Bách Luyện Thành Thần

Chương 1253





Sau khi võ giả thấp bé kia tránh sang một bên, tất nhiên ánh mắt của mọi người liền tập trung vào La Chinh.

Hiện tại, La Chinh là võ giả duy nhất chưa hề ra tay trong tám người.

Nghe thấy lời của Quý Nam, La Chinh khẽ mỉm cười với nàng, sau đó liền đi về phía tảng đá khổng lồ hình vuông trước mặt.

Mọi người hơi ngạc nhiên, không biết La Chinh này định thi triển bản lĩnh gì đây?

Nhưng theo tư thế La Chinh bày ra, trên mặt mọi người lại lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn chỉ làm tư thế trung bình tấn, tay trái hóa chưởng, tay phải nắm thành quyền, đứng đối diện với tảng đá, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhìn thấy dáng vẻ này, hắn định chỉ sử dụng một quyền thẳng bình thường thôi ư?

Hình như thằng nhóc này chẳng coi trọng chuyện điểm mộng ảo lắm thì phải?

Nhìn qua thì một chưởng vừa rồi của võ giả thấp bé kia vô cùng bình thường, nhưng ý cảnh ẩn chứa trong đó lại hết sức sâu xa. Trên thực tế, khả năng khống chế sức mạnh của hắn đã đến cảnh giới hoàn hảo, nên mới xuất hiện thế tiến công gần như là dịu dàng đó.

“La Thiên Hành, ngươi định cứ như vậy mà đập tảng đá hình vuông to lớn này à? Ngươi không có vũ khí khác sao?” Quý Nam đang ở một bên bèn lên tiếng hỏi. Sau khi tiến vào đại sảnh Nhân Quả, La Chinh vẫn chưa sử dụng bất kỳ vũ khí nào, bây giờ nàng đề nghị La Chinh sử dụng vũ khí là để có thể lấy được nhiều điểm mộng ảo hơn.

“Không cần...”

Tất nhiên, La Chinh hiểu rõ mối nghi hoặc trong lòng Quý Nam, nhưng hắn vẫn chẳng hề giải thích.

Khi hắn thắp sáng hết bốn mươi nghìn tấm vảy rồng, có lẽ sức lực thân thể bộc phát ra cũng bất phân thắng bại với uy lực của Dịch Thần Nhất Kiếm. Nhưng sử dụng sức mạnh thân thể có rất nhiều hạn chế, trong lúc võ giả đánh nhau sống chết rất khó bắt được cơ hội lại gần đối phương, nên tất nhiên trên phương diện giao đấu thì không bằng Dịch Thần Nhất Kiếm.

Sau khi tất cả sức mạnh đều tuôn ồ ạt vào nắm đấm trên tay phải của mình, hắn liền tung một cú đấm thẳng bình thường về phía trước!

Chỉ nhìn chiêu thức của La Chinh, chẳng ai biết trong đó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào!

Khi nắm đấm của La Chinh đụng vào bề mặt tảng đá hình vuông to lớn kia thì liền truyền đến một tiếng “rắc”, đó là một âm thanh nặng nề.

“Ha ha, xem ra có một tên lót đáy rồi.” Võ giả Ma tộc đứng ở phía sau mở miệng cười nói.

Lúc trước võ giả Ma tộc cũng tung ra một quyền bình thường, cho nên mới lấy được có chừng bốn trăm nghìn điểm mộng ảo...

Mà hắn gã là võ giả Ma tộc, sức mạnh thể xác mạnh mẽ hơn võ giả Nhân tộc nhiều. Mặc dù vừa rồi gã vận dụng chưa tới sáu phần sức mạnh, nhưng tuyệt đối mạnh hơn võ giả Nhân tộc này, gã vẫn rất tự tin về điểm này.

Đợi đến khi La Chinh thu một quyền này lại, bề mặt của tảng đá khổng lồ hình vuông liền bắt đầu có điểm sáng mộng ảo bay ra.

Một điểm, hai điểm...

Điểm sáng mộng ảo màu vàng nhạt giống như những con đom đóm bay ra từ bề mặt tảng đá hình vuông to lớn kia.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào điểm sáng mộng ảo đó, trên mặt dần dần lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mấy nhịp thở trôi qua, vậy mà lại chỉ có hơn trăm điểm sáng mộng ảo bay ra từ trong tảng đá hình vuông to lớn này, số lượng ít đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Song trên mặt La Chinh lại không hề có vẻ căng thẳng, hắn vẫn thản nhiên nhìn tảng đá khổng lồ trước mắt.

“Ta nói là lót đáy thôi mà, anh bạn Nhân tộc này cũng không cần lót đáy đến triệt để như thế này chứ. Ha ha ha...” Tâm tình của võ giả Ma tộc kia cuối cùng cũng thoải mái hơn. Võ giả Nhân tộc này bận rộn lâu như vậy mà lại chỉ lấy được có hơn trăm điểm sáng mộng ảo, đây không phải ít, mà có thể dùng chữ khó coi để hình dung.

Khi võ giả Ma tộc này đang cười ha ha thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng của tảng đá hình vuông to lớn này bỗng lóe ra vô số điểm sáng màu vàng.

Giống như La Chinh chọc phải tổ ong vò vẽ nào đó, những đốm sáng kia như thể từng đám từng đám ong vò vẽ ùa ra, tạo thành một dòng sông ánh sáng, không ngừng ùn ùn tuôn về phía La Chinh!

Võ giả Ma tộc vẫn giữ nguyên biểu cảm cười hô hố, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, cái mồm vẫn há thật to. Vẻ mặt của gã từ cười to tự nhiên biến thành kinh ngạc không khép được miệng!

“A, này...” Võ giả Ma tộc lập tức không nói nên lời.

Tất cả những người khác cũng đều ngơ ngác, hết nhìn La Chinh rồi lại nhìn những điểm sáng mộng ảo giống như một dòng sông kia, trên mặt là vẻ đờ đẫn.

Con ngươi của Quý Nam với võ giả thấp bé kia nở to ra, ánh mắt khi nhìn về phía La Chinh cũng trở nên nghiêm túc...

Bọn họ xác định, vừa rồi La Chinh không sử dụng bất kỳ võ kỹ nào.

Quyền pháp mà hắn sử dụng cùng lắm cũng chỉ là một cú đấm thẳng trong quyền pháp căn bản mà thôi.

Chỉ dựa vào một cú đấm thẳng đã thu được nhiều điểm mộng ảo như vậy từ tảng đá hình vuông to lớn, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó là sức mạnh thể xác của La Chinh đã dũng mãnh đến một mức độ khó có thể tưởng tượng!

“Vèo vèo vèo...”

Vô số đốm sáng mộng ảo ồ ạt tuôn vào trong thân thể La Chinh.

Nhiều điểm sáng mộng ảo như thế khiến cho những võ giả khác đều sinh lòng ao ước...

Vốn dĩ bọn họ lấy được một triệu, thậm chí hai triệu điểm sáng mộng ảo thì trong lòng cũng đã vô cùng thỏa mãn.

Nhưng bây giờ thấy La Chinh hút vào lượng đốm sáng mộng ảo nhiều như trời bể thì trong lòng liền có cảm giác mất mát. Mọi người cùng nhau xông pha trong đại sảnh Nhân Quả này, nhưng kết quả lại chênh lệch quá lớn! E rằng số điểm sáng mộng ảo La Chinh đạt được sẽ gấp mười lần thu hoạch của bọn họ!

Nhưng cơ hội này cũng rất công bằng, mỗi người đều có một cơ hội để nhận được điểm mộng ảo, lấy được ít thì chỉ có thể trách thực lực của bản thân không đủ.

Nghĩ lại thì...

Nếu một quyền này của La Chinh lấy được nhiều gấp mười lần điểm sáng mộng ảo của bọn họ, vậy chẳng phải thực lực của La Chinh cũng gấp mười lần bọn họ ư?

Không thể nào!

Bọn họ đều là thiên tài nòng cốt của các chủng tộc lớn, sao lại tùy tiện thừa nhận mình yếu hơn người khác? Mà còn là yếu hơn mười lần!

Huống hồ, khi võ giả giao đấu chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố, không thể nào có chuyên chênh lệch tới mười lần...

Vấn đề là La Chinh mới chỉ thi triển một quyền này mà thôi, đây còn không phải là đòn sát thủ của hắn. Một số võ giả suy nghĩ trong lòng, càng lúc càng cảm thấy La Chinh quả là sâu không lường được.

Sau khi La Chinh nhận hết tất cả đốm sáng mộng ảo thì khẽ nhắm mắt lại.

Đợi đến khi hắn mở mắt ra, võ giả Ma tộc kia liền sốt ruột hỏi: “Ngươi, ngươi nhận được bao nhiêu điểm mộng ảo?”

“Mười triệu bốn trăm nghìn.” La Chinh thản nhiên nói.

“Mười triệu!”

Võ giả Ma tộc lại bắt đầu gào thét như điên.

Quả thật con số này khiến gã khó mà chịu đựng nổi. Điểm mộng ảo gã lấy được chỉ bằng số lẻ của La Chinh mà thôi!

“Ta sử dụng thần thông của thiền ý yên tĩnh, bùng nổ sức mạnh cực hạn của bản thân, cho dù là trong thánh vực Vạn Phật, nơi vốn có thiên tài đông đúc thì cũng hiếm ai có thể vượt qua ta... Vậy mà người này chỉ dùng sức mạnh thân thể đã gấp ba lần ta ư?”

Từ số lượng điểm sáng mộng ảo, xem như hắn đã suy đoán ra chênh lệch về sức mạnh giữa hai người...

Lúc này Quý Nam vẫn chưa nói gì, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, trong ánh mắt lộ ra nhiều hứng thú, lặng lẽ nhìn chăm chú vào La Chinh.

Đợt này, La Chinh nhận mười triệu điểm sáng mộng ảo một lần, điểm mộng ảo trong cơ thể hắn liền tăng lên nhanh chóng!

Vốn dĩ sau khi giao nộp năm triệu điểm mộng ảo, thứ hạng của La Chinh trên kim tự tháp đã rơi thẳng xuống không thấy đâu nữa.

Vào giờ phút này, thứ hạng của La Chinh liền tăng một mạch!

“Cuối cùng ta cũng đã tiến vào một trong mười nghìn người đứng đầu trong toàn bộ chiến trường mộng ảo, đứng thứ chín nghìn hai trăm!”

“Xếp hạng trong Đại Giới này thì là trong một trăm người đứng đầu…”

Lúc trước giao nộp năm triệu điểm mộng ảo, bây giờ kiếm về cả vốn lẫn lời!

Hiện giờ La Chinh là người cuối cùng, nên sau khi hấp thu điểm mộng ảo xong thì bề mặt của tảng đá hình vuông to lớn kia cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó nó ầm ầm sụp đổ, trở thành một đống đá vụn.

Mọi người vừa cảm thán, vừa tràn đầy kỳ vọng với hành trình tiếp theo!

Mới chỉ đến đại sảnh Nhân Quả thứ hai mà đã thu được nhiều mộng điểm ảo như vậy, thế tiếp theo sẽ thế nào?

Song trong kỳ vọng này cũng ẩn chứa lo lắng.

Độ khó của đại sảnh Nhân Quả thứ hai không thấp, đã có hai người ngã xuống rồi, cũng không biết trong đại sảnh mộng ảo thứ ba sẽ gặp phải cái gì?

Sau khi đi qua cửa ra của đại sảnh, mọi người lại bước lên bậc thang, tiếp tục leo lên trên núi.

Lúc đi trên con đường này, Quý Nam mới mở miệng nói: “Mọi người giới thiệu một chút về bản thân với nhau đi. Để xông pha trong đại sảnh mộng ảo này cần phối hợp với nhau, không thể ngay cả tên gọi cũng không biết chứ?”

Qua lần hợp tác lúc trước, mọi người đã trở thành một tập thể tạm thời, cũng tin tưởng nhau nhiều hơn một chút.

Nghe thấy lời của Quý Nam, võ giả thấp bé đến từ thánh vực Vạn Phật liền thản nhiên nói: “Ta là Kim Hải.”

“Kim Hải? Ngươi chính là con của Luân Hồi ở Kim Thân Tự kia!”

Khi võ giả thấp bé này báo tên của mình, một vị võ giả Nhân tộc bên cạnh đột nhiên kêu lên.

Kim Hải nọ cười nhẹ: “Chính là tại hạ.”

“La Thiên Hành. “ La Chinh lại báo tên của mình.

“Ta là Thương Ma...” Võ giả Ma tộc kia lớn tiếng nói.

Cô gái Yêu Dạ tộc chớp mắt một cái, khẽ nói: “Tên ta là Huyễn Linh.”

“...”

Sau khi mọi người đều giới thiệu mình thì Quý Nam khẽ cười nói: “Đều rất thành thực, chỉ có một mình La Thiên Hành dùng tên giả!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.