Bách Luyện Thành Thần

Chương 1309





Có lẽ pho tượng này được La Chinh cường hóa hơi quá.

La Chinh cũng có thấy bất ngờ và nghẹn họng.

Đáng lẽ ra, tòa thành màu đỏ này chính là một quá trình loại võ giả, nhưng cô gái thần bí kia lại giúp hắn cường hóa pho tượng đến trình độ kinh người.

Với độ vững chắc của pho tượng bây giờ, La Chinh có muốn phá hỏng cũng khó.

Nhưng nó lại dẫn đến một vấn đề khác.

Trong quá trình loại trừ, hắn nghiễm nhiên trở thành người qua đường rảnh rỗi.

Từng đợt thú triều cứ như thủy triều xông vào tòa thành màu đỏ.

Ban đầu là Minh Giáp Thú, sau đó đến Phong Nha Long.

Pho tượng của La Chinh cứ như cái bàn đá, đứng sừng sững giữa đại sảnh của tòa thành.

Còn các võ giả khác, nếu không phải bị đám hung thú đuổi chạy khắp nơi thì cũng là cố gắng chật vật chống đỡ.

Càng về sau, thậm chí ngay cả Giang Chính Nghĩa còn có chút không chống đỡ nổi.

Dù sao, càng về sau mãnh thú lại càng mạnh hơn. Mặc dù lá chắn mà hắn ngưng tụ ra vô cùng kiên cố, nhưng cũng làm tiêu hao không ít tinh thần của hắn.

La Chinh dùng một kiếm chặt đứt đầu một con rồng, trên mặt hắn lộ vẻ buồn chán.

Mục tiêu hàng đầu của đám Phong Nha Long chính là pho tượng. Đối mặt với công kích của hắn, chúng còn chẳng thèm né tránh.

Vòng loại trừ trực tiếp này, chắc La Chinh có nằm ngủ một giấc cũng có thể thông qua. Hắn hoàn toàn biến thành diễn viên quần chúng.

“Uổng công vô ích.” La Chinh bĩu môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Mặc dù biết rõ cô gái thần bí kia có lòng tốt, nhưng lại làm mất đi độ khó khi khiêu chiến.

Hắn cúi đầu nhìn nhẫn tu di của mình rồi đưa tay nhấn nhẹ một cái, một luồng ánh sáng lóe lên, Na Di Lệnh xuất hiện.

Với độ cứng rắn của pho tượng này, hắn hoàn toàn không cần ra tay mà vẫn có thể thông qua vòng loại này.

Quầng sáng lóe lên, La Chinh trốn vào không gian kỳ lạ kia.

Lúc này, những thành chính khác đều đã biến mất, chỉ còn lại ba thành chính màu đỏ nằm ở chính giữa.

La Chinh không nghĩ nhiều, hắn lựa chọn một thành chính, sau đó hạ xuống.

Bây giờ, ba tòa thành màu đỏ đang tiếp nhận từng đợt càn quét của thú triều. Võ giả liên tục bị loại bỏ.

Trong hai nghìn năm trăm võ giả, đã có hơn một nghìn pho tượng bị mãnh thú phá hủy. Trong nháy mắt pho tượng bị hủy, bọn họ lập tức bị đá ra khỏi nơi đây.

Mặc dù rất không cam tâm, nhưng quy tắc của chiến trường mộng ảo là vậy, không tuân theo thì chỉ có thể bị loại mà thôi.

“Ầm!”

Một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên. La Chinh trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đại sảnh tòa thành màu đỏ, sau đó rơi thật mạnh xuống đất.

Một số võ giả còn đang đối kháng với mãnh thú nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều sững sờ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đang trong thời điểm căng thẳng, tại sao lại có thêm một người xuất hiện?

Trong đại sảnh của một tòa thành, bên cạnh Khê Ấu Cầm có bảy thanh phi kiếm khác nhau đang đứng lơ lửng trên cao.

Bảy thanh phi kiếm này là bảo vật truyền thừa của tháp Vô Định. Vì Đại Thế Chi Tranh, đương nhiên Vô Định lão nhân sẽ không keo kiệt. Bà đưa chúng cho Khê Ấu Cầm, để nàng mang vào chiến trường mộng ảo.

Nhưng trước giờ Khê Ấu Cầm chưa từng dùng đến.

Lúc này, vì bảo vệ pho tượng của mình, Khê Ấu Cầm không hề do dự mà lôi ra bảy thanh phi kiếm này ra.

Bảy thanh phi kiếm bay bao quanh nàng và pho tượng của nàng, hình thành bảy đường cong với sắc màu lộng lẫy, bảo vệ trên dưới trái phải rất toàn diện. Cho dù là thế thì trên pho tượng của Khê Ấu Cầm vẫn xuất hiện một số dấu vết nứt vỡ.

So sánh ra thì Hiên Viên Thần Phong bên cạnh Khê Ấu Cầm lại có vẻ thành thạo, điêu luyện hơn.

Hiên Viên Thần Phong có được ba trăm triệu điểm mộng ảo trong chiến trường mộng ảo. Sau khi pho tượng của hắn được cường hóa bằng số điểm này, đương nhiên sẽ mạnh hơn của võ giả bình thường rất nhiều lần. Huống chi, thực lực của Hiên Viên Thần Phong vô cùng mạnh, hắn có vẻ rất thành thạo trong quá trình loại trừ này.

Đương nhiên...

Cho dù có thành thạo đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể so với La Chinh được. La Chinh để pho tượng của mình ở một tòa thành, còn bản thân hắn thì lại “đi dạo” ở tòa thành khác.

“Cô nương, ngươi còn chưa nói tên của mình đấy.” Hiên Viên Thần Phong đến bên cạnh Khê Ấu Cầm, thản nhiên nói. Mặc dù giữa chân mày của hắn có một tia lạnh lẽo, nhưng giọng điệu tao nhã, cộng thêm bản thân hắn cũng rất đẹp trai, khiến cho người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân.

“Tránh ra một chút.”

Khê Ấu Cầm lạnh lùng nói. Bảy thanh phi kiếm bay càng lúc càng nhanh, thái độ của nàng cũng vô cùng lãnh đạm.

“Vèo vèo vèo...”

Thoáng cái, nàng đã cắt hơn mười con Phong Nha Long ra thành mảnh vụn.

Thực lực của mấy con Phong Nha Long này không mạnh, nhưng vì là sinh linh được sinh ra từ quy tắc hệ Phong nên trước khi chết chúng sẽ hóa thành một thanh đao gió, có thể đâm vào bất cứ đâu. Chỉ cần bất cẩn một chút là pho tượng của võ giả sẽ bị tổn thương ngay. Vì thế, khi xử lý phải cực kỳ cẩn thận.

Khê Ấu Cầm không quan tâm đến việc bị loại. Sư phụ cũng không ép nàng phải lấy được vị trí đứng đầu.

Nhưng chỉ còn một bước nữa thôi là nàng và La Chinh có thể gặp nhau rồi, sao nàng có thể dễ dàng buông bỏ cơ chứ?

Quan trọng là Hiên Viên Thần Phong cứ lải nhải ở bên cạnh, khiến Khê Ấu Cầm vô cùng bực bội.

“Cô nương, nếu ngươi báo tên ra, Hiên Viên Thần Phong ta có thể đảm bảo ngươi sẽ không bị loại.” Hiên Viên Thần Phong nói xong, bèn vươn tay vỗ nhẹ, từng luồng sức mạnh vô hình được khuếch tán ra.

Dường như tất cả Phong Nha Long trong phạm vi mười trượng xung quanh đều bị bàn tay vô hình của hắn bóp lấy cổ họng, xách lên giữa không trung, không ngừng giãy giụa.

Sau đó, hắn chỉ đưa tay bóp nhẹ một cái.

Mấy trăm con Phong Nha Long đã bị hắn bóp thành hai đoạn.

“Vù vù...”

Trong khoảnh khắc khi một trăm con Phong Nha Long bị giết, chúng bèn biến thành đao gió ác liệt, lao thẳng đến chỗ Hiên Viên Thần Phong và Khê Ấu Cầm.

Mặt Hiên Viên Thần Phong không hề biến sắc, hắn chỉ phất nhẹ tay, tất cả đao gió bèn tự động tiêu tán. Sau khi đao gió bắn tới, chúng chỉ hóa thành những cơn gió nhẹ, phất vào mặt mà thôi.

“Mạnh thật...” Thấy cảnh này, ánh mắt của Khê Ấu Cầm hơi ngưng lại.

Bây giờ, nàng đã không còn là Khê Ấu Cầm lúc trước. Tu hành trong tháp Vô Định sáu năm đã giúp cho nàng có sự nhận thức hoàn toàn mới đối với võ đạo.

Chiêu này của Hiên Viên Thần Phong thật sự vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Không ngờ hắn có thể trực tiếp hóa giải những thanh đao gió kia.

Nhưng, Hiên Viên Thần Phong vừa mới giết đám Phong Nha Long này xong thì lập tức lại có thêm một đám Phong Nha Long khác tiếp tục lao đến chỗ Khê Ấu Cầm.

Lúc này, Hiên Viên Thần Phong không ra tay, thân hình né tránh nhanh như gió, mặc cho đám Phong Nha Long tấn công Khê Ấu Cầm.

Khê Ấu Cầm khẽ cắn môi, bảy thanh phi kiếm phối hợp càng thêm chặt chẽ.

Thật ra, với thực lực của nàng, ứng phó với đám Phong Nha Long này cũng không khó. Tuy nhiên, trong quá trình cường hóa pho tượng, nàng đã lãng phí rất nhiều điểm mộng ảo cho thứ khác, mà không cường hóa nhiều sức mạnh phòng ngự.

Pho tượng của nàng hoàn toàn không thể ngăn cản được nhát chém của đao gió, chỉ cần hơi đụng vào, nó sẽ để lại một vết chém rất sâu.

Kiếm trận của nàng là dùng để đối địch, tất nhiên nó rất chặt chẽ, nhưng để ngăn cản đao gió thì có vẻ hơi quá sức.

“Rắc!”

Trong lúc không cẩn thận, có một thanh đao gió xuyên thẳng qua kiếm trận của nàng. Nàng không kịp cản lại nên thanh đao gió ấy đã chém thẳng lên pho tượng, gần như muốn chém nát pho tượng.

Thấy vậy, Khê Ấu Cầm bàng hoàng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ bất lực.

Hiên Viên Thần Phong vẫn mỉm cười như gió xuân, thản nhiên nhìn Khê Ấu Cầm. Với danh tiếng của hắn, hắn không hề thiếu phụ nữ.

Thậm chí, chỉ cần Hiên Viên Thần Phong mở miệng, các nữ nhân vốn là con cưng của trời cũng sẽ xếp hàng mặc cho hắn lựa chọn.

Thân là Đạo Tử, là nhân vật chính của thời đại này, ai có thể chống cự được hắn chứ?

Nhưng cô gái trước mặt lại là người khiến hắn thấy hứng thú nhất. Hắn hoàn toàn không ngờ cô gái này lại lạnh nhạt với mình như vậy.

Với tính cách kiêu ngạo của Hiên Viên Thần Phong, hắn cho rằng không có việc gì là hắn không làm được.

“Cô nương... Vất vả lắm mới đi được đến bước này, nếu bị loại thì thật là đáng tiếc.”

Nguồn :

Nhưng Khê Ấu Cầm vẫn không thèm quan tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục chống đỡ.

Cách đó không xa, từng đám Phong Nha Long che trời lấp đất vọt thẳng đến chỗ nàng.

Nàng nhíu mày, bảy thanh phi kiếm cùng nhau quay đầu, tạo thành một kiếm trận hình xoắn ốc, đánh giết về phía trước.

Còn bản thân nàng lại mang theo pho tượng của mình, nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng nàng vừa mới lui lại thì liền lập tức nhìn thấy mấy thanh đao gió đánh tới từ một bên khác.

Phong Nha Long đã sớm lấp đầy toàn bộ đại sảnh của tòa thành. Chỉ cần một con Phong Nha Long bị giết, chúng sẽ biến thành đao gió. Cho nên, người trong đại sảnh đều cảm thấy bất an. Bởi vì không ai biết đao gió sẽ xuất hiện từ xó xỉnh nào mà ra cả.

Trước đây đã có không ít võ giả vì thế mà bị loại.

Sau khi lui lại, mặt Khê Ấu Cầm bỗng biến sắc. Bảy thanh phi kiếm của nàng đã bắn về phía trước. Bây giờ, nàng hoàn toàn bất lực trong việc ngăn cản đao gió.

Thấy cảnh này, Khê Ấu Cầm mím môi, trong mắt hiện lên vẻ hậm hực.

“Chết tiệt, chỉ một bước nữa thôi là có thể thấy tên oan gia kia rồi.”

Pho tượng bị tổn hại, nàng cũng sẽ bị loại. Nàng muốn gặp lại La Chinh, nhưng sợ rằng phải hẹn lần sau rồi.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lao đến.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.