Bách Luyện Thành Thần

Chương 138: Cá chép gấm ăn thịt người(1)




Tại sao lại có thể như vậy?” Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh hỏi Hoàng lão.

Sắc mặt Hoàng lão tím tái, đùng đùng nổi giận nói: “Ta cũng không rõ, chân khí của tên nhóc này vô cùng quái lạ, cướp đi hóa thân chân nguyên của ta, hơn nữa có vẻ một con linh cẩu trong số đó còn được hắn tăng mạnh nên tốc độ mới kinh người như vậy! Ta phải quay lại xử lý tên nhóc này!”

Người phụ nữ tóc dài lại lắc đầu nói: “Không được! Lúc này ra tay sẽ thu hút sự chú ý của hình nhân khổng lồ kia, một khi chúng quay lại, bao nhiên công sức của chúng ta liền đổ sông đổ biển!”

“Chẳng lẽ cứ để cho hắn theo vào trong như vậy?” Có người mặt đầy phẫn nộ nói.

“Chỉ cần vào trong cánh cửa kia, chẳng lẽ chúng ta không thể giết nổi một tên tiểu bối Nửa Bước Tiên Thiên?” Người phụ nữ kia cười lạnh.

Mặc dù thủ đoạn của tên nhóc đó có chút quỷ dị, xử lý Nhạn Cửu và Diệp Sầu một cách dễ dàng, nhưng dù có thủ đoạn thì đã sao? Đứng trước Chiếu Thần Cảnh, tên nhóc này chẳng là gì cả!

“Được, vào trong nội môn sẽ do Hoàng lão và Ngũ Nhạc Tán Nhân cùng ra tay, tiêu diệt tên nhóc đó!” Người phụ nữ tóc dài phân phó.

Sau khi thống nhất ý kiến, mọi người không để ý tới tên nhóc phía sau nữa. Tiếp theo đó người phụ nữ tóc dài vươn tay, rút ra mấy chục lá bùa chú. Những lá bùa này xuất hiện liền lần lượt bay đến đỉnh đầu mọi người đồng thời nổi lên một trận gió lớn.

Lá bùa kia giúp gia tăng tốc độ di chuyển của con người, được lá bùa hỗ trợ, tốc độ của tất cả mọi người đều tăng lên ba phần.

Quảng trường to lớn kia rộng khoảng chừng mấy chục dặm đường, nhưng trong mắt mọi người chẳng qua cũng chỉ chốc lát là tới, rất nhanh mọi người đã bước về phía cửa vào.

Sau khi vào trong, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Vì để vào trong bọn họ quả thực đã bỏ ra cái giá rất lớn, thậm chí không ít người đã hy sinh.

Lúc này sắc mặt của Hoàng lão vẫn khó coi như cũ, hiện tại lão chỉ muốn tự tay nghiền nát tên nhóc đeo mặt nạ kia thành bụi phấn.

“Được! Nếu tên nhóc kia đã muốn theo, vậy hãy kết liễu tính mạng của hắn ở đây đi!” Người phụ nữ tóc dài điều chỉnh tâm trạng kích động một chút, nói với Hoàng lão.

Hoàng lão hừ lạnh một tiếng: “Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại cứ nhất định muốn vào, đây chính là nơi chôn thân của hắn!”

Ngoài Hoàng lão ra, bên cạnh hắn vẫn còn một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh mặc áo màu xanh, người này chính là Ngũ Nhạc Tán Nhân. Lúc này Ngũ Nhạc Tán Nhân đã sẵn sàng để hành động, cố gắng cho tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên kia một đòn trí mạng.

Nếu lúc này không phải đang ở trong Tiên Phủ thì đương nhiên sẽ không cần đến hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh cùng xuất chiêu.

Nhưng ở trong Tiên Phủ, quá nhiều biến số, bọn họ chỉ muốn tất cả được chắc chắn, không muốn dây thêm phiền phức khác nữa.

Một lát sau, La Chinh đeo mặt nạ cũng tiến vào bên trong, bên cạnh hắn còn có một con linh cẩu đen rất lớn. La Chinh đã hợp hai con linh cẩu đen thành một, cho nên thoạt nhìn phải lớn hơn gấp đôi con linh cẩu do Hoàng lão dùng chân nguyên hóa thành.

“Nhiều người đợi ta vậy sao?” Sau khi vào trong, La Chinh khẽ mỉm cười.

“Nếu ta là ngươi, chắc chắn bây giờ sẽ không thể cười nổi! Là một tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên mà lại có thực lực như vậy, thật đáng khâm phục. Nhưng ngươi cho rằng, ở trong tay bọn ta ngươi có thể sống được?” Hoàng lão trầm giọng, không hiểu vì sao, khi lão nhìn thấy nụ cười của tên nhóc đeo mặt nạ này thì trong lòng có chút hốt hoảng.

“Cố gắng trấn định mà thôi. Hoàng lão, đừng phí lời với hắn, giết hắn đi!” Chân nguyên màu xanh bắt đầu lập lòe trên người Ngũ Nhạc Tán Nhân, trông có vẻ muốn lập tức tấn công La Chinh.

“Đợi đã!” La Chinh đột nhiên phất tay, sau đó cười nói với Hoàng lão: “Ngươi không thấy có một thứ ta không đem vào sao?”

Hoàng lão sững sờ, đồng thời trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc. La Chinh chiếm trọn hóa thân chân nguyên của lão, lão cũng thấy rõ ràng. Nhớ không nhầm thì bên cạnh La Chinh hình như vẫn còn thiếu một con linh cẩu đen. Trước khi tiến vào cánh cửa thứ hai, Hoàng lão đã biết tốc độ của con linh cẩu đen đó, nhanh hơn nhiều so với con linh cẩu của mình.

“Ta đến đây, cũng có mưu cầu như mọi người. Nếu mục đích của tất cả đã giống nhau, mọi người cũng không cần phải thù địch nhau làm gì. Con linh cẩu đen đó đã được ta dùng thủ đoạn cường hóa lên, hiện tại đang để ở bên ngoài. Tin rằng nếu lợi dụng con linh cẩu đen đó để dẫn dụ hình nhân khổng lồ đi vào đây thì còn hiệu quả hơn báo Bôn Lôi của các ngươi nhiều. Ta nghĩ ở đây không ai muốn nhìn thấy chuyện này.” La Chinh thản nhiên nói.

Hóa ra sau khi dùng tinh thạch Phượng Tường cường hóa con linh cẩu đen kia, hắn vốn không hề mang theo bên mình mà để nó ngồi lại ngoài quảng trường rộng lớn. Hiện tại hắn đã vào trong, nhưng con linh cẩu đen nhanh như tia chớp kia vẫn có thể dụ hình nhân khổng lồ đi vào.

Nếu như những người này muốn ra tay với La Chinh thì phải suy nghĩ thật kĩ. La Chinh chỉ cần hạ lệnh là có thể dẫn dụ hai hình nhân to lớn như hai quả núi vào trong cửa. Đến lúc đó, những người ở đây đều không thể sống được!

“Muốn chết!” Nghe La Chinh nói vậy, Hoàng lão liền nổi trận lôi đình.

“Tên nhóc quả là thông minh!” Người phụ nữ tóc dài nhìn chằm chằm La Chinh một cách hung tợn, trong cặp mắt xinh đẹp kia ẩn chứa tầng tầng sát khí: “Không thể không nói, chiêu này của ngươi rất hay. Thực ra một tên Nửa Bước Tiên Thiên nhỏ bé như ngươi căn bản không có tư cách ngang vai ngang vế với bảy đại gia tộc chúng ta. Có điều… lời ngươi nói cũng có lý. Nếu như chúng ta không hợp tác, vấn đề tiếp theo trong Tiên Phủ e rằng càng phiền phức hơn!”

La Chinh gật gật đầu, cười lộ ra hàm răng trắng nói: “Như vậy mới đúng. Đánh đánh giết giết thật không tốt!”

Lời La Chinh nói làm đám cao thủ Tiên Thiên và cường giả Chiếu Thần Cảnh bên đó đều muốn hộc máu. Tên nhóc này rốt cuộc đã ăn bao nhiêu gan báo? Làm việc cẩn thận thì thôi đã đành, bản thân đang ở trong tuyệt cảnh, địch mạnh bao quanh bốn phía mà lại trấn định như vậy.

Tâm tính này, đáng phục, đáng sợ!

Đám người bảy đại sĩ tộc tuy trong lòng không phục, nhưng lúc này quả thật không có biện pháp nào hay hơn, vậy nên chỉ đành tạm thời bỏ ý định đối phó La Chinh.

Nhưng nếu như nói muốn họ tiếp nhận La Chinh trở thành đồng đội trong lần thăm dò Tiên Phủ này thì là điều không thể. Thế là họ đành tạm gác La Chinh sang một bên, kiểm tra tình hình bên trong Tiên Phủ trước rồi mới tính toán.

Bên ngoài Tiên Phủ là một quảng trường cực lớn, trống rỗng, không có thứ gì cả, điều này họ đã thăm dò từ trước.

Nhưng bên trong lại có một màn biến hóa khác.

Bên trong có một con đường nhỏ lát bằng ngọc thạch, mà hai bên đường nhỏ là một hồ nước!

Đối với những tiên nhân trong Tiên Phủ, có thể đây chỉ là một cái hồ nhỏ mà thôi, nhưng đối với La Chinh lại giống như một cái hồ cực lớn.

“Luyện Đan Phường!”

“Luyện Khí Phường!”

“Tàng Kinh Lâu!”

Sau khi quét mắt một vòng, mọi người không nhịn được mà hét ầm lên, trong mắt lộ ra tia ham muốn nóng bỏng.

Ở giữa con đường nhỏ dài là một ngôi đình nghỉ mát cao như núi, từ trong đình nghỉ mát chia ra làm bảy con đường nhỏ dẫn tới bảy hướng khác nhau, mà cuối những con đường này chính là Luyện Đan Phường, Luyện Khí Phường… của các tiên nhân.

Đan dược, binh khí mà tiên nhân để lại là đồ tốt như thế nào chứ?

Bọn họ gần như không tưởng tượng nổi.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là những đồ vật này có thể giúp họ thu được lợi ích vô cùng lớn!

“Vù vù!”

Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh lao ra ngoài nhanh như gió.

Bảy đại sĩ tộc vốn dĩ không phải một khối bền chắc, lần này là vì nguy hiểm trong Tiên Phủ nên bọn họ mới liên kết với nhau, bây giờ đã vào được bên trong, đương nhiên ai ra tay trước sẽ có lợi!

Lúc này đầu óc đám người bảy đại sĩ tộc còn đang mơ màng, sau khi vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia xông ra, những người khác gần như không tự chủ được mà đuổi theo.

Nhưng ngay khi vị cường giả Chiếu Thần Cảnh cầm đầu kia xông lên trên con đường nhỏ được lát bằng ngọc thạch được khoảng một trăm trượng, bỗng nhiên dị biến nổi lên.

Trên mặt hồ nước bên cạnh đột nhiên nổi lên từng gợn sóng, sau đó liền có một con cá chép gấm đỏ xuất hiện trên mặt nước.

Đối với loài người, cá chép gấm chẳng qua chỉ là một con vật tầm thường mà thôi, ở đình viện trong nhà những sĩ tộc này nuôi không biết hàng ngàn hay hàng vạn con.

Nhưng cá chép gấm bình thường chẳng qua chỉ to khoảng năm sáu tấc, cho dù là những con cá chép gấm cỡ lớn cũng mới đến mười tấc.

Vậy mà con cá chép gấm nổi trên mặt hồ lúc này lại dài đến mười trượng, giống như một đồ vật khổng lồ.

Cặp mắt của con cá chép gấm phình lên, nhìn trừng trừng vào những cường giả Chiếu Thần Cảnh đang bay lên trên con đường nhỏ. Sau đó nó đột nhiên quẫy đuôi, thân cá to lớn nhảy lên trên mặt nước, bổ nhào về phía vị cường giả Chiếu Thần Cảnh trên con đường ngọc thạch kia.

Có thể tu luyện được đến Chiếu Thần Cảnh thì không ai là kẻ yếu, vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia phản ứng cũng vô cùng nhanh, hắn bỗng cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, ngước lên nhìn thì thấy một con vật khổng lồ đang lao về phía mình, chân nguyên lóe lên trên cơ thể, muốn tránh sang bên cạnh.

Nhưng đúng lúc này, con cá chép gấm nhìn có vẻ không đáng sợ kia đột nhiên há miệng.

Cá chép gấm không có răng, nhưng trong miệng con cá chép gấm này lại đầy những chiếc răng sắc nhọn, một con cá chép gấm vẻ ngoài đẹp đẽ đáng yêu mà lúc này nhìn lại thấy đáng sợ như thế, khiến lòng người không khỏi sợ hãi.

Có điều, sau khi chân nguyên của cường giả Chiếu Thần Cảnh vận chuyển xong, tốc độ đã cực nhanh, con cá chép gấm kia muốn cắn hắn nhưng không thể, sau khi nó vồ hụt thì trở mình một vòng trên con đường nhỏ rồi nhảy vào trong hồ.

Mọi người thót tim, sau đó cũng bình ổn trở lại… Trong Tiên phủ, quả nhiên một khắc cũng không được qua loa.

Nhưng đúng lúc mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng phù phù liên tục không ngừng.

Mấy chục con cá chép gấm to lớn lại lần nữa nhảy lên khỏi hồ nước.

Giờ phút này vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia cũng vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không biết làm sao ứng phó với cục diện lúc này!

“Bay lên đi!” Có người nhắc nhở.

Cường giả Chiếu Thần Cảnh có thể dựa vào sức mạnh thiêu đốt chân nguyên, đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, bay lên không trung.

Lúc này nếu như vị cường giả Chiếu Thần Cảnh có dũng khí lớn thì hoàn toàn có thể thoát khỏi những con cá chép gấm kia, nhưng một số đệ tử sĩ tộc thường thiếu sự tôi luyện khi đứng giữa sống và chết nên hiện tại khi đứng trước nguy hiểm quá lớn, họ không ngăn được hoảng loạn mà quên mất sức mạnh thiêu đốt chân nguyên của mình!

Mãi sau khi có người nhắc nhở, vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia mới bất thình lình nhảy lên, điên cuồng thiêu đốt từng luồng chân nguyên ở phía sau, cả người thẳng đứng phóng vào giữa không trung.

Nhưng lúc này, đã muộn rồi.

Mấy chục con cá chép gấm to lớn áp xuống từ không trung, hoàn toàn che kín phía trên vị cường giả Chiếu Thần Cảnh, ép hắn quay trở lại con đường ngọc thạch. Những con cá chép gấm kia tập trung lại cùng một chỗ khiến cả con đường ngọc thạch gần như đều bị lấp đầy.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia truyền tới, sau đó những con cá chép gấm kia mới nhao nhao rời đi, nhảy vào trong hồ nước.

Lúc này ngoài vết máu trên đường ngọc thạch ra, đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng của vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia nữa?

(1)Cá chép gấm hay còn gọi là cá chép Koi, là một loại cá chép cảnh có nguồn gốc từ Nhật Bản, thường được nuôi làm cảnh trong các hồ nhỏ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.