Bách Luyện Thành Thần

Chương 1366





Hai người này vẫn chưa dừng luyện tập.

Bình thường vốn cũng có rất nhiều cách tu luyện…

Một là tự ngộ ra!

Toàn bộ công pháp trong hỗn độn này đều được sáng tạo ra cho các sinh linh.

Tất cả công pháp đều có nguồn gốc của nó, sau đó mới phát triển rộng ra, dần dần hoàn thiện rồi hình thành các trường phái…

Và người tu luyện phải tự lĩnh ngộ được môn công pháp đầu tiên kia.

Hai là được truyền dạy!

Trước tiên là sư tôn lấy tất cả những gì mình đã lĩnh ngộ được trong đời để dạy lại rồi cứ thế truyền thụ cho những đời sau, tạo nên sư môn, tông môn, thánh địa…

Đó chính là truyền dạy từ trên xuống dưới, nương theo con đường người xưa truyền lại mà đi, và đó cũng là phương thức tu luyện phổ biến nhất trong hàng nghìn sinh linh.

Ba là rèn luyện!

Rèn luyện chính là không ngừng chứng minh kết quả mình thu được, không ngừng cảm nhận sự thiện lương, thi thoảng lại ngộ ra được điều gì đó, hay thậm chí bất chợt hóa giải được những nghi hoặc trong lòng mình từ những trận chiến thực sự.

Thật ra rèn luyện cũng được coi như một cách tự ngộ.

Vốn dĩ Hoa Thiên Mệnh đã không thể lĩnh ngộ được gì nữa từ kiếm pháp sơ khai, nên hắn chỉ có thể lựa chọn phương thức rèn luyện trước.

Nhưng sau khi phi thăng, hắn mới nhận ra kiếm pháp trong vũ trụ này nông cạn đến mức nào!

Chắc trong vũ trụ này cũng có một vài kiếm pháp tinh diệu vô song, nhưng Hoa Thiên Mệnh chẳng thể nào đi sớm hơn…

Nào là Lầu Kiếm, Sát Lục Kiếm Sơn, Tẩy Kiếm Trì…

Hoa Thiên Mệnh là võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng hắn không để lộ nhiều thực lực khi ở thánh địa cấp mười. Dù sao thì hắn cũng vừa mới đạt Thần Hải Cảnh, nếu những đại năng trong thánh địa kia nổi lòng tham với những thứ Hoa Thiên Mệnh được thừa hưởng thì có lẽ hắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Nhưng trong chiến trường mộng ảo này, danh tiếng của hắn đã bay khắp vũ trụ, nên khi đối mặt với La Chinh, hắn có thể không lo nghĩ gì khác mà vô tư luyện tập với đối phương.

Nhưng mà những đường kiếm của La Chinh trước kia không sắc bén thế này…

Bản thân mình lại trở thành hòn đá mài cho hắn.

Vậy bây giờ…

Khi hai người liên tục so chiêu, nếu không chém thì cũng bổ xuống, hoặc là đâm.

Những kẻ có tầm nhìn rộng thì xem trận đấu này đến mức hăng say. Bởi họ đều hy vọng mình có thể lĩnh ngộ được gì đó từ uẩn thế kỳ diệu kia. Nếu có lợi cho họ, dĩ nhiên sẽ là lợi ích không nhỏ.

Kẻ có tầm nhìn hạn hẹp thì không nhận ra được nguyên do, nên cảm thấy thật sự là quá nhàm chán.

Vì thế trong vũ trụ liền xuất hiện một thế cục hết sức quái dị.

Những võ giả có tu vi hơi thấp hay ngộ tính còn chênh lệch thì đều mơ màng muốn ngủ, lắm khi họ còn tức giận mà mắng hai người trong cuộn tranh kia rằng bọn họ thật sự quá nhàm chán.

Kẻ có tu vi cao thì hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cuộn tranh như sợ sẽ bỏ sót mất dù là động tác nhỏ, thậm chí có người còn thầm nhẩm lại trong đầu một lần cho nhớ…

Nửa canh giờ…

Một canh giờ…

Hai canh giờ sau.

Trong mắt Hoa Thiên Mệnh lóe lên một tia sáng, giống như có một ngôi sao đang tỏa sáng trong đó vậy!

Từng luồng uẩn thế vô hình xoay tròn rồi bốc thẳng lên!

Luồng uẩn thế ấy không mang theo gió, cũng không làm vỡ bàn cờ.

Vậy mà các quân cờ bên trên lại bị luồng uẩn thế ấy đẩy ra khỏi vị trí!

“Quân cờ bị di chuyển rồi…”

“Điều này có nghĩa là gì?”

“Trước kia, ngay cả khi toàn bộ bàn cờ thiên địa bị phá hỏng thì cũng chẳng thấy quân cờ nào nhúc nhích. Vậy mà uẩn thế của tên nhóc kia lại có thể khiến quân cờ dịch chuyển?”

Tuy khi võ giả Thần Hải Cảnh giao chiến thì uy lực cũng sẽ không tới mức hủy diệt trời đất, nhưng vẫn có khả năng dời núi lấp biển!

Bàn cờ thiên địa hình chữ nhật dài một trăm nghìn trượng này đã bị những võ giả kia phá hủy mấy lần rồi…

Khổ Đăng thì vừa giộng một gậy đã vỡ, Cơ Lạc Tuyết lại chỉ khẽ giậm mũi chân...

Nhưng không một ai có thể ảnh hưởng đến những quân cờ kia. Chúng nên ở đâu thì vẫn sẽ luôn ở đó, trước nay chưa từng di chuyển dù chỉ một chút, cũng chưa từng bị trầy xước.

Nhưng bây giờ chúng lại bị uẩn thế của Hoa Thiên Mệnh làm lung lay.

Việc suy đoán vốn đã thành hình, nhưng có lẽ sẽ phải tính lại từ đầu vì sự kiện này.

Lúc này, không ít người đang căng mắt lên nhìn vào bàn cờ để tính toán. Khi thấy kết cấu mới, sắc mặt của họ chợt trở nên xấu đi…

Quân trắng vốn đang ở thế phòng thủ giờ lại xuất hiện một lỗ hổng thật lớn.

Chỗ hổng đó đã bị một quân đen xâm nhập vào…

“Thế thập vương tẩu mã!”

Ánh mắt Hiên Viên Thần Phong cũng chợt sững lại…

“Là sao?” Liệt Thiên Hàn ở bên cạnh rướn cổ lên hỏi.

Vẻ mặt Hiên Viên Thần Phong rất thận trọng, đang không ngừng suy tính. Thậm chí tốc độ suy nghĩ của hắn còn nhanh hơn một hai phần so một số Thiên Tôn!

“Thế cục chết chắc… Không biết cô gái kia có xếp lại các quân cờ này không!” Hiên Viên Thần Phong vừa dứt lời thì liền nhìn về phía bầu trời.

Nếu bàn tay kia có thể chế ngự được các quân cờ…

Đương nhiên nàng có thể đánh ra những quân cờ trên bàn cờ thiên địa này.

Các quân cờ vừa bị uẩn thế của Hoa Thiên Mệnh đẩy đi không thể coi là do nàng đánh được, để xem nàng có định xếp lại các quân cờ về vị trí cũ không.

Sau khi nhìn chăm chú một lúc nhưng vẫn không thấy bàn tay kia vươn xuống khỏi tầng mây, hắn không nhịn nổi nữa nên cũng đành lắc đầu.

Cô gái thần bí kia tự đánh cờ, nhưng khả năng chơi cờ cũng không cao, mà cách hạ cờ cũng rất ngẫu hứng nên đó cũng chỉ tính toán dựa theo số mệnh. Thực ra cách tính toán số mệnh này khá chính xác, nên khả năng nàng sắp xếp lại những quân cờ kia về vị trí cũ cũng không lớn.

“Ài!” Ngược lại, Hiên Viên Thần Phong lại mong vị trí các quân cờ được sắp xếp lại như lúc trước.

Theo cục diện mười người trên bàn cờ lúc trước, hắn là người ở thế “chính vương”, người khác không thể đoạt được!

Thời gian suy diễn cứ thế trôi qua, cái gì mà La Chinh, cái gì mà Hoa Thiên Mệnh, cho dù hiện tại có kiêu ngạo tới mức nào thì cũng sẽ chìm nghỉm, trở thành một nhân vật nhỏ mà thôi.

Khi Hiên Viên Thần Phong nhìn thấy thực lực của cả hai người, tuy vẻ mặt không tốt lắm nhưng ít ra số mệnh trên bàn cờ vẫn đang nghiêng về phía hắn, thế nên hắn không vội vã. Cho dù có thật sự thua bởi một trong hai người này thì hắn cũng không vội!

Nhưng chính Hoa Thiên Mệnh đã làm số phận của hắn bị thay đổi hoàn toàn.

Tất nhiên trong lòng Hiên Viên Thần Phong rất mong cô gái thần bí kia sắp xếp lại vị trí các quân cờ…

Nhưng nàng lại không định đánh nữa.



“Kiếm của Xi Vưu đã mất tích nhiều năm như vậy mà vừa rồi lại xuất hiện, thật là khí phách…” Cô gái thần bí nhìn chăm chú vào bàn cờ rồi nói: “Có lẽ thế tình cục chết chắc này sẽ khiến toàn bộ vũ trụ đều bị hủy diệt, không có ai chiến thắng. Nếu ta cố tình xếp lại vị trí các quân cờ thì dù là quân trắng thua thì cũng sẽ không còn chuẩn xác nữa…”

Vẻ mặt của các Thiên Tôn trông cũng không được tốt lắm.

Bàn cờ thay đổi không chỉ gây bất lợi cho các Đạo Tử, mà còn gây khó khăn cho rất nhiều chủng tộc khác.

Cục diện này vốn không thể đối phó được.

“Tuy nguy cơ của Đại Thế rất khó hóa giải, nhưng đó vẫn chưa phải là đường cùng. Nhưng tại sao lúc này lại xuất hiện đường cùng như vậy?”

“Hoa Thiên Mệnh chính là khắc tinh của các chủng tộc!”

“Đây là số mệnh, là số mệnh của hàng trăm triệu sinh linh trong vũ trụ này!”

Các Thiên Tôn không ngừng gào thét…

Tuy nhiên, tình thế này cũng chỉ duy trì trên bàn cờ thiên địa được khoảng mười nhịp thở.

Sau mười nhịp thở, một luồng uẩn thế khác phát tán ra từ cơ thể La Chinh...

Hình như uẩn thế đó không hề thua kém uẩn thế của Hoa Thiên Mệnh!

Khi uẩn thế bắt đầu phát tán ra ngoài, những quân cờ kia lại bị dịch chuyển lần nữa. Trong vòng hai trăm trượng quanh La Chinh không còn bất kỳ một quân cờ nào!

Thế cục trên bàn cờ lại có sự thay đổi quan trọng lần thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn!

“Bàn cờ lại đổi rồi!”

“Cờ đứt lại đánh! Đứt lại sinh!”

“Đẹp! Ha ha!”

Sau phen dịch chuyển này, không ít quân trắng đã lệch khỏi vị trí, trực tiếp hóa giải kết cục chết chắc vừa rồi!

Tuy tình thế trên bàn cờ vẫn chưa thể coi là lạc quan, nhưng quân trắng đã kéo cả quân đen vào thế cờ chết kia…

Thành ra trong khoảng hai ba bước tiếp theo có lẽ sẽ nhìn thấy được kết cục!

Tóm lại bàn cờ này dễ nhìn hơn bàn cờ trước kia nhiều…

Khi Hiên Viên Thần Phong nhìn thấy bàn cờ này, sắc mặt hắn cũng đã dịu đi không ít.

Nếu suy tính từ bàn cờ này thì cũng có thể coi hắn như sách nhị đơn quan*. Tuy tình thế vẫn không bằng lúc đầu, nhưng dù sao cũng không còn nguy cấp như vừa nãy nữa.

* Sách nhị đơn quan: Một thế cờ trong cờ vây.

“Nói vậy thì xem như La Chinh đã cứu mình một phen à?”

Lúc này hắn không chỉ suy tính xem ván cờ này sẽ đi đến đâu nữa, mà thậm chí hắn còn muốn tính thêm về cả La Chinh và Hoa Thiên Mệnh! Bởi vì hai người này đã trực tiếp khiến các quân cờ di chuyển, nên bọn họ cũng trở thành người tiên phong, là người có năng lực can thiệp vào số phận của chính mình.

Mặc dù Hiên Viên Thần Phong thực sự không ngờ, nhưng kết quả hắn tính ra lại thực sự như thế.

Bây giờ hai người đó đã lĩnh ngộ thêm được một phần trong kiếm pháp sơ khai, xem như đã phá vỡ bình cảnh của năm phần tiểu thành!

Hoa Thiên Mệnh nắm chặt kiếm trong tay, khuôn mặt có vẻ thư thái. Hắn đã dừng chân ở đây quá lâu rồi. Vì muốn nghĩ ra cách phá tan bình cảnh mà thậm chí ban đêm hắn không thể ngủ, cuộc sống thường ngày cũng khó lòng yên ổn.

Không ngờ cơ duyên cuối cùng vẫn dừng trên người La Chinh.

“Bây giờ… tiếp tục được rồi!” Hoa Thiên Mệnh mỉm cười.

Về kiếm pháp, hai người đã ngang tài ngang sức. Bây giờ lại đột phá bình cảnh, nên những lời kia là hắn nói với La Chinh rằng đã tới lúc phân thắng bại thực sự!

La Chinh khẽ gật đầu. Bị ảnh hưởng bởi uẩn thế, tâm hồn La Chinh dường như đã rời khỏi thân thể mà rơi vào hư không vô tận. Uẩn thế này đã giúp hắn hiểu mình đã tới một khoảng trời mới!

“Có thể, tiếp tục thôi.” Vẻ mặt La Chinh bình tĩnh, biển hỗn độn trong cơ thể hắn bỗng nổi lên một trận gió lốc!

Khí hỗn độn kia như vòi rồng, bị một luồng sức mạnh rất lớn hút ra ngoài cơ thể…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.