Bách Luyện Thành Thần

Chương 1376





Mười võ giả đứng đầu đều không hề yếu.

Sức mạnh, công pháp, võ kỹ hay tốc độ đều đã tu đến đỉnh của Thần Hải Cảnh.

Nếu có một mặt nào đó yếu thế hơn, có thể đối phương sẽ lợi dụng điểm đó mà ra tay...

Giống như cõi mộng sinh ra ảo cảnh của Quý Liên Sinh. Dường như trong giấc mơ ấy nàng ta là sự tồn tại vô địch, nhưng thực lực bản thân nàng ta cũng không mạnh.

Khi cõi mộng ấy bị phá, nàng ta lập tức trở nên yếu đuối.

Cơ thể của Hiên Viên Thần Phong không cứng rắn như La Chinh, nhưng lại vô cùng bền dẻo, miễn cưỡng chịu một quyền này của La Chinh thì cũng không đáng ngại.

Hiên Viên Thần Phong trượt xuống trên bàn cờ, cơ thể run lên một hồi. Dường như đã nghĩ thông suốt gì đó nên mặt hắn lập tức có vẻ phóng khoáng...

“Đúng là ta không nên ở đây nói nhảm với ngươi.” Hiên Viên Thần Phong lắc đầu nói: “Mấy thứ như số mệnh, vốn không nên nói ra miệng, cứ để thời gian chứng minh là được. Có lẽ phải mất rất nhiều năm thì số mệnh được suy diễn trên bàn cờ này mới được thực hiện, nhưng việc ngươi thua ta, lại có thể nghiệm chứng ngay lập tức!”

Sau khi dứt lời, khí thế trên người Hiên Viên Thần Phong dần dần thay đổi...

Hắn cứ như vậy, tùy tiện mang theo trường thương, chậm rãi bước về phía La Chinh từ mép bàn cờ.

Mỗi bước hắn đi, khí thế trên người lại tăng lên một phần. Dường như có thứ gì đó vô hình đang bám lên người hắn!

Mặc dù nhịp chân rất chậm, nhưng thực tế tốc độ của hắn lại không hề chậm. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy, mỗi khi hắn bước ra một bước thì sẽ trượt theo bàn cờ thêm một khoảng, dường như cả người đang đi trên lớp băng.

Cứ như vậy từ xa đến gần, bóng dáng Hiên Viên Thần Phong dần biến lớn trong mắt La Chinh.

Không hề thấy được thân hình của hắn cao lớn như thế nào, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ thôi đã khiến tất cả mọi người lâm vào ảo giác.

Trước đây, khi La Chinh có được khối pha lê chữ thập, khí thế liền giống như một vị thần. Vậy mà lúc đó cũng chỉ khiến những Đạo Tử trên bàn cờ thiên địa bị áp lực một chút mà thôi.

Còn Hiên Viên Thần Phong lại khác.

Khi khí thế của hắn bỗng tăng lên như vậy, thậm chí còn có thể lan ra những người quan sát bên ngoài cuộn tranh!

Bên ngoài cuộn tranh, vô số các võ giả đều đang nhìn chằm chằm Hiên Viên Thần Phong. Bị khí thế kia áp chế, trái tim bọn họ cũng không ngừng đập loạn.

Chỉ có điều, mặc dù khí thế kia mạnh mẽ, nhưng sức ảnh hưởng cũng chỉ có hạn.

Các võ giả Thần Biến Cảnh đối mặt với khí thế dồi dào này thì cũng chỉ cảm thấy hơi áp lực một chút mà thôi.

Còn rất nhiều cường giả Giới Chủ thì trên mặt chỉ lộ ra vẻ nghi hoặc, không tin tên Thần Hải Cảnh này lại có thể làm lay động tâm tình của họ.

Từ khi bắt đầu tiến vào bàn cờ thiên địa đến giờ, Hiên Viên Thần Phong chưa từng ra tay thực sự.

Những đối thủ mà hắn gặp phải thường sẽ bị một tay đánh bay, hoặc bị chưởng ấn của hắn trực tiếp đập vụn. Cho dù đối mặt với Khổ Đăng, hắn cũng chưa hề vận dụng sức mạnh thật sự, bởi vì Khổ Đăng đã đưa ra lựa chọn rất sáng suốt: Nhận thua.

Nhưng Hiên Viên Thần Phong cũng biết, người đang đứng trước mắt lúc này sẽ không nhận thua.

Như vậy bản thân hắn cũng chỉ có cách dùng sức mạnh lớn hơn, cho người này hiểu được bốn chữ Hiên Viên Thần Phong có nghĩa như thế nào.

Đối mặt với Hiên Viên Thần Phong không ngừng đến gần, ánh mắt La Chinh cũng thận trọng hơn. Biển hỗn độn trong cơ thể bắt đầu xao động, khí hỗn độn tập trung về phía ánh kiếm của La Chinh như thủy triều.

Vừa nãy, khi hai người đánh nhau, hắn đã chiếm ưu thế. Chỉ là chiến đấu với trình độ ấy thì chút ưu thế đó cũng không có ý nghĩa gì.

Mà phiền phức nhất chính là bản thân La Chinh chưa hề nhìn ra khả năng của Hiên Viên Thần Phong.

Để đánh bại Hoa Thiên mệnh, có thể nói La Chinh đã tung ra hết con át chủ bài của mình, còn năng lực của Hiên Viên Thần Phong thì vẫn cứ giống như núi băng bập bềnh trên biển, mới chỉ lộ ra một góc, còn phần lớn vẫn ẩn giấu trong bóng tối!

“Ầm!”

Sau khi rút ngắn khoảng cách tới mức nhất định, một chân Hiên Viên Thần Phong giẫm trên một quân cờ, thân thể bỗng nhiên bắn về phía La Chinh!

Thanh trường thương giống như con giao long chui ra khỏi hang. Khi Hiên Viên Thần Phong bay vụt ra, cán thương cũng uốn lượn theo một đường vô cùng đặc biệt, đâm thẳng tới La Chinh!

“Chính là một thương này!”

Phía trên quân cờ, Khổ Đăng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thần Phong, há hốc mồm kinh ngạc.

Con mắt tinh tú của hắn đã thấy được một thương rung động Phật tâm của mình...

Cho tới lúc này, hắn vẫn nghĩ mãi mà không hiểu.

Hiên Viên Thần Phong dựa vào cái gì mà có thể đâm ra được một chiêu như vậy.

Khổ Đăng thừa nhận thực lực của mình có chênh lệch nhất định với Hiên Viên Thần Phong, nhưng chắc chắn không thể chênh lệch lớn đến vậy. Rốt cuộc Hiên Viên Thần Phong tu luyện thần đạo nào?

Nhưng Khổ Đăng lại không biết, lúc này cảm giác của La Chinh cũng chẳng khác gì Khổ Đăng.

Đây là một thương nghiêm túc đầu tiên của Hiên Viên Thần Phong.

La Chinh cũng có cảm giác mình chết đến nơi rồi!

Hắn cảm thấy nếu bị thương này đâm trúng thì không chỉ sinh mệnh mà thậm chí cả linh hồn cũng sẽ bị tiêu tan, tâm võ đạo cũng sẽ trực tiếp vỡ nát.

Một thương thật lợi hại!

Trong lòng La Chinh không ngừng chấn động.

Nhưng trước hết, hắn chọn lui về đã.

Sau khi bộc phát cương nguyên, đồng thời kích hoạt Bát Khúc Phi Yên, hắn nhanh chóng lùi về phía sau. Nhìn qua thì thân pháp lùi lại này không hề tự nhiên, thậm chí còn hơi chật vật, thế nhưng hắn không có lựa chọn nào tốt hơn.

Trong một thương này không hề có đạo uẩn gì, cũng không nhìn ra được chiêu thức này lợi hại cỡ nào. Dựa vào cái gì? Vừa lùi về, La Chinh cũng không ngừng suy nghĩ.

Khi La Chinh lui lại, thương này của Hiên Viên Thần Phong lập tức đâm vào không khí.

Nhưng dù đã đâm vào không khí, nhưng lập tức lại có một ánh thương màu tím kéo dài ra từ mũi thương, theo sát phía sau La Chinh...

“Vù!”

“Vù!”

Ánh thương này cứ theo sau La Chinh!

“Ánh thương này... vẫn là cảm giác ấy!”

Ánh thương kéo dài từ trường thương mà ra. Mà sức mạnh ẩn chứa trong ánh thương này cũng không được coi là mạnh mẽ.

Nếu là ngày trước, một kiếm của La Chinh lập tức có thể kháng cự lại, thậm chí hắn còn có thể đứng tại chỗ để mũi thương đánh trúng thì cũng không đáng ngại. Uy lực của nó thế nào, mọi người liếc mắt là có thể phân biệt.

Nhưng La Chinh cũng có một cảm giác mơ hồ

Nếu bị ánh thương này đánh trúng, hắn cũng sẽ tiêu tan...

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

Vừa lùi lại, một kiếm ý màu xanh bắn ra, đánh vào ánh thương kia!

Dùng khí hỗn độn để kích phát ra Dịch Thần Nhất Kiếm, uy lực cũng lớn hơn ánh thương bình thường nhiều. Theo kinh nghiệm của La Chinh, ánh kiếm này có thể trực tiếp ăn mòn ánh thương, sau đó đâm ngược về phía Hiên Viên Thần Phong...

Thế nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến La Chinh sững sờ.

“Két...”

Khi ánh kiếm ấy va chạm với ánh thương, bề ngoài ánh kiếm lập tức xuất hiện một số vết nứt.

Nhìn thấy vết nứt, La Chinh lập tức sửng sốt.

Mặc dù ánh kiếm có màu sắc, nhưng thực tế là bởi sau khi kiếm ý ngưng tụ thì mới khúc xạ ra ánh sáng xanh.

Chứ bản thân ánh kiếm không có hình thể, chẳng qua lúc phóng ra thì lấy góc nhọn làm đỉnh nên mới như vậy...

Nó giống như một luồng không khí, nhưng lại có uy lực phi thường.

Nào có ai từng nghe thấy không khí sẽ vỡ nát?

Nhưng cảnh tượng trước mắt đúng là đã xảy ra...

Những vết rạn đó lan rộng ra, ánh thương từ Dịch Thần Kiếm lập tức nổ tung, sau đó tan rã.

Khóe miệng Liệt Thiên Hàn lộ ra nụ cười u ám, không kìm được mà phát ra tiếng cười trầm thấp, giống như tiếng dã thú gầm nhẹ: “Ha ha ha ha... e là tên nhóc này sắp thua rồi!”

Mắt Hoa Thiên Mệnh cũng lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt rất chăm chú: “Thương pháp thật bá đạo, có thể trực tiếp điểm nát ánh kiếm kia!”

“Kiếm kia của La Chinh, thế mà lại có thể bị điểm gãy!”

“Ánh kiếm đó là một vệt sáng, mà ánh sáng thì vỡ vụn thế nào được chứ?”

“Trong vũ trụ luôn có những bí ẩn mà chúng ta không thể nào hiểu được, thế nên trong lòng cũng sẽ sợ hãi.”

Chín mươi chín phần trăm số người trong vũ trụ đều thấy được hiện tượng kỳ lạ này, nhưng không ai biết nó có ý nghĩa như thế nào.

“Chết tiệt!”

Sau khi ánh thương điểm gãy Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh thì tiếp tục lao thẳng đến La Chinh!

Lúc này, La Chinh không hề do dự.

Nếu do dự, hắn sẽ bị ánh thương này điểm trúng, có lẽ cũng sẽ trực tiếp tan biến!

“Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm!”

Phiên bản mạnh mẽ hơn của Dịch Thần Nhất Kiếm, cũng là một kiếm mạnh nhất của La Chinh. Lúc này hắn lấy ra để đối phó với ánh thương màu tím có dáng vẻ không đáng chú ý kia.

“Vù!”

Khí hỗn độn dồi dào và quy tắc hệ Kim dung hợp lại với nhau, một lần nữa cuộn trào mãnh liệt.

Về kích cỡ thì kiếm mà La Chinh chém ra đủ để triệt tiêu một nghìn ánh thương màu tím kia!

Nhưng một kiếm có vận dụng cả khí hỗn độn này bay đi, trong khoảnh khắc vừa đụng vào ánh thương thì bên tai La Chinh lại lần nữa truyền đến một tiếng nổ!

“Đùng!”

Thật bất ngờ, kiếm này… lại bị gãy!

Ánh kiếm tiêu tan…

Ánh thương màu tím kia lại tiếp tục ép thẳng về phía La Chinh, cứ như một âm hồn đến từ địa ngục, cứ áp sát La Chinh không chịu buông tha.

“Vù!”

Ánh thương bắn nhanh tới. Vào lúc mấu chốt, La Chinh hơi nghiêng đầu, mũi thương màu tím gần như đâm trúng lỗ tai La Chinh, vừa vặn đục thủng dái tai của hắn.

Nhưng lúc này, La Chinh lập tức lại nghe thấy một tiếng “đùng”.

Tiếng nổ này đến từ chính thân thể La Chinh!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.