếm linh, nhưng lại không chui vào trong cơ thể hắn.

“Này...” La Chinh đầy khó hiểu.

Cách đó không xa, Mộ Minh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này thì trên mặt lại nở một nụ cười kỳ quái.

Tuy rằng Huân rất lạnh nhạt, nhưng Mộ Minh Tuyết cũng đã ở trong Tiên Phủ này mấy năm. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nàng cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Huân.

Nhưng Huân luôn đi theo La Chinh, nên Mộ Minh Tuyết cũng không tiện nói thẳng...

Sau khi La Chinh suy nghĩ một chút thì cũng ra quyết định. Hắn không quên lần này còn đem một vật khác ra khỏi chiến trường mộng ảo.

Thế là La Chinh lật tay một cái, một lệnh bài nho nhỏ liền xuất hiện trong tay hắn...

“Đây là cái gì?” Mộ Minh Tuyết tò mò hỏi.

La Chinh khẽ mỉm cười: “Đây là Na Di Lệnh...”

Trong chiến trường mộng ảo, Na Di Lệnh có thể giúp La Chinh đi tới đi lui trong một Đại Giới, cho nên hắn mới có suy nghĩ tạo ra một bản sao của Na Di Lệnh này.

Song, nó có tác dụng trong vũ trụ hay không thì hắn cũng không chắc, giờ chỉ có thể thử một lần xem sao.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.