Bách Luyện Thành Thần

Chương 1262





Dòng năng lượng kia bắt đầu dâng lên, ăn mòn thân thể của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu!

Mặc dù Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chưa từng để ý tới quy tắc của Thiên Đạo trong đại sảnh Nhân Quả.

Bởi thanh thiết kiếm tối màu trong tay hắn có đủ thực lực để vượt qua Thiên Đạo này.

Trước khi tiến vào không gian mộng ảo, thanh kiếm này cũng từng nói với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu rằng chiến trường mộng ảo có một lực bài xích đặc biệt đối với nó. Có lẽ ngoại trừ bản thân thanh kiếm ra, tất cả các linh hồn và sinh linh ẩn núp bên trong đồ vật đều không thể cùng tiến vào.

Giống như La Chinh vậy, hắn tiến vào chiến trường mộng ảo lại không thể mang theo Huân, và cả Thanh Long cùng vào trong. Hình chiếu của chiến trường mộng ảo chỉ có thể tiếp nhận một mình La Chinh. Cho dù là hiện tại, La Chinh cũng không cách nào kết nối được với bọn họ.

Nhưng thanh kiếm này lại bất chấp, phá vỡ quy tắc này của chiến trường mộng ảo, mạnh mẽ xâm nhập vào trong.

Thanh kiếm này cũng hiểu rõ, nếu nó không đến thì dựa vào thực lực của bản thân Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sẽ khó làm nên trò trống gì được…

Sau khi mang theo thanh kiếm này tiến vào, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu có đủ tự tin để cạnh tranh vị trí thứ nhất trong chiến trường mộng ảo.

Đừng nói Thiên Kiêu không phải là đối thủ của hắn, ngay cả Đạo Tử đã thật sự ngộ đạo cũng không phải là đối thủ của hắn!

Tuy đại sảnh Nhân Quả này nguy hiểm, không để ý một chút thì có thể sẽ chết. Giống như trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai mà hắn đã vượt qua lần trước, có vô số sợi dây đoạt mệnh. Theo luật của đại sảnh Nhân Quả, gần như không thể cắt đứt sợi dây đoạt mệnh này. Nhưng chính thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã cứng rắn chặt đứt quy tắc trong Thiên Đạo này…

Lý do mà mười người bọn họ xông vào đại sảnh Nhân Quả mà lại chưa một ai chết ở trong này. Và đây cũng là nguyên nhân vì sao mười thiên tài nòng cốt của các chủng tộc lớn đều gọi hắn là đại ca Độc Cô. Bởi vì bọn họ phát hiện, đi cùng Độc Cô, dường như là có một cái đùi cho bọn họ ôm, to tới mức khó có thể tưởng tượng…

Dưới sự dẫn dắt của Độc Cô, bọn họ mới có thể đi hết đại sảnh Nhân Quả một cách dễ dàng.

Với thu hoạch này trong đại sảnh Nhân Quả, e rằng cả mười người đều có thể nằm trong tốp mười người đứng đầu một giới!

Nhưng lúc này vừa mới vào đại sảnh Nhân Quả thứ ba, được bố trí để va chạm với một đội ngũ khác. Ban đầu, bọn họ thậm chí còn cho là độ khó đã giảm xuống, bởi dù sao thực lực của một mình Độc Cô cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ bảy người phía đối phương.

Tuyệt đối không ngờ rằng.

Độc Cô cứ như vậy mà rơi xuống dòng năng lượng kia.

“Ta không cam lòng… Đưa ta lên!”

Dòng năng lượng này nhanh chóng ăn mòn lớp màu vàng bên ngoài thân thể của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh thiết kiếm tối màu cũng vô cùng ngang ngược kia. Nếu là bất kỳ một võ giả nào khác rơi xuống dòng năng lượng này, chỉ sợ đã bị ăn mòn chỉ trong nháy mắt, đến xương cốt cũng chẳng còn nữa.

“Vô dụng thôi. Thất bại một lần, chuyện này không lớn… Chúng ta còn có thể đuổi theo.” Thanh kiếm kia trả lời.

“Vậy, vậy… đưa ta nổi lên trên đi, ta phải nói với tên kia một câu!”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu làm sao ngờ được rằng bản thân sẽ thất bại trong đại sảnh Nhân Quả này. Hơn nữa còn bị một thằng nhóc không rõ lai lịch gây ra. Điều này khiến cho trái tim cao ngạo kia của hắn không thể chấp nhận được.

“Ài…”

Bề mặt của thiết kiếm tối màu này đột nhiên lóe ra ánh sáng màu vàng chói mắt, vậy mà lại kéo Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu từ đáy dòng năng lượng lên phía trên.

Cũng bởi vì thiết kiếm tối màu này không còn ở thời kỳ hoàng kim nữa, chứ nếu với uy lực ở thời kỳ hoàng kim, nó có thể bảo vệ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, để hắn mặc sức vui chơi thỏa thích trong dòng năng lượng này. Không chỉ thế, ngay cả chém vỡ Thiên Đạo này cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ nó cũng chỉ có thể bảo toàn cho Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu trong một thời gian ngắn mà thôi.

Dù vậy, cũng đã có thể khiến cho các võ giả hai bên bờ trợn mắt há mồm ra mà nhìn rồi.

Trong bóng tối, các võ giả kia thấy Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu rơi xuống dòng năng lượng thì trái tim bỗng trầm xuống. Trải qua một trận chiến trong đại sảnh Nhân Quả thứ hai, thực lực mà Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu biểu hiện ra đã khiến đám thiên tài kiêu ngạo này hoàn toàn tin phục. Nhưng bây giờ, Độc Cô lại ngã xuống, nỗi khiếp sợ trong lòng bọn họ sẽ chỉ sâu hơn.

Về phía La Chinh…

Từ khoảnh khắc Độc Cô xả thân, rơi từ trong bóng tối xuống, Quý Nam cũng đã nhận ra hắn.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu…

Cái người đánh một trận liền nổi tiếng.

Cũng chính là cái người đột nhiên xuất hiện, cướp đi không ít nổi bật của Cơ Lạc Tuyết.

Đáng tiếc, lần thi đấu của bốn gia tộc lớn kia, Cơ Lạc Tuyết chưa từng giao đấu với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Không chỉ có Quý Nam, mà Kim Hải cũng nhận ra người này. Dù sao trước đây Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng đã đánh bại vị Thiên Kiêu của thánh vực Vạn Phật hắn mà nổi tiếng. Chuyện này đã truyền khắp trong thánh vực Vạn Phật, mang tới chấn động vô cùng dữ dội!

Cho nên, khoảnh khắc kia nhìn thấy Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, Quý Nam đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, trong lòng thầm than một tiếng: Thôi xong.

Nàng tin tưởng La Chinh, nhưng trong lòng nàng, tuy thực lực của La Chinh mạnh hơn nàng, Kim Hải và đám Huyễn Linh không ít, song để đối đầu với các Thiên Kiêu thì có lẽ vẫn còn là một ẩn số.

Thế mà chỉ mới vài lần qua lại, ngay trong nháy mắt này, La Chinh liền kéo người ấy vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đồng thời chính La Chinh cũng rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Sau đó, trong khi Quý Nam còn chưa thấy rõ thì Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã rơi xuống dòng năng lượng bên dưới. Trong khoảnh khắc biến mất đó, có lẽ đã chết rồi.

Mặc dù không phải La Chinh dựa vào thực lực của chính mình để giành chiến thắng chính diện, mà là bởi có được vận may và nhờ vào sự lanh trí của bản thân mới đưa vị Thiên Kiêu này vào dòng năng lượng bên dưới. Nhưng việc này cũng đủ khiến Quý Nam vô cùng xúc động. Ít nhất thì số mệnh của La Thiên Hành này có lẽ mạnh hơn vị Thiên Kiêu Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu kia nhiều.

Nhưng mà…

Ngay khi Quý Nam đang cảm thán, từ đáy dòng năng lượng tối tăm liền nổi lên một bóng kiếm. Sau khi thanh kiếm kia rẽ nước, bóng dáng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vốn đã chìm xuống, nay cái đầu lại nổi lên. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt của hắn đã bị thay đổi hoàn toàn do dòng năng lượng thuần khiết bên dưới ăn mòn. Kết quả này cũng là bởi đã được thanh kiếm hết sức bảo vệ.

“Người này thế mà còn có thể ngóc đầu dậy! Hắn thật biến thái!”

Thương Ma thô lỗ mở miệng cảm thán.

Quý Nam, Kim Hải và đám Huyễn Linh cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ thật sự sợ người này bay lên khỏi dòng năng lượng.

Nhưng trong đại sảnh Nhân Quả cấm bay, mà với tình trạng hiện tại của hắn, khả năng này cũng không lớn.

Về phần các võ giả bên phía Độc Cô, trong mắt cũng hiện lên một tia hy vọng.

Song, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn chưa thoát khỏi dòng năng lượng kia. Thanh kiếm đưa được hắn lên mặt nước là đã cố hết sức rồi. Dù sao đây chẳng khác gì cứng rắn chống lại quy tắc Thiên Đạo. Lần này, thanh kiếm cũng tổn thất rất lớn.

Nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn chưa rời khỏi mặt nước. Sau khi xuất hiện, trong mắt hắn chỉ mang theo oán hận sâu sắc, cùng với một tiếng cười như điên, nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Nhóc con, lần này coi như ngươi thắng! Nhưng ngươi thắng ta chỉ là may mắn mà thôi, không liên quan đến thực lực!”

La Chinh nhìn chằm chằm vào cái đầu của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bên dưới. Trên mặt lộ vẻ từ chối cho ý kiến. Thành thật mà nói, hắn có thể tồn tại trong dòng năng lượng này lâu như vậy, cũng khiến bản thân La Chinh cảm thấy hết sức kỳ quái. Cho dù là thân thể thần khí của hắn thì có lẽ rơi vào trong đó cũng bị ăn mòn mà chết chỉ trong nháy mắt. Nhưng dường như người này có một luồng sức mạnh cực kỳ lớn mạnh, bảo vệ chu toàn cho hắn.

Có thể chống lại quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nhất định…

Hoặc là Thiên tộc đích thân tới, hoặc là sự tồn tại vượt qua Thiên Đạo.

Vấn đề ở trên thanh kiếm kia sao?

“Cố lên! Hy vọng ngươi có thể đi hết con đường này. Như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau. Đến lúc đó, hy vọng ngươi đừng dùng thủ đoạn đùa giỡn này nữa. Ta sẽ khiến ngươi đường đường chính chính thua dưới tay ta… Ục ục ục…”

Câu nói kế tiếp không nghe rõ lắm.

Thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã đạt đến cực hạn.

Hắn nhanh chóng chìm xuống dưới dòng năng lượng. Sau khi mất đi sự bảo vệ của thanh kiếm, thân thể hắn liền bị ăn mòn, lập tức tan ra, hóa thành năng lượng di chuyển trong dòng chảy này.

Cùng lúc đó, một nhóm lớn điểm mộng ảo!

“Thật là nhiều điểm mộng ảo!”

Ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên!

Theo kinh nghiệm phán đoán trước đây, có lẽ phải có hơn mười triệu điểm mộng ảo phun ra từ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu!

Những điểm sáng màu vàng này lặng lẽ trôi lơ lửng trên con sông năng lượng, không nổi lên, cũng không rơi xuống, tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt đối với võ giả hai bên bờ sông.

Nhưng sức hấp dẫn có mạnh hơn nữa thì đã sao? Ai dám bước vào trong con sông năng lượng này để hấp thu?

Ngay cả La Chinh khi thấy cảnh tượng này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc nuối. Số điểm mộng ảo khổng lồ như thế, e rằng phải lãng phí ở đây rồi. Đáng tiếc, người này không phải là do tự tay hắn giết chết, nếu không những điểm mộng ảo này sẽ tự động chạy vào trong cơ thể hắn.

Sau khi lắc đầu, La Chinh lại thuận tiện quăng ra một cái móc dài, đồng thời ngoảnh mặt vào trong bóng tối nở nụ cười. Đã giải quyết được kẻ khó nhất, đối phương chỉ còn lại bảy người.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.