Ánh mắt hắn lại nhìn chăm chú vào nơi cách đó không xa...
Năm đó, ngay ở chỗ này, La Chinh đã gặp thanh trường kiếm của Huân.
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa thấy.
Đi về phía trước thêm vài chục trượng nữa thì đến chỗ La Chinh từng ném trường kiếm của mình lên. Nhưng lần này đi qua, La Chinh cũng không nhìn thấy.
“Ảo cảnh đến từ ký ức linh hồn của thần, chứ không phải Sát Lục Kiếm Sơn thật. Chỉ sợ đây là cảnh tượng từ trước đây rất lâu rồi. Có lẽ là một trăm năm, một triệu năm, thậm chí là trăm triệu năm. Chắc không thể tìm thấy trường kiếm của mình rồi...”
“Vù vù vù vù...”
Từng thanh trường kiếm phóng vút lên trời.
Đến lưng núi, trường kiếm tấn công La Chinh là tiên khí...
“Keng keng keng keng...”
La Chinh múa trường kiếm huyền khí trong tay, đánh văng từng thanh trường kiếm ra, tiếp tục đi lên.
Hắn muốn trèo lên đỉnh núi, đi gặp người kia.
Tiên khí, thánh khí, thần khí, tam phẩm, nhị phẩm, nhất phẩm...
Càng đi lên, phẩm cấp của trường kiếm cắm trên núi càng cao, công kích tự phát của trường kiếm cũng càng lúc càng sắc bén.
Mà thủ đoạn công kích lại càng đa dạng hơn.
Cho dù cùng là kiếm đạo thì cũng chia vô số loại.
“Nghiêm túc mà nói thì thần đạo Đoạn Tình... cũng là một loại kiếm đạo. Không biết tu luyện kiếm đạo khác thì có thể được nhập vào thần đạo hay không?”
Vấn đề này bỗng nhiên cứ quanh quẩn trong đầu La Chinh.
Giống như những vị thần hắn đã gặp kia, bọn họ cũng đã bước vào đủ loại thần đạo. Như vậy chẳng phải thần đạo không có phương pháp tu luyện đặc biệt?
Chỉ cần tu luyện một pháp môn tới cực hạn, vượt qua trình độ cao nhất dưới Thiên Đạo này thì phải chăng có thể chứng minh được thần đạo?
Vậy chẳng phải trên đời này có vô số thần đạo?
Vì sao... thần đạo Đoạn Tình lại được gọi là cấm đạo?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, La Chinh cũng dần dần đi đến đỉnh núi.
Một người trung niên râu dài ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi, bên cạnh hắn là một thanh đoản kiếm trôi lơ lửng.
Đoản kiếm dài hai thước rưỡi, màu trắng, thân kiếm giản dị không trang trí gì, nhuệ khí ẩn giấu bên trong khiến người ta không nhìn ra manh mối gì.
“Dịch Thần Kiếm hai thước!”
Lông mày La Chinh hơi nhíu.
Mặc dù hắn đã sớm đoán rằng người trên đỉnh núi là Dịch Kiếm Thiên Tôn, nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy Dịch Thần Kiếm hai thước mà Vân Lạc đã từng đề cập đến thì hắn cũng đã xác nhận được thân phận của người kia.
Nhưng...
Dịch Kiếm Thiên Tôn đã xuất hiện tại hành lanh Đế Giả, thế thì nên xưng là thần Dịch Kiếm mới đúng.
“Vù vù vù...”
Dịch Thần Kiếm hai thước màu trắng bỗng nhiên bắt đầu động đậy, quanh quẩn một vòng trên không trung rồi bay vụt về phía La Chinh.
La Chinh hiểu rất rõ đoản kiếm màu trắng này.
Ban đầu, trên khối đá lớn ở Tranh Hải giới, La Chinh cũng đã bị kiếm ảnh màu trắng này đâm đủ rồi.
Mắt thấy kiếm kia bay vụt đến, La Chinh cũng không hề do dự, huyền khí trong tay nhẹ nhàng chặn xuống, đẩy kiếm này bắn ra.
Làm sao trường kiếm huyền khí có thể va chạm với Dịch Thần Kiếm hai thước này được?
Một tiếng “keng” vang lên, sau đó nó lập tức vỡ vụn...
Sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, hắn đưa tay ra, trong tay lại xuất hiện một thanh trường kiếm khác.
Kiếm này, chính là thanh thần khí nhất phẩm hắn vừa lấy được.
Trong Sát Lục Kiếm Sơn không có thần khí chí tôn. Nghĩ đến võ giả có được thần khí chí tôn, bọn họ không cần tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn để cảm ngộ nữa, đương nhiên cũng sẽ không cắm kiếm ở đây.
“Keng! Keng! Keng!”
Ngay sau đó, La Chinh vung trường kiếm lên chặn Dịch Thần Kiếm hai thước kia tới ba lần.
Từ đầu đến cuối, Dịch Kiếm Thiên Tôn cũng chưa từng mở mắt, giống như không hứng thú gì với La Chinh vậy.
Ngược lại, La Chinh cũng không có hứng thú gì đối với mấy Thiên Tôn trước đó, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với Dịch Kiếm Thiên Tôn.
Nhưng lúc này Dịch Thần Kiếm hai thước tự động bảo vệ chủ, nên mỗi khi La Chinh muốn đi lên đỉnh núi thì sẽ bị nó ép phải lui về.
Quỹ đạo của Dịch Thần Kiếm hai thước vô cùng linh động, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho dù La Chinh vận dụng Vô Thức thì cũng chỉ miễn cưỡng ngăn được Dịch Thần Kiếm hai thước, nhưng Dịch Kiếm Thiên Tôn vẫn chưa hề chớp mắt.
Thấy cảnh này, La Chinh liền nhướng mày, ánh mắt hơi ngưng lại, kiếm ý không ngừng chém ra.
Dịch Thần Nhất Kiếm!
Chiêu La Chinh chỉ có thể vận dụng những lúc gặp nguy cơ.
Ngay cả khi giao đấu với Cơ Lạc Tuyết, hắn cũng chưa từng vận dụng. Nhưng đối diện với các vị thần này, La Chinh không hề nương tay, mà hắn cũng không có tư cách nương tay.
“Keng…”
Kiếm này vừa đâm ra, uy thế chứa đựng trong đó liền trực tiếp đẩy Dịch Thần Kiếm hai thước bay ra ngoài.
Sau khi La Chinh chém ra một kiếm này.
Dịch Kiếm Thiên Tôn bỗng nhiên mở hai mắt.
Trong hai mắt hắn, thậm chí còn có vẻ hơi ngạc nhiên.
La Chinh chắp hai tay dập đầu bái Dịch kiếm Thiên Tôn rồi rảo bước tiến lên.
Hắn vẫn chưa nói gì, Dịch Kiếm Thiên Tôn đã mở miệng trước: “Ngươi tên là gì?”
“Vãn bối là La Chinh.” La Chinh thản nhiên đáp.
“Ngươi biết ta?” Dịch Kiếm Thiên Tôn hỏi.
“Dịch Kiếm Thiên Tôn.” La Chinh đáp.
Dịch Kiếm Thiên Tôn nhìn La Chinh chăm chú, một lát sau mới nói: “Tên ta là Trần Hoàng Dịch Kiếm, lấy kiếm chứng minh thần đạo, nhập vào thần đạo Đoạn Tình.”
Thiên Tôn chỉ là danh hiệu, Trần Hoàng Dịch Kiếm mới là tên thật của hắn.
Hiện tại hắn đã thành thần, xưng là Thiên Tôn đã không còn thích hợp nữa.
“Hình như, ngươi đã đi theo kiếm đạo của ta?” Dịch Kiếm Thiên Tôn chăm chú nhìn La Chinh hỏi.
“Đúng vậy, tiền bối Dịch Kiếm.” La Chinh gật đầu.
Trần Hoàng Dịch Kiếm mỉm cười, hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi, đưa tay chộp xuống, Dịch Thần Kiếm liền bay ngược vào tay hắn. Sau đó tay hắn cầm trường kiếm đâm về phía La Chinh.
Trên kiếm này là một đường ánh sáng xanh.
Đó chính là kiếm ý cực hạn.
Nhưng kiếm ý này thuần túy gấp nghìn lần kiếm ý mà La Chinh lĩnh ngộ được.
Đây cũng là kiếm ý cực hạn.
Đối mặt với kiếm này, La Chinh cũng không hề do dự.
Hắn chưa từng cảm nhận được bất kỳ sát ý nào trên người Trần Hoàng Dịch Kiếm, cũng biết đối phương chỉ tiến hành thăm dò mình nên hắn cũng đâm ra một kiếm như vậy.
Dường như cả hai chiêu kiếm đều giống nhau như đúc, là một kiếm đơn giản nhất, cũng là kiếm có trình độ cao nhất. Chỉ là lĩnh ngộ của La Chinh đối với Dịch Thần Nhất Kiếm vẫn có khiếm khuyết, hơn nữa kiếm ý cũng chưa lột xác để đạt đến trình độ cực hạn.
Hai kiếm, vẫn chưa va chạm.
Trần Hoàng Dịch Kiếm vừa đâm ra một nửa thì rút trở về, nhưng ngay khi rụt về thì lại đâm ra lần nữa.
La Chinh cũng không hề do dự, Trần Hoàng Dịch Kiếm vừa rút trường kiếm về thì La Chinh cũng rút, Trần Hoàng Dịch Kiếm đâm trường kiếm ra, La Chinh cũng đâm ra.
Hai người này cách không mà đâm nhau, nhưng lại không có kiếm chiêu nào có tính thực chất được đâm ra.
Một kiếm.
Mười kiếm.
Trăm kiếm.
Nghìn kiếm.
Mười nghìn kiếm.
Trăm nghìn kiếm.
Lúc này thời gian cứ thế trôi đi.
La Chinh không biết mệt mỏi, mà Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng rất kiên nhẫn.
Đây là một thử thách, cũng là một lần tôi luyện, càng là một kiểu truyền thụ trong yên lặng
Sau một triệu kiếm.
Trần Hoàng Dịch Kiếm bỗng rụt tay lại, hờ hững nhìn La Chinh: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin thực sự có người nhìn ra được bài thơ mà ta để lại.”
“Vãn bối cũng chỉ gặp may thôi.” La Chinh đáp lại.
“Không.” Trần Hoàng Dịch Kiếm cười nhạt: “Không phải, số mệnh của một người đều đã được định sẵn, nhưng có người ngầm giúp ngươi.”
Nghe nói thế, La Chinh ngờ vực ra mặt, lời này hắn nghe không hiểu: “Ngầm giúp ta?”
“Ta không biết là ai... cũng không biết người này có tính toán gì, nhưng số mệnh này cũng do người này sắp đặt.“ Trần Hoàng Dịch Kiếm tiếp tục nói.
Nói đến đây, lông mày La Chinh nhíu lại, trong lời của Trần Hoàng Dịch Kiếm còn ẩn giấu ý tứ khác, hắn nghe không hiểu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Hắn không phải là người tin vào số mệnh, cho dù bản thân không thể thay đổi nghịch cảnh thì cũng sẽ dốc hết sức mình. Chí ít thì từ đầu đến cuối hắn đều nắm chắc vận mệnh trong tay mình.
Nhưng trong lời Trần Hoàng Dịch Kiếm lại có ý nghĩa khác, có người ngầm an bài vận mệnh của hắn?
Nhìn thấy vẻ mặt hơi bối rối của La Chinh, Trần Hoàng Dịch Kiếm chỉ cười khẩy: “Đây không phải vấn đề ta muốn thảo luận với ngươi, ta cũng không quan tâm...” Lập tức hắn lại mở miệng hỏi: “Ngươi mở ra bao nhiêu cánh sen rồi?”
“Chín cánh tiểu thừa, hai mươi sáu cánh đại thừa.” La Chinh thành thật trả lời.
Nghe thấy trả lời của La Chinh, Trần Hoàng Dịch Kiếm lại gật đầu, trên mặt có vẻ khen ngợi: “Không tệ, mới ở Thần Hải Cảnh đã mở ra ba mươi lăm cánh, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ có thể trở thành Đạo Tử. Không tệ, không tệ...”
Lời này của hắn dùng ba lần không tệ liên tiếp, cũng là bởi vì La Chinh tu luyện thần đạo Đoạn Tình, càng là bởi chỉ thiếu một cánh sen nữa là hoa sen của La Chinh sẽ nở rộ toàn bộ.