Tiếng cười kia truyền đến khiến La Chinh cảm thấy hơi không thoải mái.
Khi còn ở bên ngoài, La Chinh và nàng đã nói chuyện với nhau nhiều lần. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng trong ấn tượng của hắn, nàng là một cô gái tương đối hoạt bát.
Sau khi tiến vào chiến trường mộng ảo, nàng cẩn thận, tỉ mỉ đọc quy tắc của chiến trường mộng ảo, từ đó cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Biểu hiện không tệ. La Chinh, ngươi đã tiến vào vị trí thứ bảy mươi bảy rồi!” Giọng nói cô gái lại truyền vào trong đầu La Chinh.
La Chinh sửng sốt, sau đó hỏi: “Có tin tức gì của La Yên không?”
“…”
Bên kia im lặng một lúc, sau đó cất giọng bất mãn: “Vì sao mỗi lần nói chuyện với ta, câu đầu tiên luôn là La Yên vậy.”
La Chinh trợn mắt. Đúng là hỏi linh tinh, chẳng phải đó là điều đương nhiêu sao?
Mặc dù Thét Lệnh của hắn có thể sử dụng không giới hạn số lần, nhưng hắn cũng không ăn no rửng mỡ, tự dưng đi kể chuyện cho nàng nghe. Chẳng phải tất cả đều là vì muốn nàng hỗ trợ dò la tung tích của La Yên sao?
“Không có tin tức à?” La Chinh hỏi lại.
Cô gái thần bí thản nhiên nói: “Thần Vực còn khổng lồ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Mấy năm trước, ta đã gửi tin tức về đó nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.” Không còn cách nào khác, cô gái thần bí chỉ có thể giải thích với La Chinh như vậy.
Nghe xong, La Chinh tỏ vẻ thất vọng, thở dài một cái, sau đó hỏi tiếp: “Ngươi định làm gì vậy? Sao tự dưng lại xuất hiện?”
Vốn dĩ hắn đang định dò xét tấm thẻ tre, nhưng không ngờ ý thức của cô gái thần bí lại chợt xuất hiện.
“Cũng không có gì. Chiến trường mộng ảo này là do ta đích thân chủ trì, ngươi không định xin ta giúp đỡ sao?” Cô gái thần bí cười hỏi.
Nghe xong, La Chinh từ chối ngay lập tức: “Không cần.”
Mặc dù La Chinh không hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau chiến trường mộng ảo, nhưng hắn biết đây chính là nơi tranh đấu của các thiên tài Thần Hải Cảnh trong toàn bộ vũ trụ. Sau khi hắn bước vào chiến trường, trước sau đều dựa vào thực lực của mình, chưa từng ỷ lại vào Thanh Long hay Huân. Nếu đã đạt đến mức độ như vậy, tội gì còn phải nhờ người bên ngoài trợ giúp?
Hắn biết cuối cùng mình cũng sẽ phải đối mặt với các Thiên Kiêu, Đạo Tử.
Ví dụ như Cơ Lạc Tuyết sau khi hợp thể, hay Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu. Nhưng võ giả trên đời, dù sao cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Nếu được người bên ngoài hỗ trợ, có lẽ chỉ có thể ra oai nhất thời, nhưng dù sao đó vẫn là sức mạnh của người khác.
“Không phải chứ? Ta thật sự có thể giúp ngươi mà.” Cô gái thần bí tiếp tục nói.
“Ta nói không cần.” La Chinh cau mày: “Ta chỉ cần ngươi dò la tin tức của La Yên là đủ rồi.”
“...” Bên kia lập tức im lặng.
Ở chính giữa tòa thành màu đỏ, chỗ sâu trên cao có lơ lửng một đám mây mù hình tròn.
Sâu trong đám mây mù có một cung điện giống như được điêu khắc từ thủy tinh.
Mép cung điện đang có một cô gái ngồi ngay ngắn trên lan can.
Cô gái này mặc chiếc váy màu lam khói nhạt, làn váy màu xanh tản ra phía sau người giống như hoa trôi trong nước, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn, rủ xuống đám mây mù, như ẩn như hiện. Từ sau lưng nhìn lại, bờ vai nhỏ bé giống như được gọt đẽo, bóng lưng trông rất cô đơn.
Nàng chính là người chủ trì chiến trường mộng ảo, cũng là cô gái thần bí vẫn luôn nghe La Chinh kể chuyện.
Lúc này, gò má nàng hếch lên, mặt đầy vẻ tức giận.
“Chưa từng thấy người nào như ngươi, chẳng biết lòng tốt của người ta gì cả. Hừ, vậy ta chẳng thèm quan tâm đến chuyện sống chết của ngươi nữa.”
Sau khi La Chinh tiến vào chiến trường mộng ảo, đây là lần đầu tiên cô gái thần bí nhìn thấy khuôn mặt thật của La Chinh. Ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo hắn từ đầu đến cuối, từ tòa thành này đến tòa thành khác, rồi lại đến đại sảnh Nhân Quả.
Giai đoạn thứ nhất này, nàng rất tin vào thực lực của hắn. Mặc dù vẫn luôn theo sát, nhưng nàng chưa từng ra tay trợ giúp.
Đến giai đoạn hai, nàng mới nghĩ đến việc chủ động giúp đỡ La Chinh. Tốt xấu gì hắn cũng được coi như là bạn của nàng.
Mặc dù nàng và La Chinh dùng Thét Lệnh trò chuyện đã mấy năm, nhưng thật ra nàng lại không hiểu rõ tính cách của hắn.
Cũng không phải tính cách của hắn cổ hủ gì. Hắn cũng chẳng đòi hỏi công bằng tuyệt đối. Dù sao, từ lúc sinh ra, thế giới này đã không có công bằng, chỉ có thiên phú, cơ duyên, bối cảnh, vận may...
Thứ có thể chi phối vận mệnh của một người thật sự rất nhiều. Thế giới hoàn toàn không hề tồn tại công bằng.
Nhưng La Chinh biết, chiến trường mộng ảo chính là một lần kiểm duyệt đối với bản thân hắn. Cơ hội này, một diễn kỷ chỉ có một lần. Hắn không muốn bỏ qua, cũng không muốn gian lận để có được cơ hội tốt.
Cô gái hơi nhíu mày, ánh mắt đẹp lại di chuyển, hiện lên chút nghịch ngợm.
“Không cần ta giúp. Hừ, vậy ta sẽ khiến cho ngươi muốn tránh cũng tránh không được. Không ai có thể làm trái ý bổn cô nương.”
Nàng canh giữ trong vũ trụ này đã sáu diễn kỷ. Một diễn kỷ là ba tỉ sáu trăm năm. Sáu diễn kỷ là hai mươi mốt tỉ sáu trăm năm...
Đối với tộc của nàng, tuổi thọ là vĩnh viễn.
Trong dòng sông thời gian, nàng tự phong ấn hầu hết thời gian của mình.
Một trăm triệu năm đối với nàng chẳng khác gì một cái nháy mắt. Khiến thời gian trôi càng nhanh, hoặc khiến ý thức của mình nhảy vọt trong thời gian, đây chính là bản năng của tộc nàng.
Mấy diễn kỷ trước đó, cô gái nhỏ này vẫn luôn như vậy mà sống qua ngày.
Sau khi đến diễn kỷ này, nàng bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán, mới thức tỉnh lại từ trong Thiên Đạo.
Lúc nhàm chán, hát một bài hát cũng không tệ.
Không ngờ, nàng không hát còn đỡ, vừa hát đã suýt nữa làm cả vụ trụ loạn lên.
Cuối cùng, dưới sự cầu xin của một đám Thiên Tôn, nàng mới ngừng ca hát.
Nàng muốn dùng Thét Lệnh để tâm sự, nhưng đám Thiên Tôn quá ki bo, chỉ sợ lãng phí một tấm Thét Lệnh, thật sự là rất quá đáng.
Thực ra, phương pháp luyện chế Thét Lệnh là do nàng lén tung ra. Cho dù vũ trụ rất lớn, có rất nhiều sinh linh, nhưng đối với người bị kìm hãm trong Thiên Đạo như nàng mà nói thì vẫn quá yên tĩnh.
Về sau, Thét Lệnh nhiều hơn, náo nhiệt hơn, nhưng vẫn không ai chịu đáp lại nàng.
Thế nên nàng vẫn cảm thấy nhàm chán.
Cho đến khi La Chinh xuất hiện.
Tên nhóc này vừa mới xuất hiện, đã khiến nàng chú ý.
Dường như hắn đang tìm kiếm một cô gái tên La Yên, nhưng hắn dùng Thét Lệnh gào khắp cả vũ trụ cũng không thấy ai đáp lại.
Kết quả, lại đi cãi vã với hai vị Thiên Tôn.
Sau đó hắn bắt đầu đếm.
Lúc này, cô gái thần bí đã cảm thấy La Chinh là một người thú vị.
Đồng thời, nàng cũng vô cùng tò mò, không biết La Chinh lấy đâu ra nhiều Thét Lệnh như vậy? Hay là, hắn cũng có được một tấm Thét Lệnh có thể dùng vô số lần như nàng?
Nàng không có hứng thú tìm hiểu xem La Chinh làm thế nào để có được Thét Lệnh. Chỉ cần tên nhóc này chịu nói chuyện với nàng, nàng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Về sau, nàng nghe La Chinh kể từng câu chuyện, từ đó đồng ý giúp La Chinh tìm kiếm em gái của mình. Mấy năm qua, nàng cũng không còn rơi vào trạng thái ngủ say. Mỗi khi nàng rơi vào trạng thái ngủ say, nàng sẽ ép buộc mình tỉnh lại. Cho nên, thời gian ngủ say thường không đến một năm rưỡi, không còn là chục triệu năm, thậm chí là hơn trăm triệu năm như lúc trước.
Nàng đã hạ quyết tâm, nên chậm rãi nâng tay phải của mình lên, một vòng ánh sáng màu tím hiện trên cánh tay của nàng. Vòng ánh sáng này vừa xuất hiện đã lặng lẽ khuếch tán ra xung quanh. Trong lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, nó đã bao phủ toàn bộ chiến trường mộng ảo.
Tất nhiên La Chinh không biết được dự định của cô gái thần bí này.
Đợi khi giọng nói của cô gái thần bí biến mất, hắn liền thở phào một cái, tiếp tục thăm dò tấm thẻ tre màu vàng. Lúc này, hắn mới biết thẻ tre màu vàng này là quy tắc Thiên Đạo được khắc trên pho tượng.
Nhưng quy tắc Thiên Đạo cần năm trăm triệu điểm mộng ảo mới đổi được. Đọc qua điều kiện, La Chinh cảm thấy choáng váng.
Cho dù người đứng đầu chiến trường mộng ảo cũng không có đủ năm trăm triệu điểm mộng ảo.
Thế là, La Chinh chọn thẻ tre sức mạnh, thẻ tre phòng ngự và thẻ tre tốc độ để tiến hành trao đổi.
Có người vô cùng cực đoan, chỉ tập trung tất cả điểm mộng ảo của mình vào một tấm thẻ, nhưng La Chinh vẫn cố gắng theo đuổi sự cân bằng. Tuy nhiên, hắn không biết rằng, trong lúc hắn đổi điểm, cô gái thần bí kia đã động tay động chân.
Số điểm mộng ảo của hắn dùng khi đổi hoàn toàn khác với người khác.