Bách Luyện Thành Thần

Chương 1264





Tam Thanh giới, thánh địa Ngọc Thanh.

Võ đường Thanh Linh chính là nơi tu luyện nòng cốt của thánh địa Ngọc Thanh.

Chỉ có những đệ tử có thiên phú tốt nhất mới được vào trong võ đường này.

Khoảng thời gian này, các võ giả Thần Hải Cảnh trong võ đường Thanh Linh đều đã tiến vào chiến trường mộng ảo, cho nên cả võ đường đều trở nên vắng lặng.

Nhưng ở một đại điện khác trong võ đường Thanh Linh lại rất náo nhiệt.

Các võ giả Sinh Tử Cảnh và Thần Cực Cảnh đều đang vây quanh ở đây, nhìn lên kim tự tháp được tạo thành từ vô số cái tên trên nóc đại điện này.

Trận chiến trong chiến trường mộng ảo đang diễn ra, võ đường Thanh Linh được coi như nơi tu luyện trọng tâm của thánh địa Ngọc Thanh, nên một số thiên tài nòng cốt ở đó cũng được kỳ vọng nhiều.

“Thứ hạng của Thẩm Thanh lại tăng lên rồi. Tên của hắn đã lọt vào danh sách hai trăm hai mươi người đứng đầu rồi!”

“Cứ đà này, rất có thể hắn sẽ lọt vào danh sách một trăm nghìn người đấy.”

“Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người!”

Tính trung bình thì cứ một trăm nghìn Đại Giới sẽ có ba thánh địa thập phẩm.

Thẩm Thanh được coi như là võ giả ưu tú nhất thánh địa Ngọc Thanh, nếu có thể lọt vào danh sách một trăm nghìn người đứng đầu thì đã là thành tích vô cùng bất ngờ rồi.

Không chỉ có những đệ tử này chú ý đến Thẩm Thanh, mà ngay cả Thánh chủ thánh địa Ngọc Thanh thỉnh thoảng cũng tới xem xét.

Kim tự tháp trôi lơ lửng phía trên đại điện này, mà đây cũng chính là không gian mộng ảo duy nhất trong thánh địa Ngọc Thanh.

Để không gian mộng ảo hoạt động tốn rất nhiều chân nguyên.

Bình thường, khi nào trong không gian mộng ảo có người mới tiêu hao chân nguyên, nhưng bây giờ vì tòa kim tự tháp kia, không gian mộng ảo này cũng cần không ngừng bổ sung chân nguyên.

Trong Thượng Giới, có hai phương pháp bổ sung chân nguyên.

Phương pháp thứ nhất là sử dụng đá chân nguyên hoặc ngọc chân nguyên. Chi phí của phương pháp này khá lớn. Còn phương pháp tiết kiệm hơn, chính là các võ giả trực tiếp cung cấp chân nguyên trong cơ thể.

Trong thiên hạ cái gì khác thì còn có thể thiếu, nhưng võ giả thì không.

Chân nguyên của võ giả đến từ nguyên khí trời đất, chỉ cần tập trung một lượng võ giả tương đối thì là có thể hấp thu nguyên khí trời đất liên tục. Sau khi cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên thì cung cấp cho không gian mộng ảo, duy trì hoạt động của không gian mộng ảo này.

Phương pháp này không chỉ dùng trong không gian mộng ảo, mà thậm chí một số trận pháp thần văn lớn cũng sẽ có lúc chọn phương án này.

Vì vậy ở phía sau đại điện, đang có hơn nghìn người cùng ngồi chung một chỗ, tập trung chân nguyên về thần văn ở phía dưới. Thần văn này thu chân nguyên của mọi người, sau đó hội tụ vào một chỗ, xóa bỏ dấu ấn vốn có của võ giả trong chân nguyên. Cuối cùng, hóa thành chân nguyên tinh khiết nhất, cung cấp cho không gian mộng ảo, duy trì hoạt động của không gian mộng ảo.

Nếu như hết chân nguyên, không gian mộng ảo sẽ dần dần tiêu tan, kim tự tháp cũng sẽ biến mất.

“Ài, mặc dù không phải đi đào mỏ quặng, nhưng cả ngày hết hấp thu chân nguyên, rồi lại cung cấp chân nguyên thì cũng không biết phải làm tới khi nào...” Một cô nàng áo đỏ ai oán nói.

Ninh Vũ Điệp ngồi bên cạnh cô nàng kia, hai tay đặt trên thần văn đang hấp thu chân nguyên, sắc mặt bình tĩnh: “Thực lực của chúng ta thấp kém, không có tư cách vào võ đường Thanh Linh này. Dù sao ở đây cung cấp chân nguyên, cũng tốt hơn đi đào khoáng.”

Ninh Vũ Điệp là người phi thăng, lại bị một vị nửa Giới Chủ trong thánh địa Ngọc Thanh gọi tới, ý muốn để xem xét tuyển chọn đệ tử.

Khi đó Ninh Vũ Điệp đã có chút dự cảm không tốt. Nửa Giới chủ này chỉ đích danh nhận nữ đệ tử làm đồ đệ, chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì.

Kết quả không ngoài dự đoán. Mặc dù nói rất mơ hồ, nhưng đến cuối cùng lại là cái thuật nam nữ hợp tu gì gì đó, được xưng sánh ngang thần vũ tối cao vân vân, rất có lợi đối với võ giả nữ.

Nhưng yêu cầu cuối cùng đã khiến Ninh Vũ Điệp thở phào một hơi. Yêu cầu quan trọng nhất để người ta thu nhận là phải giữ được tấm thân xử nữ.

Nàng đã làm vợ người ta, nên coi như tránh được kiếp này.

Với thân phận người phi thăng của Ninh Vũ Điệp, theo lý thì sẽ bị bắt phải đi đào quặng, nhưng bây giờ đã bị dẫn vào đây, không tiện trở về đào quặng nữa. Cuối cùng, nàng bị đưa đến chỗ này, mỗi ngày hấp thu nguyên khí trời đất, sau đó tập trung chân nguyên của mình truyền cho thần văn.

Nhiệm vụ này phải làm liên tục không ngừng, không phân biệt ngày, sáng, đêm, tối. Mặc dù không gây tổn hại cho sức khỏe của võ giả, nhưng việc này thực sự rất khô khan, không biết phải tiếp tục tới khi nào.

“Võ đường Thanh Linh này toàn thu nhận đệ tử nòng cốt nhất trong thánh địa, muốn vào trong đó thì chỉ có nằm mơ thôi!” Cô nàng áo đỏ kia bĩu môi. “Còn không bằng được vị nửa Giới Chủ kia nhận làm đồ đệ, ít nhất còn có một con đường để ngẩng mặt trong Thượng Giới! Chỉ tiếc ta lại không được chọn!”

Không phải võ giả nào cũng không thích thuật nam nữ hợp tu. Ngược lại, đây cũng là một con đường tắt để một vài nữ đệ tử nhanh chóng thăng cấp.

Nghe vậy, Ninh Vũ Điệp nhếch môi một cái, từ tốn nói: “Cũng không biết phu quân ta có tư cách tiến vào võ đường Thanh Linh này không nữa.”

“Phu quân ngươi? Ha ha, nằm mơ đi! Ngươi không thử suy nghĩ một chút, trong thánh địa thập phẩm này có không biết bao nhiêu võ giả Thần Hải Cảnh. Có thể được chọn vào đây đều là những hạt giống, những võ giả ưu tú nhất của thánh địa Ngọc Thanh này.” Cô gái áo đỏ cười khẩy nói.

“Vút!”

Đúng vào lúc này, một bóng roi chợt quất tới, vang lên bên cạnh cô nàng áo đỏ và Ninh Vũ Điệp!

“Nếu các ngươi còn tiếp tục ồn ào, ta sẽ đuổi các ngươi ra khỏi đây, cho vào trong mỏ mà đào quặng!” Một giọng nói cộc cằn vang lên. Cách đó không xa có một người phụ nữ mập mạp, lạnh giọng nói.

Nguồn :

Mặc dù roi này không đánh trúng Ninh Vũ Điệp và cô nàng áo đỏ kia, nhưng sóng khí do chiếc roi tạo ra quét tới lại giống như từng nhát đao quất thẳng vào mặt khiến hai nàng đau đớn.

Một vài võ giả ở đây vận chuyển chân nguyên chính là để có thể đổi lấy một vài lợi ích, còn những người phi thăng như Ninh Vũ Điệp ở đây cung cấp chân nguyên lại chẳng khác gì đi lao dịch.

Ninh Vũ Điệp lạnh lùng nhìn người phụ nữ mập mạp kia, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia lạnh lẽo.

Trong lòng Ninh Vũ Điệp biết thực lực của chính mình chẳng đáng nhắc tới trong Thượng Giới, cho nên nàng luôn cẩn thận nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc vẫn bị người ta làm khó, đặc biệt là người phụ nữ này. Bà ta đã là năm lần bảy lượt gây chuyện vô cớ.

Việc cung cấp chân nguyên này không cần quán tưởng, các nàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau cũng không hề quấy rầy tới người bên cạnh. Nhưng người phụ nữ mập mạp này lại không cho phép, rõ ràng là cố ý gây chuyện.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Ninh Vũ Điệp, nên người phụ nữ mập mạp kia liền chậm rãi đi tới, mắt nhìn xuống nàng, lạnh giọng cười nói: “Thế nào? Nhìn ta như vậy là ý gì?”

“Không có gì.” Ninh Vũ Điệp quay mặt đi.

“Nghe nói ngươi phi thăng Thượng Giới là để tìm phu quân? Phu quân ngươi cũng là một người phi thăng sao?” Không biết người phụ nữ này nghe tin từ đâu, liền mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp lạnh nhạt, không muốn nói chuyện.

“Thật là ngây thơ. Vũ trụ lớn như vậy, có trời mới biết phu quân kia của ngươi phi thăng tới nơi nào? Huống chi lại chỉ là hạng người vô danh. E rằng bây giờ hắn còn đang trong mỏ quặng ở thánh địa nào đó đào khoáng đấy!” Người phụ nữ mập mạp kia cố ý nói, muốn châm chọc nàng.

Nhưng lời nói của bà ta thật sự cũng có chút khả năng.

Hiệu suất đào khoáng của võ giả Thần Hải Cảnh tất nhiên nhanh hơn người bình thường nhiều, nhưng nhiệm vụ đào trăm vạn viên đá chân nguyên cũng không dễ hoàn thành như vậy.

Một số võ giả Thần Hải Cảnh đào suốt mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm cũng là chuyện rất bình thường.

Trong lòng Ninh Vũ Điệp cũng khẽ run lên, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, nhưng trong lòng đã tràn đầy bất đắc dĩ.

Người phụ nữ này châm chọc nàng, nhưng đạo lý có lẽ không sai. Lúc trước, nàng cảm thấy tìm La Chinh khó như mò kim đáy biển, nhưng hiện tại xem ra, so sánh với mò kim đáy biển thì vẫn còn quá đơn giản. Muốn tìm được tin tức của La Chinh trong thiên hạ, e rằng còn khó hơn mò kim đáy biển nghìn lần!

Người phụ nữ mập mạp kia cười lạnh rồi rời đi.

Ninh Vũ Điệp cũng máy móc truyền chân nguyên vào thần văn, trong mắt dần dâng lên niềm thương nhớ.

Nhưng đúng lúc này, bên tai nàng chợt vang lên một tiếng nói mạnh mẽ!

“Khà khà, Chư Thần Vô Niệm chúng ta chiếm tới mười sáu người trong số một trăm người đứng đầu, đáng ăn mừng, đáng ăn mừng!”

Bên tai chợt vang lên tiếng nói, làm Ninh Vũ Điệp giật mình.

Sau khi nàng phi thăng, cả vũ trụ đều bận chú ý đến tình hình trong chiến trường mộng ảo, nên không ai lên tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Vũ Điệp được nghe tiếng nói từ Thét Lệnh thần kỳ kia.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ninh Vũ Điệp tò mò.

“Là tiếng của Thét Lệnh.” Một vị võ giả bên cạnh hạ thấp giọng, nói cho Ninh Vũ Điệp biết: “Một tấm Thét Lệnh này có thể truyền tiếng nói đi khắp thiên hạ.” Võ giả kia không phải là người phi thăng, mà bởi vì nguyên nhân khác nên mới bị đưa vào đây cung cấp chân nguyên.

“Thét Lệnh?” Ninh Vũ Điệp cau mày suy nghĩ. Nàng luôn cảm thấy cái tên kia nghe rất quen tai, giống như đã từng nghe thấy. Suy nghĩ một chút, nhưng nàng vẫn chưa nhớ lại được. Chẳng qua, trong mắt nàng lại lóe ra ánh sáng. Nếu nàng lấy được một tấm Thét Lệnh, vậy chẳng phải có thể báo cho phu quân biết vị trí của mình sao?

Nếu La Chinh biết nàng ở đâu, hắn chắc chắn sẽ lên đường đi tìm!

“Thét Lệnh này thần kỳ như vậy, không biết phải mất bao nhiêu đá chân nguyên mới có thể mua được?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

Lần này phi thăng, Ninh Vũ Điệp cũng chuẩn bị rất chu đáo, trong tay nàng vẫn còn giữ không ít đá chân nguyên, ước chừng có hai trăm nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm.

Không ngờ vừa mới mở miệng hỏi, võ giả kia liền nhìn nàng như một kẻ ngốc: “Bao nhiêu đá chân nguyên? Ha ha!”

Nhưng Ninh Vũ Điệp không biết vì sao vị võ giả này lại bật cười.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.