Bách Luyện Thành Thần

Chương 1374





Phật tâm của Khổ Đăng rất vững chắc.

Trong chùa Linh Ẩn có một chiếc chuông làm bằng pha lê cổ, mỗi lần gõ chuông đều tạo ra sáu ảo cảnh, tuần hoàn không dứt.

Rèn luyện Phật tâm chính là phải thử thách trong Lục Đạo Luân Hồi…

Các đệ tử trong chùa Linh Ẩn đều có tư cách tiến vào trong chiếc chuông kia, đánh chuông lớn, rèn luyện Phật tâm mỗi tháng một lần.

Mỗi tháng một lần đã là mức cao nhất của đệ tử nòng cốt, các đệ tử bình thường khác căn bản không thể tiến vào.

Sáu ảo cảnh của chiếc chuông này thử thách Phật tâm rất sâu sắc. Nên nếu liên tục tiến vào đó rèn luyện thì rất dễ làm hỏng Phật tâm, khiến nó dễ dàng vỡ nát…

Nhưng Khổ Đăng lại liên tục bước vào trong đó, mỗi ngày gõ chuông một lần, liên tiếp trong vòng bốn trăm ngày!

Khi hắn rời khỏi chiếc chuông cổ này, Phật tâm đã tiến vào cảnh giới khoáng đạt.

Trong chùa Linh Ẩn từ trước tới nay, người có thể chịu được suốt bốn trăm ngày mà Phật tâm không hề có dấu hiệu vỡ nát có lẽ chỉ có một mình Khổ Đăng.

Cũng chính vì Phật tâm hắn vững chắc như thế, lại còn có thể nhìn thấu được việc tương lai, thế nên Phật tâm hắn lúc này vô cùng chấn động.

Thứ Khổ Đăng lĩnh ngộ chính là trí tuệ, dũng cảm, không biết sợ là gì.

Nhưng một thương của Hiên Viên Thần Phong dường như có thể tiêu diệt cả Phật tâm vậy.

Khổ Đăng cứ thế không ngừng quay xung quanh Hiên Viên Thần Phong, nhưng cảnh tượng mà con mắt tinh tú kia nhìn thấy đều giống nhau như đúc.

Một thương tuyệt sát!

Mỗi lần liếc mắt nhìn hình ảnh sẽ xảy ra sau ba nhịp thở kia, Khổ Đăng đều cảm thấy như có một chiếc búa tạ đang giáng lên Phật tâm của hắn, khiến ngực hắn vô cùng khó chịu. Dần dần, gương mặt tròn vốn hồng hào của Khổ Đăng liền trở nên tái nhợt, giống như một tờ giấy trắng vậy…

Còn Hiên Viên Thần Phong thì vẫn cầm thương trong tay, vẻ mặt rất bình tĩnh!

“Vù, vù, vù…”

Khổ Đăng vẫn chuyển động từng vòng, từng vòng, quay xung quanh Hiên Viên Thần Phong.

Còn Hiên Viên Thần Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, trường thương trong tay cứ nhắm vào vị trí của Khổ Đăng mà quay.

Ước chừng sau khi quay được mười vòng…

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Khổ Đăng, cuối cùng hắn cũng phải dừng lại.

Cảnh tượng này lại khiến những người ở ngoài cuộn tranh phải trợn mắt há mồm.

“Hai người chưa hề giao đấu mà sao Khổ Đăng lại bị thương?”

“Càng xem càng khó hiểu…”

“Chẳng lẽ Hiên Viên Thần Phong biết tà thuật gì sao?”

Trong tình cảnh này mà sử dụng tà thuật thì đều bị coi thường.

Đặc biệt người như Hiên Viên Thần Phong, dù không hiểu thì căn bản cũng khinh thường việc vận dụng mấy thứ tà thuật kiểu này…

Khổ Đăng đứng nguyên tại chỗ, chắp hai tay, hai mắt nhắm lại.

Hình ảnh sau ba nhịp thở không hề thay đổi. Dù hắn có tiến công từ phương hướng nào cũng vậy, kết quả đều chỉ có một.

Nếu cứ ép bản thân tiến lên, chỉ sợ một thương ấy sẽ thật sự đâm nát Phật tâm của hắn!

Đương nhiên trong chiến trường mộng ảo thì sẽ không chết, nhưng cùng lắm nó cũng chỉ có thể khôi phục lại thân thể mà thôi. Còn nếu tâm hồn đã bị ảnh hưởng, vậy thì lại mang đến cho Phật tâm của hắn phiền phức không cần thiết.

“Tiểu tăng… nhận thua!” Khổ Đăng hành lễ, trực tiếp nhận thua…

“Cái gì? Cứ thế trực tiếp nhận thua?”

“Tên tiểu hòa thượng vô dụng này… Còn chưa đánh đã trực tiếp nhận thua, đúng là chẳng ra làm sao!”

“Chưa đánh đã sợ. Ha ha, ta còn tưởng chùa Linh Ẩn bồi dưỡng được thiên tài kiệt xuất thế nào cơ!”

Trận đấu giữa những người nằm trong tốp mười dường như không hề có ai trực tiếp nhận thua.

Thực lực mọi người đều sâu không lường được, không ai phục ai, chung quy đều muốn liều mạng đến mức ngươi chết ta sống.

Đương nhiên tình huống này phải loại trừ Khê Ấu Cầm. Từ sau khi nàng tiến vào tốp mười đến nay vẫn luôn làm trò vui cho mọi người…

Nghe thấy Khổ Đăng nói vậy, Hiên Viên Thần Phong liền rung thật mạnh trường thương trong tay, xoay nó hai vòng rồi nhét lại vào nhẫn tu di. Sau đó hắn quay đầu bay về không trung.

Khổ Đăng chán nản ra mặt, lắc đầu rồi phi về trên quân cờ.

Nếu hắn đã dám nhận thua, thì đương nhiên cũng biết người bên ngoài sẽ trách móc mình như thế nào. Nhưng hắn cũng tin rằng, lựa chọn của mình là chính xác.

“Thiên Mệnh huynh thấy thế nào?” Vừa rồi dáng vẻ dùng thương của Hiên Viên Thần Phong khiến La Chinh rất ấn tượng, dường như nó đã tạo ra sự uy hiếp lớn lao cho người khác.

Gần như chỉ cầm thương trên tay, vậy mà có thể ép Khổ Đăng trực tiếp nhận thua. Chuyện này khiến La Chinh cảm thấy rất bất ngờ…

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, vẻ mặt thận trọng: “Thực lực của người này dường như rất đặc biệt!” Hiện tại, Hiên Viên Thần Phong đã đánh bại Khổ Đăng, như vậy sẽ cùng La Chinh tranh danh hiệu đứng đầu. Nếu La Chinh thắng, Hiên Viên Thần Phong sẽ tranh hạng nhì với Hoa Thiên Mệnh, thế nên Hoa Thiên Mệnh cũng rất chăm chú phân tích.

“Đặc biệt thế nào?” La Chinh hỏi.

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta cũng không biết nên nói thế nào nữa. Chỉ là cảm thấy động tác của hắn rất kỳ lạ…”

Nghe đến đó, mắt La Chinh cũng sáng lên.

Đúng vậy…

Nhìn qua thì có lẽ dáng vẻ Hiên Viên Thần Phong cầm thương đứng đó trông rất bình thường, nhưng vị trí đặt thương, độ cao và góc độ của mũi thương đều khiến người ta có cảm giác rất đặc biệt.

Cảm giác này, La Chinh cũng khó mà dùng ngôn từ để hình dung. Cứ như Hiên Viên Thần Phong đang đứng ở đó, nhưng lại không thực sự ở đó vậy!

Chẳng qua còn chưa được bao lâu thì La Chinh đã không còn thời gian phân tích nữa rồi. Bởi vì kế tiếp chính là trận La Chinh đấu với người này.

“La Chinh đánh với Hiên Viên Thần Phong. Đối với La Chinh, đây chính là trận đấu tranh hạng nhất.” Tiếng cô gái thần bí lại lãnh lẽo vang lên.

Đây là trận chiến quan trọng nhất trong chiến trường mộng ảo…

Cuộc đua này chính là tìm ra người đứng đầu vũ trụ trong tương lai, cũng là nhân vật chính trong Đại Thế sắp tới!

Theo các Thiên Tôn đoán, toàn bộ Thiên Đạo sẽ nghịch chuyển theo người đạt được danh hiệu đứng đầu, số mệnh cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn vào đây…

Trong Yêu Dạ tộc, ánh mắt Dao hết sức khó coi.

Cuộc chiến giữa nàng và Huân đã sai đúng một bước kia, bỏ qua đúng một hạt cát…

Lúc đầu, khi biết La Chinh có mệnh Đại Thế Chi Tranh, Dao đã lờ mờ cảm nhận được một nỗi uy hiếp.

Nhưng chẳng qua, người có được mệnh cách này trong vũ trụ cũng lên tới con số chục nghìn, tất cả còn phải nhìn vào kết quả sau cuộc đua thực sự.

Nhưng kết quả này lại thật tàn khốc…

La Chinh thế mà lại có thể tranh đoạt hạng nhất với vị Đạo Tử của Hiên Viên gia kia!

Thế của người này thật sự khó đỡ!

“Huân sao có thể tốt số đến vậy chứ!” Vẻ ngoài của Dao trông xinh đẹp tuyệt trần, nhưng giữa đôi lông mày lúc nào cũng tỏa ra một nét độc ác, trời sinh đã ác rồi!

Nếu La Chinh thật sự giành được danh hiệu hạng nhất thì nàng không thể tiếp tục từng bước ép giết, ép La Chinh ở lại trong Tiên Phủ nữa.

Nhưng bảo nàng trơ mắt ra mà nhìn La Chinh đưa Huân về đây để đuổi giết mình ư?

Chuyện này cũng không có khả năng!

Lúc này, Huân ở bên trong Tiên Phủ lại không hề biết chuyện.

Có lẽ khoảng thời gian này chính là những ngày tháng buồn tẻ nhất của Huân…

Trong Tiên Phủ không hề có không gian mộng ảo, đương nhiên nàng cũng không thể thấy được thứ hạng của La Chinh, càng không thể thấy cuộn tranh đẹp đẽ kia.

Mộ Minh Tuyết cũng tiến vào chiến trường mộng ảo, nhưng cũng nhanh chóng bị loại rồi, thế nên cũng chẳng biết tình hình gì trong đó.

Ngược lại, mấy ngày nay trong vũ trụ đều là tiếng từ Thét Lệnh.

Thỉnh thoảng sẽ có Thiên Tôn nhắc tới La Chinh…

Cũng có một vài lời khen ngợi, nhưng cũng có những tiếng mắng chửi.

Từ đó suy ra, La Chinh hẳn là đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Không biết hắn có thể đoạt được thứ hạng nào? Nếu tiến được vào tốp mười thì hay. Chỉ sợ vốn liếng của hắn không đủ để đấu lại được với những tộc lớn kia.

Huân ngồi ở mép đình bát giác, thò chân xuống hồ mà khua, tạo ra chút gợn sóng. Nàng cứ thẫn thờ nhìn xuyên qua những gợn sóng đó, thẫn thờ nhìn những cái đầu cá thật lớn trong hồ.

Người luôn luôn sát phạt quyết đoán như nàng rất hiếm khi có vẻ thất thần như thế này. Chính Huân cũng cảm nhận được, mấy năm đi theo La Chinh, tính tình nàng cũng đã thay đổi rất nhiều.

Nàng đã không còn là vị Vương cai quản sát lục nữa, ngược lại còn như một cô gái mặc kệ thói đời mà cực kỳ ỷ lại vào La Chinh…

***

Hiên Viên Thần Phong lại lần nữa đứng trên bàn cờ thiên địa.

Sau khi quan sát La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đối chiến với nhau, hắn cũng rất kiêng dè La Chinh.

Một luồng đạo uẩn Hàn Kính kia đã áp chế tâm võ đạo của Hiên Viên Thần Phong, khiến hắn vốn luôn rất tự tin nhưng cũng bị dao động.

Chỉ sợ là ngay cả thần cũng chỉ đến thế mà thôi!



La Chinh trong khoảnh khắc đó dường như khiến Hiên Viên Thần Phong sinh ra hoài nghi với sự phấn đấu suốt cả đời mình.

Cũng may là không lâu sau đó, luồng khí thế và cả đạo uẩn trên người La Chinh đó đều tiêu tan.

Hắn không rõ La Chinh đã làm thế nào, nhưng trong lòng cũng có một chút phán đoán. Dường như chính La Chinh cũng không thể khống chế năng lực này, chẳng qua là bị Hoa Thiên Mệnh ép quá nên mới xuất hiện mà thôi!

Hắn quan sát rất cẩn thận, bởi giây phút ấy hắn hắn cũng thấy, trên mặt La Chinh đều là vẻ nghi hoặc.

Đơn giản như thế lại dễ.

Đương nhiên kiếm của La Chinh rất lợi hại, nhưng dù sao thì vẫn có thể thẳng được!

“Ầm ầm!”

Khi hai người hạ xuống bàn cờ, hai quân cờ cũng lần lượt được hạ.

Nhìn thấy điểm hạ cờ, Hiên Viên Thần Phong mừng rỡ như điên. Hắn thầm nghĩ: Thật là trời cũng giúp ta!

La Chinh thấy vẻ mặt vui mừng của Hiên Viên Thần Phong thì vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Lúc trước Hiên Viên Thần Phong liền lấy quân cờ ra mà nói này nói nọ, khiến La Chinh rất khó chịu, cảm thấy đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi.

“Ha ha, xem ra điều mà số mệnh đã định thì sẽ xảy ra thôi*.” Hiên Viên Thần Phong cười nói.

* Nguyên văn: “Trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có, trong mệnh không có thì đừng gượng tìm.”: ý chỉ mọi việc đều có số của nó, sống chết có số, phú quý do trời. Còn cái không có, vốn không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.