Bách Luyện Thành Thần

Chương 1340





Nghiêm túc mà nói thì Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm cũng không phải là công pháp của Thần Vực, hoặc có thể nói đây không phải là công pháp tu luyện của thần.

Trong Thần Vực không tồn tại hệ thống tu luyện hỗn độn. Về lý thuyết, công pháp hỗn độn thích hợp cho thần tu luyện cũng không tồn tại, cũng không có vị thần nào sáng tạo ra công pháp này.

Đối với chí bảo hỗn độn là thanh kiếm tối màu kia, khi rèn đúc, nó đã được vận dụng thần thông hỗn độn, tức là “Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm.”

Tính khí của thanh kiếm nát này dường như không được tốt lắm.

Lần trước, La Chinh đã lừa giết Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu một lần, cũng tương đương với việc đã chơi nó một lần.

Lần này đối mặt với La Chinh, nó đã thi triển ra thần thông của mình.

“Đây là khí hỗn độn...”

La Chinh sững sờ, sau đó cũng kịp phản ứng lại.

Bây giờ biển hỗn độn trong cơ thể La Chinh càng lúc càng nhiều, cây thế giới cũng đã trồi lên khỏi mặt biển.

Nhờ cuộc rèn luyện ở chiến trường mộng ảo, La Chinh mơ hồ có cảm giác sắp đột phá. Nếu hắn có thể đột phá Thần Cực Cảnh, có lẽ biển hỗn độn cũng sẽ dần dần được củng cố.

Hỗn độn vốn tồn tại dưới hình thức khí.

Lúc trước, La Chinh đã biết được điều đó thông qua những quyển sách kể về việc ngao du trong hỗn độn của sư phụ.

Nhưng theo thời gian La Chinh tu luyện, khí hỗn độn đã dần hóa lỏng, cũng không biết đã đến trình độ nào trong thế giới cơ thể của hắn?

Vấn đề bây giờ là...

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng nắm khí hỗn độn trong tay?

Không phải sư phụ đã nói, từ xưa đến nay chưa từng có ai tu luyện thành công bí thuật Hỗn Độn sao?

Đến đại năng như sư phụ còn không thể tu luyện được bí thuật Hỗn Độn, thế mà cái tên đối diện này lại có thể thi triển công pháp ẩn chứa hỗn độn!

“Lui!”

Trong lòng đang đầy một bụng thắc mắc, nên La Chinh lựa chọn lui về.

Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm cực kỳ xảo diệu.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu dường như không chuyển hóa khí hỗn độn thành chân nguyên, mà trực tiếp hòa khí hỗn độn với quy tắc hệ Kim, tạo thành một thể.

“Vèo vèo vèo!”

La Chinh không ngừng lui về, hai luồng ánh sáng màu vàng và màu xám không ngừng kéo dài ra, bắn về phía La Chinh.

Đối với ánh sáng màu vàng, cơ thể thần khí của La Chinh có thể chống cự được, nhưng với ánh sáng màu xám được quy tắc hệ Kim kích phát thì dường như có thể xuyên thủng tất cả vậy.

“Vụt!”

“Phụt!”

Lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng và màu xám trực tiếp đâm tới người La Chinh.

Ánh sáng màu vàng chưa thể phá được thân thể hắn.

Nhưng ánh sáng màu xám lại có thể xuyên thủng, để lại trên cơ thể một lỗ máu, máu thịt bên trong nhanh chóng rách ra.

“Bát Khúc Phi Yên.”

Lúc này, tâm tư của La Chinh cũng bắt đầu chuyển động.

Khí hỗn độn đã mang đến lợi ích rất lớn cho La Chinh.

Trước đây, La Chinh chỉ vận dụng khí hỗn độn trong Thiên Ma Thần Quyền, để khí hỗn độn có được năng lực cắn nuốt mà thôi.

Cân nhắc đến khía cạnh tự vệ, La Chinh cũng bắt đầu vận dụng khí hỗn độn thành lực quy tắc. Người bên ngoài không biết thế giới bên trong cơ thể hắn chính là biển hỗn độn, càng không biết nó chính là độc dược trí mạng, chạm vào chắc chắn sẽ chết, dù là người thường hay là thần.

Suy cho cùng thì sư phụ hắn có thể ngao du trong hỗn độn vô tận, nhưng trong bí thuật Hỗn Độn lại không đề cập đến đặc tính này.

Lúc này, Hỗn Độn Quy Nhất Kiếm như là một lời nhắc nhở cho La Chinh.

Vì sao hắn lại bỏ gốc lấy ngọn, chuyển hóa khí hỗn độn thành chân nguyên?

Cứ trực tiếp phát ra sức mạnh hỗn độn thì thế nào?

Bản thân La Chinh cũng tu luyện quy tắc hệ Kim, cũng đã ngộ ra được quy tắc sâu xa tầng năm, Kim Cương Hộ Thể.

Nhưng mấy thứ đó cũng không có quá nhiều lợi ích đối với La Chinh, còn chẳng bằng sức mạnh cơ thể của hắn, cho nên hắn rất ít khi vận dụng.

“Trốn? Ha ha, để ta xem ngươi có thể chạy trốn đến đâu. Không phải trong đại sảnh Nhân Quả ngươi ngầu lắm đấy sao?”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu quơ thanh kiếm lên, chạy theo La Chinh. Từ xa nhìn lại, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu giống như một con nhím, ánh sáng màu vàng xám tỏa ra từ trong thanh kiếm chẳng khác nào những cây gai nhọn dồn ép La Chinh.

Mặc dù bàn cờ thiên địa rất lớn, nhưng diện tích cũng có hạn.

Đối với các Đạo Tử, toàn lực để xông qua bàn cờ một trăm nghìn trượng này thì cũng chưa đến một nhịp thở.

Không bao lâu sau, chỉ sợ La Chinh sẽ bị đẩy vào một xó xỉnh nào đó. Kết quả cuối cùng đã rất rõ ràng, cho dù cơ thể hắn có mạnh hơn nữa thì cũng sẽ bị hai luồng ánh sáng này xuyên thủng.

“La Chinh chắc chắn sẽ thua.” Hiên Viên Thần Phong thản nhiên nhìn một cái, sau đó nhắm mắt lại. Hắn đang suy nghĩ cách phá giải ánh sáng màu xám kia.

Cơ Lạc Tuyết bĩu môi: “Đáng tiếc thật...”

“Mới một chiêu mà đã rơi vào tình huống như thế, chẳng có gì đặc sắc.” Liệt Thiên Hàn bình luận.

Chưa nói đến chuyện trận chiến giữa La Chinh và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu này có đặc sắc hay không, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vừa lên đã dùng một chiêu Hỗn Độn Quy Nhất Kiếm để phá chiêu, ép La Chinh phải lui, mà La Chinh thì hoàn toàn không có sức để chống cự.

“Ta đã nói rồi mà, vốn dĩ tên nhóc đó cũng có thực lực, nhưng so sánh với Đạo Tử thì vẫn chênh lệch quá lớn.”

“Nhưng dù người ta có bại thì cũng nhận được bàn thần cách. Ha ha, nhỡ sau này may mắn ập tới thì biết đâu trong Tiên Phủ lại có được thần cách. Như vậy chẳng phải trực tiếp thành thần rồi sao?”

“Chỉ có thể nói là tên nhóc này quá may mắn. Thật đáng hâm mộ...”

Trong mắt rất nhiều người, một võ giả phi thăng như La Chinh có thể đi được đến bước này đã cực kỳ may mắn rồi.

Đám thiên tài nòng cốt, thậm chí là Thiên Kiêu của các thế lực lớn nào có kém La Chinh? Thế nhưng bọn họ đã sớm bị loại, chỉ biết đưa mắt mà nhìn.

Thua trong tay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chính là vinh hạnh của La Chinh.

Khê Ấu Cầm đứng trên quân cờ, Ninh Vũ Điệp duyên dáng yêu kiều đứng trong thánh địa Ngọc Thanh, cả hai đều chăm chú nhìn phu quân của mình.

Chưa đến giây phút cuối cùng thì bọn họ không tin phu quân của mình sẽ thua một cách dễ dàng như vậy.

Hai mắt Hoa Thiên Mệnh sáng lên: “Chúng ta còn chưa giao đấu, ngươi không thể thua được.”

“Phụt!”

Cho dù La Chinh đã thi triển Bát Khúc Phi Yên, né tránh những tia sáng như những cái gai đang bắn tới như mưa, nhưng cũng có lúc hắn bị trúng chiêu.



Bị binh khí đâm trúng thì sau khi rút ra nó sẽ để lại một vết thương dài. Nhưng nếu bị ánh sáng màu xám đâm vào thì sẽ để lại một lỗ máu hình tròn, máu thịt ở đó sẽ hoàn toàn biến mất. Khi nhìn qua vết thương sẽ không khỏi giật mình, máu tươi cũng sẽ trào ra như nước suối.

“Ha ha, từ bỏ đi. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây không như ở bên ngoài, ngươi còn có thể nhặt được cái mạng chó của mình.” Biểu hiện của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu càng lúc càng điên cuồng. Sau khi thanh kiếm và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hòa làm một thể, tư duy của hắn cũng đã thay đổi.

Dưới sức ép như vậy, La Chinh từ vị trí thiên nguyên trên bàn cờ đã lui đến song tinh, cuối cùng chạm đến mép bàn cờ. Máu tươi không ngừng chảy ra trên người hắn, để lại một đường máu trên bàn cờ, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Lúc này, La Chinh đã không thể lui được nữa.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cầm thanh kiếm lên, sải bước đi đến, trên gương mặt vẫn là vẻ chế giễu.

Theo Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thấy, La Chinh chắc chắn sẽ chết, hoàn toàn không có khả năng chạy thoát.

Hỗn độn này, cho dù là thần nghe thấy thì cũng phải biến sắc. Dùng nó để đối phó với một võ giả Thần Hải Cảnh, có thể nói là dùng đao mổ trâu để giết gà.

Theo dự định của thanh kiếm, bình thường nó sẽ không đích thân ra tay. Bản thân Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn cần được tôi luyện. Nhưng bây giờ người nó đang đối mặt là La Chinh, nó muốn thay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu rửa sạch mối nhục lúc trước, cho nên mới đích thân ra tay, vận dụng phương pháp bạo lực như vậy để giết chết La Chinh.

“Chết đi.”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chuẩn bị kích phát Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm...

Có thể tưởng tượng là một khắc nữa, trên người La Chinh sẽ xuất hiện thêm rất nhiều lỗ máu.

Nhưng đúng lúc này, La Chinh hơi co trường thương lại, mũi thương nhắm ngay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nở nụ cười thản nhiên.

Nhìn thấy nụ cười của La Chinh, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thoáng có chút nghi hoặc. Nếu lúc này đổi ngược là hắn thì chắc chắn sẽ không thể cười nổi.

Nếu có thể cười thì chắc chắn còn có chiêu sau.

Nhưng tên này còn có thể ra được chiêu gì nữa chứ?

Thanh kiếm đến từ Thần Vực, có cái gì mà nó chưa từng thấy?

Trong vũ trụ có công pháp nào có thể phá được Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm của nó?

Nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã nhanh chóng hiểu ra.

Trên mũi thương của La Chinh cũng hiện ra một vòng ánh sáng màu vàng...

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhận ra ngay, đây chính là chân nguyên quy tắc hệ Kim cô đọng, nhưng cũng chỉ là tầng năm mà thôi, không đáng nhắc đến. Quy tắc hệ Kim của vũ trụ mà lại muốn ngăn Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm của hắn thì ít nhất cũng phải đạt đến tầng tám.

Nhưng sau khi vòng ánh sáng màu vàng đó hiện ra, đồng thời lại có thêm một vòng ánh sáng màu xám xuất hiện.

Vòng ánh sáng màu xám này không dễ thấy, nhưng cũng khiến con ngươi của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bỗng mở to, tinh thần bị chấn động không nhỏ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.