Sau khi quy tắc của chiến trường mộng ảo thay đổi, phải tốn mất ba ngày thì thế cục đang biến động khác thường mới dần dần bình ổn lại.
Nhiều võ giả đầu óc linh hoạt đã cướp đường mà chạy nhân lúc quy tắc thay đổi.
Thành chính không còn an toàn, ngược lại, nó đã trở thành nơi nguy hiểm nhất.
Nơi hoang dã chính là chỗ ẩn thân của bọn họ lúc này.
Sau khi rút sạch điểm mộng ảo của các võ giả trong thành chính, một số cường giả không còn lưu luyến thành chính nữa. Bọn họ chuyển tầm mắt của mình đến những nơi hoang dã vô cùng vô tận bên ngoài thành chính. Bây giờ, không những có thể giết chết mãnh thú trong các khu vực đồng không mông quạnh đó để lấy điểm mộng ảo, mà còn có thể tìm ra một số võ giả đang ẩn náu.
Cho nên, võ giả trên toàn bộ chiến trường mộng ảo bắt đầu nhanh chóng tản ra.
Giai đoạn săn giết này, La Chinh không tham dự.
Mấy trăm nghìn điểm đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ, hắn đang xếp thứ hai trong Đại Giới này, mục tiêu của hắn chính là mười vị trí đầu tiên trong toàn chiến trường.
Trước đây, khi hắn cướp điểm của võ giả thường không có mục tiêu đặc biệt. Võ giả nào là kẻ nổi bật trong một thành chính, hắn đều xem đó là con mồi của mình.
Bây giờ, hắn muốn tìm ra võ giả xếp hạng phía trên hắn từ trong biển người mênh mông thì hơi khó khăn một chút.
Đương nhiên, đối với đám người Quý Nam, Kim Hải mà nói, giai đoạn hiện giờ tương đối quan trọng.
Quý Nam đang xếp vị trí thứ sáu mươi ba trong Đại Giới này. Kim Hải xếp vị trí thứ năm mươi bảy, Huyễn Linh xếp vị trí thứ tám mươi mốt.
Năm mươi người đứng đầu trong một Đại Giới đều có tư cách tiến vào giai đoạn thứ hai. Bọn họ cách người thứ năm mươi một khoảng cách không lớn. Giờ chính là lúc bọn họ phải ra sức chém giết.
Lúc này, đội ngũ tạm thời giải tán.
Sau khi La Chinh rời khỏi thành chính, hắn tìm một góc ở một cánh đồng trống, một lần nữa lấy Sát Lục Thánh Thương ra.
Sau khi rót khí hỗn độn vào, dường như Thánh Thương trong tay La Chinh có chút thay đổi.
Khi hắn vừa mới rót khí hỗn độn vào bên trong, Sát Lục Thánh Thương giống như gặp được thức ăn khoái khẩu, mặt ngoài thanh trường thương nứt ra, vì thế mới phát ra âm thanh giống như hạt đậu nổ.
Quan sát tỉ mỉ, thậm chí La Chinh còn phát hiện ra Sát Lục Thánh Thương này hơi gợn sóng.
Hai loại thần mộc một đen một trắng đan xen vào nhau, từ đó tạo thành Thánh Thương. Thần mộc thuộc loại rất cứng, gần như không thể bị phá hủy trong Thiên Đạo này.
Nhưng bây giờ chúng lại hơi uốn lượn?
Dò xét lại thì La Chinh phát hiện ra, hình như chính giữa Sát Lục Thánh Thương, chỗ tách ra làm hai đầu có một điểm xanh?
Tập trung nhìn kỹ, La Chinh bèn giật mình.
Đó là hai chồi non màu xanh.
“Cho dù là thần mộc rất đặc biệt, bất tử bất diệt, nhưng dù sao cũng đã bị lấy ra để tạo thành Sát Lục Thánh Thương thì cũng không thể mọc ra chồi non thế này được chứ...”
Suy nghĩ một phen, La Chinh phỏng đoán, không biết có phải là do khí hỗn độn hay không?
La Chinh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng là như vậy.
Nhưng vốn dĩ hiểu biết của hắn về thần mộc không nhiều, mà đây cũng chỉ là suy đoán. Về phần Sát Lục Thánh Thương xảy ra biến đổi kỳ lạ ra sao, chỉ sợ không ai có thể giải đáp cho La Chinh.
Trừ khi hắn có thể mang Sát Lục Thánh Thương ra khỏi chiến trường mộng ảo, sau đó phục chế một thanh Sát Lục Thánh Thương khác.
Lúc trước, La Chinh đã từng có suy nghĩ này.
Chắc hẳn Sát Lục Thánh Thương thực sự vẫn còn nằm trong tay Minh Đạo. Dù sao cũng là do y mang thanh trường thương này tiến vào chiến trường mộng ảo.
Muốn có được thanh Sát Lục Thánh Thương thật sự, chỉ sợ sẽ rất khó. Nơi đó hẳn là trung tâm của Yêu Dạ tộc.
Không biết có thể phục chế lại một thanh Sát Lục Thánh Thương khác hay không?
Nghĩ đến đây, trong tay La Chinh đột nhiên lóe ra ánh sáng, một thanh sắt xuất hiện.
Giai đoạn chém giết hiện tại không có ý nghĩa quá lớn đối với La Chinh. Nếu hắn bước vào đại sảnh Nhân Quả lần nữa, hắn cũng chỉ tốn năm triệu điểm mộng ảo mà thôi.
Huống chi, số điểm thu hoạch được trong đại sảnh Nhân Quả tuyệt đối không ít.
Đối với bất cứ võ giả nào, việc tiến vào đại sảnh Nhân Quả đều là sự mạo hiểm. Giống như đám Huyễn Linh, Quý Nam, các nàng còn cách vị trí năm mươi người đứng đầu không xa. So với việc gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng trong đại sảnh Nhân Quả thì cướp điểm của các võ giả khác sẽ an toàn hơn nhiều. Dù sao, nếu để chết trong đại sảnh Nhân Quả một lần, bọn họ sẽ vô duyên với tốp năm mươi thứ hạng đầu tiên.
Với số điểm tích lũy hiện tại của La Chinh, cho dù có chết một lần, mất đi một nửa số điểm thì cũng không có khả năng bị rơi khỏi tốp năm mươi người đầu tiên.
Nhưng một khi thành công, La Chinh có thể phục chế lại Sát Lục Thánh Thương.
Đối với hắn, sự mạo hiểm này là rất đáng.
“Vấn đề lớn nhất bây giờ là không có ai chịu tiến vào đại sảnh Nhân Quả...”
Sau khi kiểm tra, ánh mắt La Chinh lóe lên.
Ý thức bên trong thanh sắt nói cho La Chinh biết, bây giờ trong đại sảnh Nhân Quả đã tập trung được chín người, chỉ còn thiếu một người là có thể mở ra đại sảnh Nhân Quả.
Vẫn còn một số võ giả xếp hạng phía sau không cam tâm.
Dù sao, với điểm số mộng ảo hiện tại, bọn họ cũng không thể lọt vào tốp năm mươi người đứng đầu, chi bằng lấy ra năm triệu điểm để đánh cược còn hơn.
La Chinh không do dự quá nhiều, hắn nộp năm triệu điểm mộng ảo lần nữa. Dựa vào thanh sắt trong tay, La Chinh bước vào không gian đặc biệt kia lần thứ hai.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, cuộc chiến dữ dội trong chiến trường mộng ảo đã đi đến hồi kết.
Bên cạnh võ giả luôn có một bàn tay vô hình, gọi là “thực lực”. Chính bàn tay này phân phối điểm mộng ảo cho mọi người.
Vô số cường giả ra sức cướp đoạt, điểm mộng ảo cũng nhanh chóng tập trung trên người bọn họ. Sau đó, điểm số của những cường giả này lại dần hướng đến những võ giả mạnh hơn.
Những võ giả “không còn điểm nào” trên người, bọn họ đã mất đi giá trị để cướp đoạt.
Lúc này, La Chinh một lần nữa bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng. Trên Sát Lục Thánh Thương xuất hiện một ấn ký khá nhỏ.
Lần thứ hai bước vào đại sảnh Nhân Quả, lần thứ hai xông vào hành lang Đế Giả. Lần này, La Chinh không gặp được Trần Hoàng Dịch Kiếm, mà gặp một vị thần khác. Trong đại sảnh Nhân Quả này, La Chinh nhận được bốn mươi triệu điểm mộng ảo.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, hắn vẫn không thể đứng thứ nhất, từ đầu đến cuối vẫn xếp thứ hai trong Đại Giới này. .
Rốt cuộc hạng nhất là ai vậy? La Chinh hơi tò mò, nhưng hắn không thể tìm ra được chính xác người đó trong hàng trăm triệu võ giả. Cho nên hắn không thể biết được.
“Không biết sau khi Huân nhìn thấy Sát Lục Thánh Thương thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?” La Chinh nhìn chằm chằm ấn ký trên Sát Lục Thánh Thương, mỉm cười nói. Trong khoảng thời gian này, hai chồi non trên Sát Lục Thánh Thương ngày càng dài hơn, đồng thời vẫn quấn vào nhau.
Khi La Chinh rời khỏi đại sảnh Nhân Quả không lâu, trên bầu trời lại vang lên giọng nói của cô gái thần bí.
“Giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo đã mở. Năm mươi võ giả xếp hạng đầu của từng Đại Giới, xin mời dời bước.”
Khi giọng nói này vang lên, tất cả các võ giả trên chiến trường mộng ảo đều ngẩn ra, nhìn về phía cuối chân trời.
Có người chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tiến vào tốp năm mươi người đứng đầu, nên lúc này không khỏi phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng. Người đó rất muốn biết, mình và người đứng đầu chênh lệch bao nhiêu điểm.
Nhưng có người lại vui mừng không thôi. Vốn dĩ người đó đã không còn hy vọng, nhưng nhờ may mắn mà giết chết được một võ giả, lấy được thêm mấy triệu điểm mộng ảo, đứng ngay vị trí thứ năm mươi, vừa vặn để tiến vào giai đoạn thứ hai.
Trong năm mươi Đại Giới, tổng cộng có hơn hai nghìn người tiến vào giai đoạn thứ hai.
Hai nghìn năm trăm người này chính là cường giả ưu tú được tuyển chọn ra. Bọn họ là người nếu không có thực lực cực mạnh thì cũng có vận may nghịch thiên.
Trong số hai nghìn năm trăm người này, người vui mừng nhất, lo lắng nhất cũng chính là Khê Ấu Cầm.
Vui mừng bởi vì nàng đã có thể rời khỏi Đại Giới này, chuyển sang chỗ khác để tìm La Chinh. Khoảng cách giữa nàng và La Chinh càng lúc càng gần hơn. Còn lo lắng là lo La Chinh không thể tiến vào tốp năm mươi người đứng đầu của một Đại Giới. Như vậy, nàng sẽ không có cơ hội gặp lại La Chinh.
Trong lúc nửa vui nửa buồn, trước mặt Khê Ấu Cầm đột nhiên xuất hiện một cánh cổng ánh sáng màu vàng. Nàng bước tới một bước, bước qua cánh cửa đó.
Cùng lúc đó, trước mặt La Chinh cũng xuất hiện một cánh cổng ánh sáng màu vàng: “Giai đoạn hai à? Năm mươi người đứng đầu... Như vậy, sau khi bước qua cánh cổng ánh sáng màu vàng này, ta sẽ gặp được những người mạnh nhất trong năm mươi Đại Giới, cũng là thiên tài kiệt xuất nhất trong toàn bộ vũ trụ.”
Nghĩ đến đây, La Chinh không hề do dự mà bước ra một bước trong không trung, tiến vào trong cánh cổng ánh sáng màu vàng.