Lúc này, bọn họ đã rất gần với bờ bên kia hồ dung nham, thế mà người khổng lồ vừa mới bị đánh bại lại theo sát.
Tốc độ của người khổng lồ đó không chậm. Nếu lại va chạm thì người khổng lồ mà bọn họ đang đứng đây chắc chắn sẽ ngã xuống hồ.
“Ục ục ục...”
Bước chân của người khổng lồ kia chạy băng băng mà đến, từng tiếng như đang giẫm vào tim mọi người.
Thấy vậy, Kim Hải bỗng dựng thẳng đao Phật Viết trong tay, đặt mũi đao song song với mắt mình, nhìn vào bờ cách đó không xa, đo đạc khoảng cách.
Nhìn xong, Kim Hải cười khổ.
“Chỉ còn sáu trăm trượng nữa thôi, nhưng ta... không nhảy qua được.”
Võ giả tu hành đến những giai đoạn sau thì có thể ngự không phi hành.
Nhưng bọn họ lại không thể phi hành trong đại sảnh Nhân Quả. Không thể phi hành không có nghĩa là không thể nhảy. Sức bật của võ giả Thần Hải Cảnh cũng rất kinh người.
Nếu thả người nhảy lên, mọi người vẫn có thể nhảy qua với khoảng cách hai trăm trượng. Huống chi, bọn họ còn đang đứng trên đỉnh đầu người khổng lồ, còn có chênh lệch về độ cao.
Nhưng với khoảng cách sáu trăm trượng, muốn dựa vào sức bật để vượt qua thì chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Huống chi, cơ hội chỉ có một lần. Rơi vào hồ dung nham sẽ đồng nghĩa với việc bị loại.
“Thương Ma, ngươi có thể nhảy qua không?” Võ giả Dạ tộc Ám Tư hỏi.
Võ giả Ma tộc tu luyện thể thuật, lực bộc phát của cương nguyên sẽ mạnh hơn rất nhiều. Dựa vào cương nguyên, khoảng cách nhảy của Thương Ma sẽ lớn hơn những võ giả khác không ít.
Thương Ma nhìn bờ bên kia, cười khổ: “Làm sao ta có thể nhảy từ đây qua đó được.”
Mọi người đều phát rầu trong lòng. Đã đến gần cuối hồ dung nham, chẳng lẽ lại thất bại chỉ trong gang tấc này? Cho dù là ai thì cũng sẽ không cam tâm.
“Ba trăm trượng... Các người có thể nhảy được không?” La Chinh bỗng nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Kim Hải lấp lóe: “Ba trăm trượng, hẳn là tối đa rồi.”
“Ta có thể.” Huyễn Linh đáp một cách đơn giản.
Quý Nam cũng gật đầu: “Toàn lực ứng phó, cũng không đáng ngại. Nhưng ngươi hỏi điều này để làm gì?”
La Chinh quay đầu lại nhìn người dung nham khổng lồ đang nhanh chóng lao đến. Hắn không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Lát nữa các người hãy nhảy sang bên trái.”
Nói xong, La Chinh bước đến mép đầu người khổng lồ, ngồi xổm xuống.
Đồng thời, hắn không ngừng rút lực vảy rồng ra.
Lần này, La Chinh rót lực vảy rồng vào hai chân của mình.
Khoảng cách sáu trăm trượng đối với võ giả khác thì rất khó vượt qua, nhưng đối với La Chinh lại không quá khó khăn.
“Hắn... muốn trực tiếp nhảy qua?”
“Điên rồi. Khoảng cách xa đến như vậy mà.”
“Đừng quên sức mạnh của hắn...” Quý Nam thản nhiên nói.
Sau khi thông qua đại sảnh Nhân Quả thứ hai, La Chinh đã dựa vào sức mạnh của bản thân để đạt được một triệu điểm mộng ảo.
Chỉ riêng sức mạnh thuần túy của hắn bạo phát ra đã mạnh hơn đòn sát thủ của rất nhiều thiên tài rồi.
Nếu dùng sức mạnh này để nhảy, khoảng cách sáu trăm trượng cũng không quá khó.
Nhưng chỉ một mình La Chinh thông qua thôi sao?
Sắc mặt đám người Quý Nam, Kim Hải có chút phức tạp.
Bọn họ tạm thời hợp lại thành một đội ngũ, xông xáo trong đại sảnh Nhân Quả, cuối cùng lại chỉ còn một mình La Chinh có thể đi ra, trong lòng bọn họ cảm thấy hơi mất mát.
Nhưng lời của La Chinh vừa rồi là có ý gì? Bảo bọn họ nhảy sang hướng bên trái?
Trong lúc mọi người đang mải suy nghĩ, La Chinh đã đạp vào đỉnh đầu người khổng lồ, toàn bộ cơ thể giãn ra.
Hai chân của hắn đã được rót sức mạnh, trực tiếp để lại hai dấu chân sâu hoắm trên đỉnh đầu người khổng lồ, cả người hắn như mũi tên bắn thẳng về phía trước.
Khi La Chinh bay vụt trên không trung, trong tay hắn xuất hiện một ngọn núi nhỏ đang xoay tròn, chính là ngọn núi Nguyên Từ Thần đã được La Chinh luyện hóa.
“Vèo!”
La Chinh bỗng ném ngọn núi Nguyên Từ Thần xuống hồ dung nham.
Nhìn hành động thì có vẻ như hờ hững, nhưng thực chất lại được tính toán chính xác!
Ngọn núi Nguyên Từ Thần không thể lay động, đủ để chống lại ngọn lửa bên trong hồ dung nham.
Nó có thể dùng làm điểm đặt chân, giúp bọn họ băng qua hồ dung nham.
“Vù vù...”
Trong nháy mắt, La Chinh đã nhảy qua sáu trăm trượng, vững vàng rơi xuống bờ bên kia.
“La Thiên Hành đã qua đó rồi.”
“Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết ở đây.”
“Cái tên kia!”
Quý Nam hậm hực. Tốt xấu gì mọi người cũng đồng hành suốt quãng đường, trong thời khắc quan trọng hắn lại bỏ nàng ở lại.
“Ục ục ục...”
Người dung nham khổng lồ không còn cách bao xa. Nhìn biểu hiện của nó thì rõ ràng muốn dùng cơ thể khổng lồ của mình để đập tới. Kết hợp với đà chạy, chỉ sợ sức mạnh này sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, La Chinh bỗng giơ tay.
Nhìn động tác khó hiểu này của hắn, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Hắn có ý gì?
“Ùng ục, Ùng ục...”
Bên trong hồ bắt đầu tràn ra rất nhiều dung nham.
Giống như có vật gì đó muốn bay lên từ trong hồ, cho nên mới gạt dung nham sang hai bên.
Không bao lâu sau, mọi người nhìn thấy một ngọn núi nhô lên khỏi hồ, đỉnh núi còn không ngừng cao lên.
La Chinh ném ngọn núi Nguyên Từ Thần vào hồ dung nham, sau đó điều khiển để nó lớn lên, khôi phục lại độ lớn của nó.
Một ngọn núi Nguyên Từ Thần nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Núi Nguyên Từ Thần.”
Gương mặt vốn đang thất vọng của Quý Nam bỗng ngạc nhiên.
“Đây là ngọn núi của La Thiên Hành lúc trước.”
“Sao nó có thể biến lớn đến như vậy?”
Đám người Kim Hải, Thương Ma há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào ngọn núi Nguyên Từ Thần đang không ngừng “lớn lên” kia.
Bọn họ không thể nào nhảy với khoảng cách xa như thế, cho nên hắn đã lấy ngọn núi Nguyên Từ Thần làm điểm tựa, để bọn họ nhảy hai lần.
“Mau nhảy đi.”
La Chinh đứng bên này bờ hét lớn với đám Quý Nam.
“Ta, ta... ta nhảy.”
Người có phản ứng đầu tiên chính là võ giả Ma tộc Thương Ma.
Gã vốn rất sợ hãi, sau khi cương nguyên bộc phát, cơ thể khổng lồ giống như một con voi lớn. Gã nhảy lên thật cao, lập tức vẽ một đường vòng cung trên không trung, đạp thật mạnh vào ngọn núi Nguyên Từ Thần.
“Ầm!”
Một âm thanh trầm đục truyền đến. Thương Ma đã đứng vững trên sườn núi Nguyên Từ Thần, đồng thời còn không quên vỗ ngực, biểu hiện vẫn còn vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Kim Hải vẫn rất bình tĩnh, lui lại hai bước trên đỉnh đầu người khổng lồ, sau đó nhún người nhảy lên.
Khi hắn nhảy lên, cả người giống như con đại bàng giương cánh lướt đi trên không trung, lập tức vượt qua khoảng cách ba trăm trượng.
Ngoại trừ Kim Hải, Huyễn Linh và Ám Tư cũng nhảy lên cùng một lúc. Mặc dù không thể bay, nhưng thân pháp cơ bản vẫn có tác dụng, ít ra có thể giúp bọn họ nhảy được một khoảng cách xa hơn.
Thấy thế, Quý Nam vội thu lại Kiến Mộc trong tay. Lồng băng trên đỉnh cũng không còn. Cành cây vốn đang dài ra cũng nhanh chóng co lại, biến mất không thấy đâu nữa. Cuối cùng Kiến Mộc hóa thành một đoạn gỗ dài cỡ cánh tay, sau đó chui vào lòng bàn tay của Quý Nam.
Sau khi lồng băng biến mất, con mèo vốn đang bị nhốt bên trong lập tức được tự do.
“Meo!”
Con mèo lửa thật sự đã bị dọa, nhưng nó cũng không chạy trốn, mà đứng im tại chỗ, run lẩy bẩy.
“Mau nhảy xuống hồ dung nham đi. Nơi này không an toàn.” Quý Nam nói với con mèo lửa.
Nhưng con mèo lửa vẫn đứng im, vẻ mặt đáng thương nhìn Quý Nam.
Quý Nam khẽ nhíu mày, trực tiếp chộp lấy con mèo con.
Con mèo lửa này vốn là sinh linh được sinh ra từ quy tắc, bản thân là một ngọn lửa, nếu tùy ý chạm vào thì người chạm sẽ bị ngọn lửa làm bị thương.
Nhưng con mèo lửa bị lồng băng nhốt quá lâu, lại thêm hàn khí lúc trước bị đám La Chinh bắn vào người, nên lúc này, ánh lửa trên người nó vô cùng ảm đạm. Quý Nam đưa tay, vẫn dùng chân nguyên hộ thể nên nàng chỉ hơi cảm thấy phỏng tay một chút mà thôi.
“Mau đi đi.”
Quý Nam ôm lấy con mèo con, ném nó ra ngoài từ trên đỉnh đầu người dung nham khổng lồ.
Hồ dung nham là tử địa đối với võ giả, nhưng lại là nơi sinh sống của con mèo này.
“Mau nhảy đi, Quý Nam.”
“Không kịp nữa đâu, mau đi đi.”
Nghe thấy tiếng của mọi người, Quý Nam gật đầu, rút ra một luồng chân nguyên, sau đó thả người bay lên, giống như một con chim sơn ca linh hoạt bay trên không trung.
“Vù!”
Bóng dáng linh hoạt của nàng bay thẳng tới ngọn núi Nguyên Từ Thần.